Editor: DiiHy
-----------------o0o-----------------
“Thím Trương, thím đang làm gì đấy?”
Lúc đầu Phó Ti Thận không có phản ứng gì, sau khi nhìn thấy đứa bé được bảo mẫu ôm trong lòng thì suýt chút nữa hiểu lầm rằng bà ấy định trộm Tinh Tinh đi.
Cũng may trước khi Phó Ti Thận mở miệng chất vấn, thím Trương đã kịp giải thích: “Tiểu thư Tinh Tinh bị cảm, tôi định đưa tiểu thư đi bệnh viện.”
Bảo mẫu khẩn trương như thế cũng không có gì lạ, trẻ con bị ốm không phải là chuyện đùa, chỉ hơi bất cẩn một chút thôi cũng có thể chết yểu.
Trước đây gần nhà thím Trương có một đôi vợ chồng, lúc đứa trẻ nhà họ bị bệnh không được bố mẹ quan tâm chăm sóc kịp thời, bệnh nhẹ trở thành bệnh nặng, cuối cùng đứa trẻ kia không qua khỏi.
Nghe nói sau đó gia đình này rất hối hận, nhưng hối hận thì có ích gì chứ? Người chết cũng không thể sống lại.
Vì có tiền lệ* này nên thím Trương mới căng thẳng đến mức quên báo chuyện này cho cố chủ**.
*Tiền lệ: những việc đã xảy ra và kết thúc, được dùng làm dẫn chứng cho những việc tương tự sau này.
**Cố chủ: người sử dụng lao động.
“Vậy thì thím còn chờ gì nữa? Mau đưa Tinh Tinh đến bệnh viện đi!”
Hiển nhiên Phó Ti Thận còn khẩn trương hơn cả thím Trương, hắn bị câu nói vừa nãy dọa sợ, vội vàng cầm cái điện thoại trên bàn rồi kéo thím Trương đi ra ngoài.
Thậm chí còn không mang theo chìa khóa xe.
Nhưng Phó Ti Thận có rất nhiều xe mở khóa bằng vân tay, có mang chìa khóa hay không cũng không quan trọng.
Hắn lái xe rất nhanh, đưa thím Trương và Tinh Tinh đến thẳng bệnh viện.
May là biệt thự Phó gia nằm ở khu dân cư cao cấp, xung quanh đó không thiếu những công trình thiết yếu như bệnh viện.
Cho nên bọn họ chỉ mất có 5 phút để đến nơi.
Phó Ti Thận cảm thấy thím Trương chạy quá chậm nên tự mình ôm lấy Tinh Tinh chạy vào bệnh viện, vừa chạy vừa la: “Bác sĩ... Bác sĩ cứu mạng! Bác sĩ đâu!”
Dáng vẻ như trời sắp sập đến nơi, người không biết còn tưởng Tinh Tinh sắp chết.
Kết quả là, sau khi bác sĩ khoa nhi vội vàng chạy đến kiểm tra, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Hẳn là đêm qua đứa bé bị cảm lạnh, chỉ cần uống thuốc là khỏi. Người nhà không cần kích động như vậy.”
Câu cuối nhất định là nói với Phó Ti Thận.
Nhưng Phó Ti Thận hoàn toàn không nghe lọt, lo lắng và sợ hãi đã chiếm hết tâm trí hắn, hắn run run kéo tay bác sĩ.
“Làm ơn... Bác sĩ làm ơn hãy cứu lấy con bé, xin hãy cứu con bé.”
“Người nhà, xin người nhà bình tĩnh lại.”
Y tá vội vàng tới giải vây cho bác sĩ, khuyên can mãi mới có thể trấn an được cảm xúc quá kích của Phó Ti Thận.
Mặc dù biểu hiện của Phó Ti Thận rất khoa trương, nhưng với tư cách là một bác sĩ khoa nhi lâu năm, bác sĩ đã gặp qua nhiều ông bố bà mẹ còn khoa trương hơn.
Đây không phải là do bọn họ mới lên chức bố mẹ nên không biết phải làm gì sao? Sau này chăm con nhiều là bình tĩnh lại ngay.
Bác sĩ khoa nhi bình chân như vại kê đơn thuốc, nhân tiện sắp xếp một phòng bệnh theo yêu cầu mãnh liệt của Phó Ti Thận.
Chỉ cảm vặt mà cũng đòi nằm viện?
Dạo này khoa nhi của bệnh viện tương đối ít người, nếu không bác sĩ sẽ không để cho mấy người Phó Ti Thận chiếm cứ một phòng bệnh.
Tinh Tinh vẫn đang ngủ, nhưng khi được đút thuốc vẫn có thể tự nuốt xuống theo bản năng.
Phó Ti Thận cẩn thận đút thuốc cho Tinh Tinh, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng gì lớn lắm, đặt Tinh Tinh lên giường bệnh nghỉ ngơi.
Đúng lúc này Phó Hành gọi đến.
Sáng nay anh ngủ dậy thì không thấy Tinh Tinh, sau khi hỏi một bảo mẫu khác mới biết chuyện con trai nhỏ và thím Trương vội vàng dẫn Tinh Tinh ra ngoài từ lúc sáng sớm. Anh lo Tinh Tinh xảy ra chuyện nên gọi điện đến hỏi thăm.
“Alo, bố ạ.” Phó Ti Thận nghe điện thoại
“Bọn con đang ở đâu?” Phó Hành trầm giọng hỏi.
“Ở bệnh viện.” Phó Ti Thận nhìn Tinh Tinh một lúc, thấy bé đang ngủ rất an ổn mới yên tâm đi ra ngoài nói chuyện với bố: “Tinh Tinh bị cảm lạnh nên bọn con đưa mẹ đến gặp bác sĩ.”
“Cảm lạnh?!”
Mặt Phó Hành cứng lại, anh chợt nhớ ra tối qua vì quá mệt mỏi nên trước khi đi ngủ anh quên kiểm tra xem Tinh Tinh có đá chăn hay không.
Khi ngủ Tinh Tinh rất hiếu động, đây là thói quen mà sau này khi lớn lên cô vẫn không thể thay đổi được.
Từ khi thu nhỏ, thói quen này còn có xu hướng trầm trọng hơn.
Hôm nào đi ngủ Tinh Tinh cũng đá chăn, lần nào cũng là Phó Hành nửa đêm tỉnh dậy đắp lại chăn cho bé. Nhưng lần này anh ngủ say quá, làm cho Tinh Tinh bị cảm lạnh.
Bây giờ có hối hận cũng vô ích, Phó Hành cầm áo khoác lên, định đến bệnh viện thăm Tinh Tinh.
Anh còn chưa kịp bước ra khỏi phòng thì con trai nhỏ đã gọi điện lại.
“Bố cứ yên tâm, Tinh Tinh vừa uống thuốc xong nên ngủ rồi. Con lo cho mẹ nên đã xin bác sĩ cho nhập viện quan sát mấy hôm. Bây giờ bố có ở nhà không? Nếu bố ở nhà thì mang đến bệnh viện cho Tinh Tinh một bộ chăn gối, giường ở bệnh viện không được thoải mái.”
“... Ừ.”
Phó Hành sải bước đi thẳng vào bếp nấu cháo cho Tinh Tinh, sau đó lại đi lấy một số đồ dùng cần thiết.
Đương nhiên anh biết một đứa bé nhập viện vì cảm lạnh thì có hơi làm quá, nhưng khi chuyện như thế này rơi đến người mình, anh lại cảm thấy là như vậy là rất đúng.
Sau khi Phó Ti Thận thông báo cho Phó Hành xong, nghĩ đi nghĩ lại rồi gọi cả cho Cố Lan, sau đó tiện tay gửi cho Bách Kỳ Ngọc một tin nhắn.
Hắn định bí mật thông báo cho mấy người này biết luôn. Khi Tinh Tinh tỉnh lại thì thấy bốn cái đầu đang vây quanh mình.
“Mọi người có thể lùi ra sau một chút không? Tinh Tinh không nhìn rõ.” Bé chớp mắt, lễ phép nói.
Mấy cái đầu lập tức lùi về phía sau, bây giờ Tinh Tinh đã nhìn rõ: “Em trai, chú Bách, sao hai người lại ở đây?”
Bé nghĩ mình đang ở nhà nên coi sự tồn tại của Phó Hành và Phó Ti Thận là điều hiển nhiên.
“Tinh Tinh có cảm thấy khá hơn không?”
Cố Lan dùng tay cảm nhận nhiệt độ trên trán Tinh Tinh, tuy vẫn hơi lạnh nhưng không còn đổ mồ hôi nữa.
Chỉ có điều giọng nói của cô nhóc vẫn mang đậm âm mũi, rõ ràng là vẫn chưa hết cảm.
“Khá gì cơ?” Tinh Tinh không hiểu Cố Lan đang nói về chuyện gì.
“Nghĩa là bây giờ Tinh Tinh có còn cảm thấy khó chịu trong người không?” Bách Kỳ Ngọc đảm nhận chức năng phiên dịch.
“Có.” Từ khi tỉnh lại đến giờ bé đã thấy không thoải mái.
“Đau ở đây.” Bé sờ sờ cổ họng, ý bảo cổ mình rất đau, lại gật đầu: “Chóng mặt nữa.”
“Ngoan, không sao. Bác sĩ đã kê đơn thuốc, Tinh Tinh chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ thì sẽ khỏi nhanh thôi.”
Phó Hành xoa đầu Tinh Tinh, chất giọng trầm ấm trấn an cô bé.
Chung đụng với nhau bao lâu nay, bọn Cố Lan đã sớm quen với việc khối băng ngàn năm này vì Tinh Tinh mà tan thành một suối nước nóng, nên cũng không có phản ứng gì lớn.
Tinh Tinh híp mắt hưởng thụ, cái đầu nhỏ liên tục cọ vào lòng bàn tay Phó Hành, thoải mái giống như mèo con, chỉ thiếu mỗi tiếng kêu dễ chịu trong cổ họng nữa thôi.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của Tinh Tinh, mấy người đàn ông cũng bất giác mỉm cười, hạnh phúc trào dâng trong lòng.
Đương nhiên ai cũng nghĩ, nếu bàn tay đang xoa đầu mèo nhỏ kia là của mình thì sẽ tốt hơn.
Cố Lan vô thức xoa xoa đầu ngón tay, nóng lòng muốn chiếm lấy phúc lợi của anh rể.
Phó Hành dường như rất cảnh giác, lập tức dừng tay, đỡ Tinh Tinh ngồi dậy: “Chú nấu cháo rồi, Tinh Tinh mau dậy ăn đi.”
“Con muốn ăn đùi gà lớn.” Tinh Tinh không muốn ăn cháo, bé thèm thịt cơ.
“Có đùi gà lớn, có cả vịt nấu măng và thịt nướng. Tất cả đều là món bé con thích ăn.”
Phó Hành vì Tinh Tinh mà trở thành đầu bếp năm sao, sao lại không biết khẩu vị của bé. Lần này bé con bị ốm, tất nhiên anh sẽ nấu những món bé yêu thích, đựng trong hai chiếc hộp giữ nhiệt lớn.
Lúc anh mang đến Phó Ti Thận còn lo lắng nhắc nhở: “Bố nấu nhiều thế sao Tinh Tinh ăn hết được?”
Ngay cả phú nhị đại như hắn, khi đi học cũng được cô giáo dạy không được lãng phí thức ăn.
Kết quả là một ánh mắt bố cũng không thèm cho hắn: “Không muốn ăn thì đừng ăn.”
Phó Ti Thận: “...” Mới đầu còn chưa hiểu gì.
Phó Ti Thận: “???” Khi hiểu rồi thì không dám tin.
Phó Ti Thận: “!!!” Sau khi hiểu trọn vẹn ý tứ trong lời nói của bố ruột, mới thấy sốc.
“Bố nấu cả phần của con?”
Sao đột nhiên hắn thấy cảm động, trong lòng lại hơi chua xót?
Nhìn vẻ mặt cảm động đến rớt nước mắt của con trai, Phó Hành mất tự nhiên quay đi.
Sao con trai anh lại ngốc thế không biết. Chắc chắn là theo gien vợ rồi.
Tinh Tinh đang mơ màng: “...”
Từ trên trời rơi xuống một cái nồi to đùng.
Dưới sự đeo bám nài nỉ của Phó Ti Thận, bác sĩ đã đồng ý cho Tinh Tinh nằm viện ba ngày.
Và ba ngày này ai ở bệnh viện chăm Tinh Tinh mới là mục tiêu cạnh tranh của mấy người đàn ông.
“Từ trước đến giờ Tinh Tinh vẫn luôn do tôi chăm sóc, không có tôi con bé không ngủ được.” Phó Hành lạnh giọng tuyên bố chủ quyền.
“À... Anh chăm sóc làm sao mà chăm chị tôi vào viện luôn thế?” Cố Lan cười lạnh, không chút lưu tình đâm vào tim Phó Hành một dao.
“Tôi thấy công ty hai người đều rất bận, có thời gian rảnh mà chăm Tinh Tinh không?” Ở đây chỉ có Bách Kỳ Ngọc rảnh rỗi nhất cũng đang ra sức nghiền ép đối thủ.
“Anh còn dám nói chúng tôi? Anh thì sao? Không tranh thủ đi làm kiếm tiền mà đến đây nhúng tay vào chuyện nhà người ta làm gì?”
Đối với Cố Lan, những ai có ý tranh giành chị gái với hắn đều là kẻ địch hết.
Về phần thỏa thuận liên minh lúc trước hắn và Bách Kỳ Ngọc đặt ra?
Đó là cái gì vậy? Hắn không biết gì hết!
“Công ty nhà tôi có anh trai tôi quản, không đến lượt tôi lo. Về phần chuyện của Tinh Tinh, bây giờ cô ấy là người một nhà với mấy người, nhưng sau này thì không chắc.”
Giọng điệu này là muốn quang minh chính đại đào góc tường nhà người ta.
Phó Hành sầm mặt, ánh mắt nhìn về phía Bách Kỳ Ngọc nồng nặc mùi thuốc súng: “Mơ tưởng.”
“Ồ, tôi có mơ hay không còn chưa biết đâu.” Bách Kỳ Ngọc nhếch môi, nở nụ cười tùy ý.
Gần đây anh ta tra được một vài tin tức thú vị.
Một năm trước Cố Tinh Tinh từng đến công ty luật, hỏi về vấn đề ly hôn và soạn thảo thỏa thuận ly hôn.
Không biết chủ tịch Phó đây đã phát hiện ra đại kinh hỉ được cất giấu trong nhà chưa?
Phó Hành đã sớm phát hiện ra rồi.
Nhưng đối với anh đó không phải là kinh hỉ, mà là kinh hãi.
Đứng giữa bầu không khí gương cung bạt kiếm, Phó Ti Thận nhỏ yếu đáng thương lại bất lực run rẩy co rúm vào một góc, sợ bị vạ lây.
Mà hai người đang trợn mắt nhìn nhau hoàn toàn bỏ Cố Lan qua một bên.
Cố Lan thừa lúc hai người kia trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi mà ghé sát vào người Tinh Tinh, vừa đút cơm vừa nhân tiện dụ dỗ bé đồng ý tối nay chọn mình ở lại.
Lý do là: chú Phó bận công việc không thể đi theo làm bạn với Tinh Tinh, còn chú Bách thì phải về nhà chăm sóc Niên Cao nên cũng không có thời gian để quan tâm bé.
Chỉ có hắn là người rảnh rỗi nhất, có thể ở lại chơi với Tinh Tinh.
Tinh Tinh rất hiếu động, nhưng nhiều lúc lại là một đứa bé ngoan, chỉ cần có người nói rõ mọi việc cho bé hiểu, bé sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời.
Còn không phải sao. Ngay lúc này đây cô nhóc hiểu chuyện biết quan tâm mọi người đang nắm chặt nắm chặt một ngón tay của Cố Lan, lớn tiếng thông báo với Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc.
“Tối nay Tinh Tinh muốn ngủ với em trai, chú và chú Bách bận việc thì mau đi đi, đừng lo cho con.”
Lưng Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc đều cứng đờ, đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Lan.
Hừ, tiểu nhân hèn hạ.
---------------Hết Chương 68----------------
22/08/2021