Editor: DiiHy
------------------o0o------------------
Sau khi được Phó Hành dỗ dành, Tinh Tinh đã ngừng khóc, nhưng tinh thần lại rất uể oải, ngay cả lúc tiêm cũng không còn sức lực sợ hãi.
Phó Ti Cẩn hơi lo lắng, lại không biết an ủi thế nào. truyện tiên hiệp hay
“Bạn nhỏ, em thấy trong người không được khỏe sao?”
Y tá tiêm cho Tinh Tinh có tay nghề rất thuần thục, chỉ hai ba động tác đã tiêm xong, thấy tình trạng của Tinh không ổn thì ân cần hỏi thăm.
“Không sao, con bé vừa khóc xong, có lẽ hơi mệt.”
Phó Ti Cẩn không giải thích nguyên nhân với người ngoài, chỉ tùy tiện tìm một lí do.
“Ôi là vậy sao, tiểu đang thương, chị cho em kẹo, đừng khóc nữa nhé.”
Chị y tá dịu dàng xoa đầu Tinh Tinh, lấy từ ngăn kéo ra một túi kẹo thuốc đưa cho bé.
Kẹo thuốc này được bệnh viện dùng để trấn an những đứa bé quấy khóc khi đi tiêm, không những ngon mà còn chứa một số thành phần thảo dược có tác dụng bồi bổ cơ thể, rất có lợi cho cơ thể trẻ em.
Bình thường chỉ cho mỗi đứa bé một vài cái, chị y tá này thấy Tinh Tinh vừa đáng yêu nhưng cũng rất đáng thương, nên mới cho cả một túi.
Sau khi nhận kẹo, tâm trạng Tinh Tinh khá hơn một chút, nãi thanh nãi khí nói cảm ơn chị y tá: “Em cảm ơn chị.”
“Không cần cảm ơn.” Chị y tá cười nhẹ với Tinh Tinh, rồi dặn dò Phó Ti Cẩn: “Đứa bé vừa tiêm xong, anh đừng dẫn bé đi vội, đến phòng quan sát đợi nửa tiếng rồi hãy đi.”
Cô ấy sợ ông bố tân thủ này không biết những điều cần lưu ý nên mới đặc biệt nhắc nhở.
“Vâng, cảm ơn.” Phó Ti Cẩn khách khí nói cảm ơn, sau đó ôm Tinh Tinh đến phòng quan sát ngồi đợi.
Tinh Tinh loay hoay bóc túi kẹo. Quả nhiên phương pháp dỗ dành trẻ con hiệu quả nhất chính là cho kẹo.
“Con bóc cho.”
Thấy Tinh Tinh mở mãi không được, Phó Ti Cẩn đành phải mở giúp, rồi đút vào miệng bé một viên kẹo trắng tuyết.
Sao khi ăn viên kẹo thuốc vào miệng, mùi vị ngọt ngào xen lẫn với một số vị thảo dược không biết tên tràn ngập trong miệng, Tinh Tinh thỏa mãn híp mắt, dáng vẻ y như mèo con.
“Không buồn nữa à?” Phó Ti Cẩn thấy Tinh Tinh đã có sức sống hơn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt bé.
Trên đó vẫn còn đọng nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, giống như con thỏ.
“Buồn.” Miệng Tinh Tinh đang chứa kẹo, lẩm bẩm không rõ.
“Vậy mẹ có giận Phó Ti Thận không?”
“Không giận, Tinh Tinh chưa bao giờ tức giận.” Tinh Tinh thành thật trả lời.
“...” Phó Ti Cẩn trầm mặc một lúc, yên lặng tựa cằm vào đầu Tinh Tinh.
Hình như mẹ cũng chưa bao giờ thực sự nổi giận với hắn thì phải?
Bởi vì hai người đều là con của mẹ, mẹ tốt như thế sao có thể nổi giận với bọn họ được chứ?
Suy nghĩ nghe có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng khi dùng ở trên người Tinh Tinh, lại giống như một điều hiển nhiên.
“Mấy ngày nữa, con phải đi xa một thời gian.”
Vừa rồi bố nhắn tin cho hắn nói đang trên đường đến, nhân lúc chỉ có mình hắn ở cùng Tinh Tinh, Phó Ti Thận nói tạm biệt với tiểu mẹ.
“A Cẩn định đi đâu sao?”
Tinh Tinh nhạy cảm ngẩng đầu, lại bị Phó Ti Cẩn ấn xuống.
Hắn không dám để Tinh Tinh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
“Đi công tác, có một vài việc nên con phải ra nước ngoài.”
Hắn nói dối. Thật ra hắn ra nước ngoài để điều trị tâm lý.
Từ sau bữa tiệc lần trước, Phó Hành phát hiện ra đứa con trai cả nhà mình có vấn đề về mặt tâm lý, anh vẫn luôn tìm cho con một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy.
Gần đây Phó Hành rất vất vả mới tìm được một vị bác sĩ có tên tuổi trong ngành, anh đã tốn không ít tài lực* mới đặt được lịch hẹn với người ta.
*Tài chính và nhân lực.
Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, Phó Ti Cẩn chỉ cần qua đó điều trị là được.
Phó Ti Cẩn biết mình có bệnh tâm lý, hắn cũng chưa bao giờ từ bỏ việc điều trị, nhưng không tích cực cho lắm.
Hơn nữa, cuộc sống trước đây làm cho hắn không thở nổi, rất bất lợi cho việc điều trị, nên chỉ có thể mang theo căn bệnh này bên người suốt nhiều năm qua.
Bây giờ cũng đã đến lúc rồi.
Tinh Tinh không nỡ để Phó Ti Cẩn đi công tác, lòng đầy mâu thuẫn, kéo chặt ống tay áo của hắn: “A Cẩn đi có lâu không?”
“Con không biết.” Đã lừa Tinh Tinh một lần, Phó Ti Cẩn không muốn lừa tiếp lần thứ hai.
Tình huống của hắn rất phức tạp, muốn bình phục hoàn toàn không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian, hắn chỉ biết rằng khoảng thời gian này chắc chắn không hề ngắn.
Có thể là một năm, hai năm, thậm chí là ba đến năm năm.
Tinh Tinh là người đầu tiên biết chuyện này ngoài Phó Hành, ngay cả Ngư Du cũng chưa biết tin Phó Ti Cẩn sắp phải đi.
Lại nói đến bên kia.
Phó Ti Thận lái xe đến trước cổng công ty An thị, sải bước đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.
An Nguyên đã sớm đợi ở trong, anh ta hơi ngạc nhiên khi Phó Ti Thận đến một mình: “Cậu không nói với Ti Cẩn một tiếng sao?”
Trước đây anh ta nhờ Phó Ti Cẩn giúp đỡ tìm em gái, bây giờ tìm được thì cũng nên báo với người ta một tiếng.
“Bây giờ anh ấy rất bận, không tiện qua đây.” Phó Ti Thận siết chặt quai hàm nói.
“Ừ.” An Nguyên nhún vai, trực tiếp nói vào chuyện chính: “Cậu xem cái này đi.”
Anh ta quay cái máy tính trên bàn lại, mở một tệp mã hóa, bên trong là toàn bộ đoạn video ở quán cà phê ngày hôm đó.
Màn hình chia thành hai nửa, quay từ các góc khác nhau, tình cờ là một bên đối diện với mặt An Nhiên, bên còn lại đối diện với Cố Tinh Tinh trưởng thành.
Lâu rồi Phó Ti Thận không gặp mẹ trưởng thành, tâm tình hơi phức tạp, nhưng lực chú ý của hắn nhanh chóng bị những dòng chữ phiên dịch trên màn hình hấp dẫn.
Không giống với đoạn clip lúc trước hắn nhận được, đây là một đoạn video hoàn chỉnh.
Khoảng ba giờ chiều ngày hôm đó, Cố Tinh Tinh và An Nhiên cùng nhau bước vào quán cà phê cao cấp này.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, xem ra quan hệ rất tốt.
“Con muốn ăn gì?”
Cố Tinh Tinh mở menu, trực tiếp đưa cho An Nhiên.
“Con ăn gì cũng được ạ, dì Tinh biết con không kén ăn mà.”
An Nhiên một tay chống cằm, tư thế ngồi thoải mái tự nhiên, là dáng vẻ chỉ có khi ở trước mặt người thân.
Thấy thế Cố Tinh Tinh gọi cho mình một tách cà phê đen nguyên chất, sau đó gọi cho An Nhiên một tách Cappuccino thêm đường và sữa, cùng với một ít đồ ăn nhẹ.
“Không phải dì Tinh thích ăn đồ ngọt nhất ạ? Sao đột nhiên dì lại chọn thứ đồ uống đắng nghét này?” An Nhiên nhìn tách cà phê đen như thuốc bắc trước mặt Tinh Tinh, biểu cảm trên mặt kiểu: xin tha thứ cho kẻ bất tài này.
Cố Tinh Tinh nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt không đổi: “Dì quen rồi, bình thường uống nhiều vị đắng, bây giờ không có thì lại thấy không chịu được.”
Cô không nói lí do vì sao không chịu được, nhưng An Nhiên dường như đã sớm biết điều gì đó, vẻ mặt lo lắng: “Dì Tinh, dì... Đã quyết định rồi ạ?”
“Ừ, lẽ ra dì nên đưa ra quyết định này từ lâu rồi, không ngờ lại để lâu như thế, lãng phí bao nhiêu thời gian.” Cố Tinh Tinh cười tự giễu, chợt nhận ra người trước mặt mình là con gái nuôi, cô lập tức thu bớt biểu cảm trên mặt.
“Đừng nói về dì nữa, con thì sao? Cuộc sống ở An gia thế nào?”
Vẻ mặt lo lắng, giống như một người mẹ quan tâm đến con mình.
“...” An Nhiên cúi đầu, im lặng không nói, đầu ngón tay khẽ gõ lên thành cốc cà phê.
Cố Tinh Tinh dường như đã hiểu ra điều gì đó, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Xem ra những lời đồn đại ngoài kia là thật!”
“Dì Tinh...”
An Nhiên vừa gọi một tiếng, nước mặt rơi lã chã.
Thực ra An Nhiên là một cô gái rất kiên cường, nhưng đã phải chịu quá nhiều ủy khuất khi ở An gia. Bây giờ gặp được trưởng bối quan tâm thân thiết với mình nhất, cô ấy không thể ngăn được sống mũi cay cay, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Tại sao chứ?
Cô ấy lớn lên trong tình yêu thương che chở của dì Tinh suốt bao năm qua. Vậy đám người kia dựa vào cái gì mà đối xử với cô ấy như thế? Vì bọn họ được gọi là người nhà của An Nhiên sao?
Rốt cuộc là cô ấy đã làm sai điều gì?
Cô gái nhỏ khao khát tình cảm gia đình năm đó, cuối cùng cũng bị chính gia đình mình làm tổn thương thấu tận tâm can.
Không biết từ lúc nào Cố Tinh Tinh đã ngồi vào bên cạnh An Nhiên, nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng.
“Đừng khóc, nước mắt của con gái rất quý giá, đừng rơi nước mắt vì những người không đáng, quá thua thiệt.”
Phó Ti Thận chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của mẹ mình, rất dịu dàng, rất cưng chiều, mẹ hắn thật lòng yêu thương An Nhiên.
Làm cho hắn cảm thấy hơi ghen tị.
Video vẫn còn tiếp, sau khi an ủi An Nhiên xong, Cố Tinh Tinh về lại chỗ cũ để lấy túi xách.
Tinh Tinh lấy một tấm séc, điền một dãy số lên đó, rồi đẩy đến trước mặt An Nhiên.
“Dì nghe nói con thi đậu nghiên cứu sinh, chúc mừng con. Con cầm lấy cái này làm tiền học phí và sinh hoạt, nếu không đủ thì cứ nhắn tin cho dì, dì chuyển tiền cho con.”
Video HD chiếu rõ con số trên tấm séc -- năm trăm vạn.
Số tiền này không chỉ đủ cho An Nhiên đóng tiền học phí và sinh hoạt trong ba năm du học nước ngoài, mà còn có thể sống một cuộc sống xa hoa giàu có.
An Nhiên không từ chối tấm chi phiếu của Cố Tinh Tinh, hôm nay cô ấy đến tìm dì Tinh cũng là vì chuyện này. Nếu không phải đã cùng đường mạt lộ, cô ấy tuyệt đối không mở miệng xin mẹ nuôi giúp đỡ.
Cô ấy đã... Nợ mẹ nuôi quá nhiều.
Sau khi nhận tiền xong, An Nhiên vẫn không nhịn được cúi đầu nức nở.
Khi con người ở trong bóng tối lạnh lẽo quá lâu, chợt có một bàn tay ấm áp xuất hiện, cuối cùng cũng sẽ bị làm cho cảm động đến không thể kiểm soát.
Cố Tinh Tinh thở dài, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho An Nhiên.
“Nếu cuộc sống ở An gia làm con cảm thấy không vui, vậy thì rời khỏi đó đi, quay về làm con gái của dì, lời hứa trước kia muốn nhận con làm con nuôi của dì, luôn luôn có hiệu lực.”
Video kết thúc tại đây.
Bởi vì đằng sau không còn gì đáng xem nữa.
Trước đó An Nguyên đã xem đi xem lại vô số lần, có sốc thì cũng sốc rồi. Nhưng đối với Phó Ti Thận, đây là lần đầu tiên hắn biết được sự thật, sức ảnh hưởng của đoạn video này đủ lớn để bóp nát tâm trí hắn.
Hắn đứng đó, ngây người như một cục đá.
An Nguyên đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn hoàn hồn, lo lắng vỗ vỗ bả vai hắn: “Ti Thận, cậu không sao chứ?”
Phó Ti Thận ngã lên ghế salon, che mặt sụp đổ.
“Có sao đấy, tôi gặp chuyện lớn rồi, rốt cuộc tôi đã làm những gì vậy chứ?”
Trong đầu không ngừng hiện lên những cảnh hắn trách móc mẹ mình, cuối cùng dừng lại ở cảnh Tinh Tinh khóc lóc thê thảm ở bệnh viện. Trái tim Phó Ti Thận đau đớn.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, hắn nhất định sẽ trở về đánh chết chính mình đầu óc bị kẹp cửa ngày trước.
Phó Ti Thận, mày là thằng ngu vô địch vũ trụ!
---------------Hết Chương 55--------------
21/07/2021