Editor: DiiHy
------------------o0o----------------
Mấy ngày hôm nay, hôm nào Phó Ti Cẩn và Ngư Du cũng đi sớm về trễ, đến gặp bác sĩ điều trị.
Phó Ti Thận và An Nhiên thì dẫn nhau đi chơi khắp nơi, đến nhiều thánh địa của các cặp tình nhân để check in.
Trước kia khi còn là người yêu, hai người này ngày nào cũng ngược cẩu trên vòng bạn bè, những tấm ảnh ngọt ngào đăng lên đã lấp đầy bụng không ít con cẩu độc thân, suýt chút nữa làm bội thực người ta.
Có người vì tức quá mà để lại lời nhắn bên dưới, mời hai người kết hôn ngay tại chỗ, rồi cùng nhau xéo đi!
Còn Phó Hành và Tinh Tinh thì chạy đi xem nhà.
Việc tìm nhà Phó Hành giao cho Putte xử lý, yêu cầu rất đơn giản.
Yên tĩnh, và càng gần phòng khám của bác sĩ tâm lý thì càng tốt.
Putte vỗ ngực đảm bảo sẽ hoàn thành tốt công việc này, ngay sáng hôm sau, ông ấy liền mang đến một chồng tư liệu nhà ở đáp ứng đủ điều kiện trên.
Dù sao cũng là chọn nhà cho con trai mình ở, Phó Hành không thể để người ngoài lo liệu hết được.
Mấy ngày sau đó, Phó Hành dẫn Tinh Tinh đi xem nhà, cuối cùng chọn được hai căn không tệ.
Một căn nằm ở phía nam phòng khám của bác sĩ tâm lý, đi bộ khoảng 200 mét, là một chung cư ở ngay mặt đường chính.
Cuộc sống về đêm của người dân bản xứ cũng không phong phú lắm, ban ngày quả thực có chút ồn ào, nhưng ban đêm thì tuyệt đối yên tĩnh.
Chỗ còn lại thì xa hơn, là một căn hộ sân vườn, cách phòng khám chừng một cây số.
Đây là khu dân cư cao cấp, môi trường tốt hơn, mỗi căn hộ chỉ dành cho một gia đình ở, điều này có thể làm cho Phó Ti Cẩn cảm thấy thoải mái hơn khi ở đây.
Điểm không hoàn mỹ duy nhất của căn nhà này là phải đi 1 km để gặp bác sĩ. Nhưng 1 km cũng không tính là quá xa, chỉ mất khoảng bảy tám phút lái xe.
Sau khi suy tính, Phó Hành quyết định đem hai phần tư liệu này giao cho con trai, để hắn tự mình lựa chọn.
Cuối cùng Phó Ti Cẩn đã chọn ngôi nhà có sân vườn, mà hắn cũng tự bỏ tiền ra mua, không dùng tiền của bố.
Hắn có thể tự kiếm ra tiền, làm sao có thể mua nhà bằng tiền của bố.
Thấy con đã kiên quyết như thế, Phó Hành cũng mặc kệ nó, dù sao chút tiền này cũng không đáng là bao.
Phó Hành rất bận, ngoài việc giúp con trai lớn sắp xếp các phương pháp trị liệu khác nhau và cân nhắc đến các vấn đề có thể phát sinh trong tương lai, anh còn phải đến công ty chi nhánh để giải quyết một số công việc quan trọng ở đây.
Cả chuyến đi Phó Hành đều bận rộn, đến khi chuẩn bị về nước, anh mới sửng sốt vì mấy ngày nay Tinh Tinh phải theo mình chạy đôn chạy đáo khắp nơi, không có thời gian đi đâu chơi.
Trong lòng Phó Hành rất áy náy, nhất là sau khi nhìn thấy khuôn mặt hơi gầy đi của Tinh Tinh.
Tinh Tinh không quen khí hậu ở đây, ngay ngày đầu tiên đến đây đã có biểu hiện rõ ràng.
Bé không chỉ không quen ăn đồ ăn địa phương, mà còn không thích nghi được với thời tiết nơi đây. Mặc dù chưa bị ốm, nhưng cả người mệt mỏi không có tinh thần.
Nhưng bé lại cố tình không biểu lộ ra ngoài, vì không muốn để cho người lớn lo lắng.
Kỹ năng diễn vụng về của trẻ con sao có thể lừa được người lớn?
“Tinh Tinh cảm thấy không thoải mái sao?”
Sau khi đút cháo cho Tinh Tinh xong, Phó Hành dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô nhóc.
Nhiệt độ cơ thể bình thường, nhưng trông bé có vẻ không có tinh thần.
Bàn tay nhỏ giữ chặt ống tay áo Phó Hành, Tinh Tinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: “Tinh Tinh muốn về nhà.”
Bé nhớ cái giường lớn mềm mại ở nhà, nhớ em trai và anh Niên Cao, thậm chí còn nhớ cả tiểu bé con nhà bên cạnh hay giành đồ ăn vặt với mình.
“Được, chúng ta về nhà.”
Anh vốn định đưa Tinh Tinh đi chơi một vòng rồi mới về, nhưng hiện tại có vẻ không cần thiết nữa.
Xoa xoa cái đầu nhỏ của Tinh Tinh, Phó Hành đứng dậy, lấy vali ra, bắt đầu thu dọn đạc.
Tinh Tinh thấy thế, biết là bọn họ thật sự sắp về nước, lập tức chủ động trèo xuống giường, chạy tới chạy lui giúp Phó Hành thu dọn đồ.
Giống như con ong mật cần cù chăm chỉ.
“Nghe tin được về nhà mà vui vậy hả?”
Phó Hành cười nhẹ chọc lên chóp mũi Tinh Tinh, cô nhóc nhăn mũi cười ha ha.
“Vui chứ.” Bé không hề che giấu tâm trạng của mình: “Tinh Tinh muốn về nhà xem phim hoạt hình!”
Lớn tiếng tuyên bố.
Phó Hành: “...”
Hóa ra mấy ngày nay nhóc con này luôn trong tình trạng thiếu năng lượng, vì không được xem phim hoạt hình mình yêu thích đó hả?
Dù đã phát hiện ra chân tướng, nhưng Phó Hành cũng không định trì hoãn kế hoạch về nhà.
Anh đặt vé máy bay lúc mười một giờ đêm, bây giờ ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy... Trời tối là vừa.
Hai nước có sự chênh lệch múi giờ, đây là chuyện rất bình thường.
Phó Ti Thận và An Nhiên cũng theo Tinh Tinh về nước, Phó Ti Cẩn và Ngư Du thì ở lại đây.
Ngư Du đã xin nghỉ phép một tháng nên có rất nhiều thời gian ở bên Phó Ti Cẩn, cô ấy muốn cùng người mình yêu vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Thu dọn hành lý và rời khỏi khách sạn, lần này vẫn là Putte tới đón bọn họ ra sân bay.
Bây giờ Putte đã quen với Phó Hành, nói chuyện tự nhiên hơn: “Tiên sinh muốn đi sao? Thật đáng tiếc khi ngài vẫn chưa nhìn thấy vẻ đẹp của thành phố chúng tôi.”
Tinh Tinh vùi đầu vào lòng Phó Hành, bé buồn ngủ quá.
Cô nhóc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy câu này thì hơi nghiêng đầu, như đang biểu thị mình không đồng ý.
Bé sẽ không bao giờ đi xa nữa đâu, rất khó chịu.
Khi đến sân bay, phải gần hai tiếng nữa máy bay mới cất cánh. Phó Hành đã sớm đoán trước được điều này, nên đã đặt phòng ở một khách sạn trong sân bay và đưa Tinh Tinh đến đó nghỉ ngơi.
Bọn họ đặt khoang hạng nhất có phòng chờ riêng, nhưng phòng chờ sao có thể so được với chiếc giường êm ái ở khách sạn?
Putte giúp bọn họ mang hành lý vào sân bay, trước khi đi, Phó Hành vỗ vai ông ấy: “Chú làm việc khá lắm, ngày mai đến bộ phận tiêu thụ báo danh đi.”
Putte sửng sốt một lúc mới hiểu được câu nói này có ý nghĩa là gì.
Vẻ mặt ông ấy giống như một con lười đang từ từ mỉm cười, tỏa sáng từng chút một, cuối cùng cả người rơi vào một loại hạnh phúc điên cuồng.
Thậm chí Putte còn nhảy điệu clacket ngay tại chỗ, thu hút bao nhiêu ánh mắt của người qua đường.
Tinh Tinh mặc bộ đồ khủng long, đeo ba lô nhỏ hình khủng long, một tay kéo chiếc vali nhỏ màu hồng của mình, một tay nắm lấy bàn tay to của Phó Hành, khí thế hiên ngang bước vào sân bay, nóng lòng muốn được về nhà.
Chiếc vali nhỏ của bé nặng hơn lúc đến rất nhiều, bên trong là quà tặng cho Cố Lan và những người ở nhà.
Những thứ này đều là do Tinh Tinh đích thân kéo Phó Hành đi chọn, mỗi món quà đều chứa đựng tấm lòng nhỏ của cô bé.
Chú khủng long nhỏ đáng yêu đi giữ sân bay thu hút sự chú ý của rất nhiều người, không ít người đi ngang qua còn mỉm cười thân thiện với Tinh Tinh.
Tâm trạng Tinh Tinh rất tốt, thấy người ta cười với mình thì cũng cười ngọt ngào đáp lại.
Vô tình đối diện với một cặp mắt lạnh như băng, Tinh Tinh hơi sửng sốt, sau đó đi ngang qua một người phụ nữ cao gầy mặc váy đỏ.
“Ti Thận?” An Nhiên nhéo Phó Ti Thận một cái, ánh mắt bất thiện: “Anh đang nhìn gì đấy?”
“Em nhìn mỹ nữ kia đi.” Phó Ti Thânn hất cằm, ra hiệu An Nhiên nhìn qua: “Vóc dáng khá đẹp.”
An Nhiên thì theo, trông thấy một mỹ nữ mặc váy đỏ thì huýt sáo: “Đúng thế.”
Lần này đến lượt Phó Ti Thận khó chịu trong lòng, hắn dứt khoát quay đầu An Nhiên lại, chỉ cho phép cô nhìn mình
“Anh làm gì đó?” An Nhiên không vui đẩy tay Phó Ti Thận ra.
“Tài cán của em đâu hết rồi, cô ta có đẹp bằng anh không?” Hắn tỏ vẻ bất mãn, hoàn toàn quên mất mình mới là người muốn ngắm mỹ nữ.
“Đàn ông đàn ang lại đi so đo sắc đẹp với một người phụ nữ, anh giỏi thật đấy.”
An Nhiên trợn mắt nhìn Phó Ti Thận, không thèm để ý tới quỷ ngây thơ này nữa, trực tiếp đuổi theo mấy người Phó Hành.
“Mình bị khinh bỉ sao?”
Phó Ti Thận lấy điện thoại di động ra soi, “Vẫn đẹp trai mà.”
Bốn người lần lượt rời đi, không ai nhìn thấy mỹ nữ váy đỏ đằng sau lưng bọn họ đột nhiên dừng bước, quay người lại, nhìn thẳng vào bóng lưng của Phó Hành, trong đôi mắt lạnh như băng hiện lên đốm lửa nhỏ, cuồng nhiệt say mê.
“Thật khéo nha, anh yêu.”
Khi về đến Phó gia, mọi người ai nấy đều mệt lả, cả người tê liệt như một nắm bùn.
Tinh Tinh ngã vào lòng Phó Hành ngáy khò khò, ngay cả khi bị mang đi gội đầu tắm rửa cũng không tỉnh.
Phó Hành đặt Tinh Tinh lên cái giường nhỏ, đắp chăn bông cho bé, tiện thể gửi tin nhắn báo bình an cho con trai cả.
Chủ yếu là thông báo an toàn của Tinh Tinh. Trước kia bố con bọn họ không bao giờ dùng phương thức liên lạc buồn nôn như vậy.
Nhưng kể từ khi tiểu Tinh Tinh xuất hiện trong ngôi nhà này, có những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt, nhưng thực ra đã kéo gần khoảng cách giữa mọi người trong nhà. Trong lúc không ai hay biết cô nhóc đã có ảnh hưởng không nhỏ đến toàn bộ gia đình bọn họ.
Trong lúc ngủ Tinh Tinh trở mình, cũng đá luôn cái chăn bông trên người, bàn chân nhỏ còn đang lắc lư, trông có vẻ rất đắc ý.
Không ai để ý đến chiếc chăn nhỏ đáng thương lẻ loi trơ trọi nơi góc giường.
Lúc này Phó Hành đang xử lý công việc trong thư phòng, không biết chuyện Tinh Tinh đá chăn mà kịp thời đắp lại cho bé.
Ngày hôm sau, Tinh Tinh bị cảm lạnh như trong dự liệu.
Người phát hiện ra chuyện này không phải là Phó Hành làm việc suốt đêm đến giờ còn chưa dậy, mà là bảo mẫu đến lấy quần áo bẩn đi giặt.
Bà chỉ định vào lấy quần áo bẩn rồi ra, ai ngờ lại thấy Tinh Tinh không đắp chăn, nằm co ro trên giường.
Bảo mẫu nhận thấy có điều gì đó không ổn nên đến gần kiểm tra tình hình.
Bà đưa tay kiểm tra trán Tinh Tinh, trán lạnh buốt, đầu đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, trông có vẻ rất khó chịu, nhìn cái là biết tối qua bị cảm lạnh.
Vẻ mặt bảo mẫu thay đổi, lập tức lấy chăn bọc lấy Tinh Tinh, sau đó ôm bé chạy ra khỏi phòng. Khi đến phòng khách thì gặp Phó Ti Thận mới ngủ dậy.
“Thím Trương, thím đang làm gì đấy?”
--------------To Be Continued--------------
21/08/2021