Ngay từ đầu Tô Giản cho là mình nghe nhầm.
Vì vậy anh cười khan đáp: "Tiếng gió quá lớn, tôi nghe không rõ..."
Cho đến khi phát hiện vẻ mặt của An Dĩ Trạch hết sức nghiêm túc, không giống nói đùa, anh mới thật sự sợ hãi.
Mẹ nó! An Dĩ Trạch nói thật?
Tô Giản không nhịn được lui về sau một bước. Anh vốn đứng trên vách núi,
mặt đất ở đỉnh núi không bằng phẳng, anh vừa lui một cái, thân thể không vững, không khỏi ngửa về phía sau.
Con ngươi An Dĩ Trạch đột nhiên co rút lại, bắt lại tay của anh, kéo anh lại: "Cẩn thận!"
Sau lưng chính là vực sâu vạn trượng, mặc dù bên dốc núi xích sắt ngăn cản, nhưng độ cao xích sắt chỉ bằng bắp chân rõ ràng cũng không thể ngăn trở nguy hiểm, nghĩ đến vừa rồi nếu đứng xa hơn một chút, không cẩn thận sẽ ngã xuống, Tô Giản không khỏi sợ hãi, nhìn mình đứng trên đỉnh núi thở
hổn hển hai cái.
Đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại, Tô Giản mới
phát hiện mình đang nằm trong ngực An Dĩ Trạch. Nhớ tới lời vừa mới nói
của An Dĩ Trạch, Tô Giản đột nhiên thoát khỏi ngực anh, cách anh một
khoảng, vẻ mặt và tâm tình phức tạp: "Điều anh vừa mới nói... Đều là
thật?"
An Dĩ Trạch nhìn anh thật sâu, gật đầu một cái.
Tô
Giản hoàn toàn xù lông, anh quả thực rất muốn hét lớn một tiếng 'ông đây là một người truyền thống', nhưng anh cũng biết lời này dù thế nào cũng không thể nói ra miệng, dừng một chút, anh lớn tiếng nói: "Trước kia
không phải nói chúng ta không được thích lẫn nhau sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Khi đó anh cũng không biết, sau này anh sẽ thích em."
Bị người từng là tình địch thắm thiết nói 'thích', Tô Giản chỉ cảm thấy
như bị sét từ trên trời đánh xuống, khiến anh bị đánh đến ngoài khét
trong sống. Anh gắng gượng nói: "Nhưng anh không thích thiên hậu Kỷ
sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Đó là chuyện trước kia, đã qua rồi."
Vẻ mặt Tô Giản đưa đám nói: "Thiên Hậu Kỷ người tốt dáng người cũng tốt,
với anh đúng là trai tài gái sắc, nếu không, anh tiếp tục thích cô ấy
đi!"
An Dĩ Trạch tiến lên một bước, chăm chú nhìn anh: "Giản Giản, anh nói rồi, người hiện tại anh thích là em."
Tô Giản chưa từng chú ý tới, bị đôi mắt bình tĩnh này của An Dĩ Trạch nhìn như vậy là một chuyện vô cùng áp lực, anh không nhịn được quay mặt đi,
thấp giọng nói: "Đúng không..."
Lời còn chưa dứt, miệng đột nhiên bị môi An Dĩ Trạch chặn lại.
Anh và An Dĩ Trạch hôn cũng không phải lần đầu tiên, chỉ là trước kia dù
anh kinh ngạc, nhưng cũng không để trong lòng, chỉ coi đó là việc trêu
chọc. Nhưng hôm nay, biết được An Dĩ Trạch lại âm tình cảm như vậy với
mình, anh liền không thể tiếp tục nhìn thẳng vào hành động của động tác
của An Dĩ Trạch được rồi.
Tô Giản trợn to hai mắt, đột nhiên giãy giụa. Có điều sức lực của An Dĩ Trạch lớn hơn anh rất nhiều, huống hồ
hiện tại anh đang đứng trên đỉnh núi, bốn bề đều là vách đá, anh quả
thật không thể không kiêng dè, vì vậy cuối cùng anh vẫn không thể nào
giãy giụa, bị An Dĩ Trạch ôm chặt.
Cũng không biết có phải đã
thành thói quen hay không, mặc dù bị An Dĩ Trạch tỏ tình làm chấn động,
nhưng An Dĩ Trạch hôn lại không khiến anh có cảm giác chán ghét, chẳng
qua là cảm thấy cái này bổ sung thêm tâm ý của An Dĩ Trạch khiến anh có
chút lúng túng. Vừa bị động thừa nhận, Tô Giản vừa nhanh chóng nghĩ đối
sách. Bất kể như thế nào, dù sao cũng phải khiến cho An Dĩ Trạch từ bỏ ý định! Mặc dù bây giờ thân thể bây giờ của anh là phụ nữ, nhưng để cho
anh tiếp nhận một người đàn ông như An Dĩ Trạch, anh vẫn cảm thấy hơi
khó khăn!
Tô Giản nắm chặt, thừa dịp An Dĩ Trạch hơi buông đột nhiên đẩy anh ra, thở hổn hển nói: "Tôi không thích đàn ông!"
An Dĩ Trạch quả nhiên sững sờ, trầm giọng nói: "Có ý gì?"
Tô Giản nói úp mở: "Thật ra thì, tôi thích phụ nữ..."
Vẻ mặt An Dĩ Trạch khó hiểu: "vậy người đàn ông trong máy tính em lúc
trước là chuyện gì? Em và anh ta cũng không phải là bạn bình thường."
"Anh ta..." Đại não của Tô Giản nhanh chóng vận chuyển. "Anh ta đúng là bạn
trai cũ của tôi, có điều vì sau đó tôi phát hiện, thì ra tôi thích phụ
nữ, nên tôi và anh ta chia tay!"
An Dĩ Trạch lẳng lặng nói: "Không phải em nói, em không nhớ gì sao?"
Tô Giản: "..."
Dưới cái nhìn soi mói của An Dĩ Trạch, Tô Giản chỉ có thể nhắm mắt nói: "Gần đây hình như tôi đã có thể nhớ được không ít chuyện..."
An Dĩ Trạch nói: "Vậy em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu không?"
Tô Giản lập tức trả lời: "Quán bar! Tôi nhớ rất rõ!"
An Dĩ Trạch nói: "Không đúng."
Tô Giản trợn mắt: "Không phải lúc trước anh nói chúng ta gặp nhau ở quán bar sao?"
An Dĩ Trạch bình tĩnh nói: "Không phải em nói, em nhớ, nhớ rất rõ ràng sao?"
Tô Giản: "..."
An Dĩ Trạch bỗng nhiên thở dài một cái, nói: "Thật ra thì em hoàn toàn không nhớ được gì cả, phải không?"
Thật ra thì tôi hoàn toàn không quên cái gì cả đại ca à! Tô Giản hết sức bực bội.
An Dĩ Trạch đưa tay, bỗng nhiên ôm anh vào trong ngực, trong tiếng gió vù vù, giọng nói của anh dịu dàng lại nghiêm túc.
"Dù không nhớ cũng không sao. Giản Giản, anh sẽ đối tốt với em."
Lần này Tô Giản không có giãy giụa.
Nếu là trước kia, nghe được An Dĩ Trạch nói như vậy, anh nhất định sẽ phê
bình ' An Dĩ Trạch lại bắt đầu lừa gạt em gái'. Mà nghe được An Dĩ Trạch nói 'thích mình', anh nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười dài, trong
lòng tràn đầy thắng lợi vui sướng: Họ An, các em gái thích anh thì sao,
cuối cùng không phải anh sẽ quỳ dưới chân tôi sao? Người thằng cuối cùng nhất định là tôi, ha ha ha!
Mà hôm nay, nghe được An Dĩ Trạch
nói sẽ đối tốt với mình nghiêm túc như vậy, anh lại không có chút vui
vẻ. Từ lúc sống lại đến nay, An Dĩ Trạch vẫn là người quen thuộc nhất
bên cạnh anh, mặc dù quan hệ hai người là vì bản hợp đồng, nhưng cẩn
thận nhớ lại, anh ở cạnh An Dĩ Trạch, thật sự luôn sống tốt. Ở trước mặt người khác, anh còn phải giả bộ một chút, nhưng ở trước mặt An Dĩ
Trạch, trừ hai bí mật anh là đàn ông và việc sống lại ra, anh hoàn toàn
không giấu giếm, tùy tâm tùy tính, sống vô cùng tự tại. Mà An Dĩ Trạch
cũng chăm sóc anh cẩn thận, trước người khác có thể có chút diễn trò,
nhưng sau lưng người khác vẫn đối xử với anh không tệ. Nếu anh là một cô gái chân chính, nhìn về người đàn ông có gia thế tướng mạo có năng lực
lại đối tốt với mình như vậy, chỉ sợ đã đi theo, nhưng...
Tô Giản thấp giọng nói: "Dĩ Trạch, thật xin lỗi."
An Dĩ Trạch chậm rãi buông anh ra, nhìn vào mắt anh nói: "Em còn thích bạn trai cũ của em?"
Tô Giản lắc đầu một cái: "Không có, tôi thật sự không nhớ người kia."
Ngừng một chút, há miệng, lần đầu tiên nhìn An Dĩ Trạch nói chuyện,
trong lòng đột nhiên có chút không đành lòng.
"Tôi chỉ không thích anh."