Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 60: Chương 60




An Dĩ Trạch không nói gì thêm, trái tim lúc trước còn âm thầm kích động trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.

Cậu nhóc ở đầu bên kia không lên tiếng, Tô Giản cũng đành nghẹn ngào im lặng, lại lần nữa nhặt tai nghe cho An Dĩ Trạch đeo vào.

Lúc này tai nghe truyền đến một bài tiếng Trung.

"Cả đời hiếm thấy tình yêu chân thành

Em muốn theo đạo lý của em

Em không muốn nghe anh nói

Pháp Hải em không biết yêu

Lôi Phong Tháp sẽ rơi xuống..."

An Dĩ Trạch nghiêm mặt, nhìn người trong ngực ôm di động ngoan ngoãn lướt.

An Dĩ Trạch nói: "Đnag làm gì?"

"Phát Microblogging!" Tô Giản hưng phấn nói. "Không nghĩ đến lên đỉnh núi còn có tín hiệu! Ha ha, đặc biệt có thể lên mạng khi ở trên núi, tình huống như vậy không phải ai cũng gặp, nhất định phải phát Microblogging một chút!"

An Dĩ Trạch: "..."

Đi xuống từ trên đỉnh núi, đến lúc hai người trở về phòng, tâm tình An Dĩ Trạch vẫn luôn không tốt.

Lúc đầu Tô Giản cũng không chú ý, đợi đến sau khi trở lại phòng, phát hiện An Dĩ Trạch lại không lên tiếng, anh cũng không biết phải làm sao, cuối cùng kinh ngạc hỏi: "Mệt sao?"

An Dĩ Trạch 'ừ' một tiếng.

Tô Giản liền quan tâm ôm vào lòng, ân cần nói: "Mệt mỏi thì nên nghỉ sớm một chút!"

An Dĩ Trạch quay đầu nhìn hai cái giường trong phòng một chút, chỉ cảm thấy trái tim hơi căng.

Căn phòng là Tô Giản đặt, anh cũng không cảm thấy như vậy có gì không đúng, cho nên nhanh nhẹn chọn giường mình thích: "Tôi muốn ngủ giường bên ngoài này!"

An Dĩ Trạch từ chối cho ý kiến, chỉ là khi Tô Giản đi tắm, anh liền yên lặng đổ nước lên giường mình.

Tô Giản tắm xong đi ra, thấy giường bên này ướt một nửa, quả nhiên ngây người: "Tại sao có thể như vậy?"

An Dĩ Trạch thản nhiên nói: "Anh không cẩn thẩn đổ nước lên trên."

Tô Giản đi qua cẩn thận quan sát một phen, phát hiện quả thật không thể cứu vãn, nhíu mày nói: "Nếu không chúng ta đổi phòng?"

" Không cần." An Dĩ Trạch nói, "Thời gian này, chắc khách sạn cũng không còn phòng khác, huống hồ, ở đây em còn có một cái giường, cũng không phải không có cách để ngủ."

Tô Giản suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy vậy, anh và An Dĩ Trạch cũng không phải chưa từng ngủ chung, huống hồ nhiệt độ buổi tối trên đỉnh núi rất thấp, hai người nằm chung có lẽ sẽ ấm áp không ít.

Có điều cái giường này một người ngủ cũng coi như rộng rãi, ngủ hai người không khỏi có chút chen lấn. Tô Giản và An Dĩ Trạch nằm ở trên giường, thân thể không thể dính sát.

An Dĩ Trạch đưa tay ôm anh, nụ cười của Tô Giản không khỏi cứng lại. Dù mỗi buổi sáng anh đều tỉnh lại trong ngực An Dĩ Trạch, nhưng lúc còn tỉnh táo như vậy bị An Dĩ Trạch ôm ngủ vẫn là lần đều tiên. Có điều dù sao cũng quen việc ôm trong ngực, cho nên Tô Giản rất nhanh liền yên tĩnh, huống chi thân thể thân thể của An Dĩ Trạch rất ấm áp. Tô Giản không khỏi đưa tay ra, sờ qua ngực An Dĩ Trạch, thở dài: "Dĩ Trạch, thân thể anh quả thật rất khỏe mạnh, quả là một thanh niên nhiệt huyết!"

An Dĩ Trạch: "..."

Tô Giản nói: "Sáng mai phải dậy sớm một chút, xong đi ngắm mặt trời mọc, đã đặt đồng hồ bào thức chưa?"

An Dĩ Trạch sờ đầu hắn một cái: "Cài xong."

Tô Giản nói: "Xem xét tình hình mà nói, chắc chắn không ít người muốn đi ngắm mặt trời mọc, rất nhiều người nửa đêm đã leo lên đỉnh núi, chính là vì ngắm mặt trời mọc, cho nên chúng ta nhất định phải đi sớm một chút!"

An Dĩ Trạch hạ mắt nhìn anh: "Nếu em không dậy nổi thì làm sao bây giờ?"

Tô Giản nghiêm túc nói: "Vậy anh liền hét lớn: 'Có sấm! Trời mưa rồi! Nhanh dọn quần áo!'."

An Dĩ Trạch: "..."

Tô Giản nhìn vẻ mặt anh nghiêm nghĩ, không khỏi ngượng ngùng: "Anh nhìn anh xem, một chút hài hước cũng không có. Tôi thấy tâm tình anh không tốt, muốn khiến anh vui vẻ, kết quả anh lại không nể mặt tôi!"

An Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, thở dài, giọng nói trầm nhẹ: "Tâm tình không có không tốt."

"Tôi cảm thấy chắc anh mệt mỏi, dù sao núi khó leo, anh lại mang nhiều đồ như vậy." Ngay sau đó Tô Giản nhiệt tình nói. "Không bằng chúng ta đi xem tivi một chút đi, thả lỏng một chút!" Nói xong liền cầm điều khiển tivi lên.

"Kỹ thuật máy đào của ai tốt? Sơn Đông Trung Quốc Hoa Lam Tường!"

"Bên trong không đau, Nguyệt Nguyệt thoải mái!"

"Tôi vốn là nhân sâm chữa khỏi trăm bệnh..."

Mỗi một đài truyền hình đều có chỗ kỳ lạ, Tô Giản chuyển mấy kênh, cuối cùng tìm được một cái khá đơn giản, vì vậy nói: "Xem cái này đi!"

Trên tivi đang chiếu một bộ phum, hai nhân vật chính đang nói chuyện tình yêu bình thường, đầu tiên là mập mờ, sau đó là yêu say đắm, nữa là yêu yêu...

Nhìn đôi nam nữ củi khô bốc lửa trên màn hình, An Dĩ Trạch không khỏi ôm chặt người trong ngực.

" Giản Giản..." An Dĩ Trạch cúi đầu.

"Hả?" Tô Giản mơ màng ngẩng đầu, ôm chặt lấy anh, một chân đặt lên đùi anh.

An Dĩ Trạch cứng đờ, nhưng nhìn mới phát hiện Tô Giản đã ngủ say, cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, lặng lẽ để mình bình phục lại.

Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, dưới mắt An Dĩ Trạch có chút xanh đen.

Ngược lại Tô Giản ngủ rất ngon, tỉnh lại còn vui vẻ duỗi người. Chẳng qua vươn người được một nửa, anh đột nhiên ngẩn ngơ, sau đó đẩy mạnh An Dĩ Trạch: "Trời đã sáng! Mặt trời ọc của tôi! Xong rồi, xong rồi! Không phải anh nói sẽ gọi tôi sao!"

An Dĩ Trạch đưa tay giữ anh lại, bình tĩnh nói: "Trời mưa."

"A?" Tô Giản ngây người, ngay sau đó vẻ mặt thất vọng. "Trời mưa thật sao?"

An Dĩ Trạch gật đầu: "Rất lớn."

Tô Giản lập tức bò dậy kéo màn cửa sổ ra, bên ngoài quả nhiên mưa rào xối xả, Tô Giản nhìn một mảng trắng xóa mưa bụi, khuôn mặt thoáng chốc khổ sở.

" Không phải chứ? Mưa lớn như vậy, không phải là không làm được gì sao?"

An Dĩ Trạch nói: "Lại đây mặc quần áo, lát nữa chúng ta đi ăn sáng."

Kết quả giờ ăn sáng lại nhận được tin tức không tốt: Bởi vì mưa quá lớn,, nên cấp treo xuống núi cũng bị cắt rồi.

Trở về phòng, Tô Giản nằm trên cửa sổ nhìn bên ngoài màu trắng của mưa bụi, buồn bã nói: "Anh nói xem, nếu như chúng ta mặc áo mưa đi ra ngoài thì thế nào?"

An Dĩ Trạch kiên quyết từ chối: "Không thể so sánh Hoa Sơn với các núi khác, đường núi quá hẹp quá nguy hiểm, huống chi là trời mưa."

Tô Giản không phục nói: "Nhưng tôi vừa thấy rất nhiều người mặc áo mưa xuống núi, hiện tại mưa có nhỏ hơn một chút, có lẽ tốt hơn, nếu không, chúng ta cũng đi ra ngoài?"

An Dĩ Trạch không lùi bước: "Không được."

Tô Giản trợn mắt nhìn, ngay sau đó lại nở nụ cười: "Chẳng lẽ anh sợ, giống như Hàn Dũ vậy?"

Lúc trước leo núi đến Thương Long thì có một chỗ 'gửi thư khiếu nại', Tô Giản lên mạng tra một chút, thì ra cái này nói đến điển cố của Hàn Dũ. Nghe nói năm đó Hàn Dũ lên Hoa Sơn, leo núi đến đây, bởi vì sợ mà không cách nào xuống núi, lo lắng đến độ ở trên này khóc lớn, chỉ đành phải viết thư cầu cứu, cột lên hòn đá ném xuống núi, lúc này mới được người hái thuốc dưới núi phát hiện, cứu anh ta.

Nghĩ đến hình ảnh Đại Văn Hào Hàn Dũ run rẩy sợ hãi đứng trên Thương Long khóc lớn, Tô Giản bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, sau đó lại không nhịn được bắt đầu mơ mộng đến hình ảnh An Dĩ Trạch đứng ở Thương Long khóc lớn: Tổng giám đốc An Ngang ngược ôm thật chặt cột đá bên cạnh, đáng thương ngồi chồm hổm dưới đất, trên mặt hai hàng nước mắt rơi xuống, khổ sở kêu: "Có ai mau đến cứu tôi? Tôi nguyện lấy thân mình báo đáp..."

Tô Giản nhìn An Dĩ Trạch, cười hì hì một tiếng.

An Dĩ Trạch bất đắc dĩ nói: "Sao vậy?"

Tô Giản cười híp mắt nhìn anh một cái: "Đột nhiên thấy vui vẻ!"

Trong mắt An Dĩ Trạch nổi lên ý cười: "Mưa này chắc cũng không lâu, nếu như em thật sự không muốn ở trong phòng, chờ mưa tạnh một chút, chúng ta lại ra ngoài."

Tô Giản vui vẻ giơ ngón cái về phía anh: "32 like!"

Lại đợi một hồi, quả nhiên trời mưa nhỏ dần, chỉ còn lại vài hạt mưa như có như không. Tô Giản đưa đầu về phía cửa sổ thăm dò một chút, nói: "Bây giờ chúng ta đi đi! Còn rất nhiều nơi chưa đi, nếu không đi, chỉ sợ không đủ thời gian!"

Hai người thu dọn đồ đạc xong, chỉ khoác một chiếc chiếc áo mưa duy nhất, Lúc trước lúc mua sắm Tô Giản cũng không chú ý, giờ phút này lấy ra thấy một cái, áo mưa là một cái màu xanh da trời, một cái khác là màu hồng. Tô Giản đẩy áo màu hồng cho An Dĩ Trạch, vẻ mặt hết sức ngay thẳng: "Màu sắc người khác không hợp, anh mặc lại vô cùng thích hợp, thật!"

An Dĩ Trạch yên lặng mặc áo mưa màu hồng làm bộ như không nhìn thấy Tô Giản sinh ra cảm tưởng ' An Dĩ Trạch giống như khí cầu màu hồng' mà không nhịn được cười trộm.

Hai người ra khỏi khách sạn, Tô Giản nhìn ngọn núi xa xa, mất mát nói: "Đáng tiếc trời mưa, nếu không tôi còn thử thách trò bungee!"

An Dĩ Trạch nói: "Cẩn thận dưới chân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.