Đến tối, Lâm Hy lái xe đưa Hứa Chí Hâm đến một quán nướng vỉa hè. Cô thật sự không dám tin tưởng vào tay nghề nấu ăn của cậu ta nữa.
Vừa ngồi xuống, Hứa Chí Hâm đã càm ràm:
“Không phải đã nói là để em nấu bữa tối cho chị rồi sao? Lại cứ một hai đòi ra cái nơi như thế này, vừa ồn ào vừa không đảm bảo vệ sinh.”
Lâm Hy gọi món xong thì quay sang nói với Hứa Chí Hâm: “Cậu định cho tôi ăn cá khét nữa à?”
“Chị lại bắt nạt đứa em này nữa rồi.” Hứa Chí Hâm bày ra bộ mặt giận dỗi.
Lâm Hy nhận ra thời gian này cô rất thích trêu chọc Hứa Chí Hâm, sở thích của cô đúng là càng lúc càng quái gở.
“Thôi được rồi, cậu đấy... đừng có càm ràm nữa.” Cô nói: “Quán nướng ở đây rất ngon nha, ăn xong đảm bảo cậu sẽ ghiền đến chỗ này luôn.”
“Hứ! Không ăn.” Hứa Chí Hâm quay mặt đi chỗ khác.
“Thật sự rất ngon đó.”
“Em không ăn, không ăn.” Cậu trả lời chắc nịch.
Lâm Hy xua tay: “Tùy cậu.”
Lúc đồ ăn ra tới, Hứa Chí Hâm chỉ ngồi nướng thịt còn Lâm Hy thì đang gắp hết miếng này đến miếng khác, nhìn cô ăn rất ngon miệng.
“Chị... ăn từ từ thôi, coi chừng nóng.”
Lâm Hy cười cười, cô có cái tật cứ hễ được ăn ngon là lại lắc lư cái đầu, trông đáng yêu chết đi được.
“Ngon đến vậy sao?” Hứa Chí Hâm nhìn cô ăn mà chép miệng, bụng đã bắt đầu lên án.
“Muốn ăn sao?” Cô hỏi.
Thoáng chốc tâm trạng của Hứa Chí Hâm phấn khích như sắp được ban thưởng, nhưng chỉ giây sau, cậu lại bị người chị yêu dấu của mình trêu chọc.
“Chậc! Tôi quên mất là Chí Hâm nhà mình không thích mấy thứ đồ không đảm bảo vệ sinh.”
Nụ cười trên môi Hứa Chí Hâm vụt tắt, cậu làm bộ mặt đáng thương.
“Chị nỡ để Tiểu Hâm đói sao, ây dô... đúng là tàn nhẫn mà.”
Lâm Hy khẽ cười, gắp miếng thịt bỏ vào bát của cậu: “Đây đây, cho cậu hết đó, ăn đi.”
“Hì hì! Chị tốt nhất.” Hứa Chí Hâm vui vẻ nhai thịt.
Cậu đang chuẩn bị gắp thêm miếng thứ hai thì bỗng cảm thấy bụng mình không ổn.
“Không được rồi, tự nhiên em đau bụng quá. Chị ngồi đây ăn tiếp đi nha, em đi kiếm chỗ giải quyết rồi quay lại liền.”
Lâm Hy nhún vai một cái rồi tiếp tục ăn.
...
Cô chiến gần hết hai dĩa thịt rồi mà vẫn chưa thấy Hứa Chí Hâm quay lại, định khui lon bia để uống thì bất ngờ một hòn đá ném thẳng vào lon bia cô đang cầm.
“Ai mà bất lịch sự vậy hả?” Lâm Hy đập mạnh tay xuống bàn hét lớn.
Phía bên kia, một người phụ nữ đang đứng khoanh tay dựa người vào chiếc Ferrari nhìn cô rồi cười mỉa mai.
“Chà, mới đó mà đã quên nhau rồi sao?”
“Cô là ai?” Lâm Hy hỏi.
Cô ta đi tới chỗ của Lâm Hy rồi lên giọng:
“Lần trước còn dám ngang nhiên thách thức tôi trước mặt Hứa thiếu gia cơ mà, thế nào, bị đá rồi à?”
Lâm Hy cười khẩy rồi bắt chước bộ dáng lẳng lơ của cô ta:
“Ẩy... vị tiểu thư đây sở hữu khuôn mặt đại trà quá cho nên là tôi không mấy ấn tượng, xin thứ lỗi.”
“Cô...”
Cô ta tức tới nỗi mặt đỏ bừng, giơ chân lên định đạp vào bụng Lâm Hy một cái thì đã bị Lâm Hy túm lấy cổ chân kéo mạnh về phía mình.
Lâm Hy nắm chặt eo cô ta khiến cô ta có muốn vùng vẫy cũng không được. Một người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, không phải động tay động chân vào việc gì thì làm sao so được với một người đã cầm dao súng 7 năm như Lâm Hy chứ.
“Cô cái gì mà cô.” Lâm Hy vỗ nhẹ gương mặt cô ta nói tiếp: “À quên mất, cô vẫn chưa đẻ nữa à?”
Cô ta tức giận vùng vẫy: “Cô có tin là tôi khâu miệng cô lại không?”
“Cô có bản lĩnh đó sao?”
Cô ta nhếch môi: “Một mình tôi có thể không được, nhưng thêm vài người nữa thì có thể đấy.”
Lâm Hy còn đang không hiểu ý của cô ta thì từ đằng xa có tiếng xe chạy tới. Hai chiếc Ferrari cùng màu với chiếc xe hồi nãy, những người trên xe lần lượt bước xuống.
Nhân lúc Lâm Hy dời đi sự chú ý, cô ta dễ dàng thoát ra khỏi vòng vây của cô.
Một trong số đó lên tiếng: “Chà! Tống Thiên Tỉ mà cô cũng dám đụng, gan to đấy.”
“Hừ.” Lâm Hy xem lời hắn nói như chó sủa bên tai, cô không thèm quan tâm đến mấy người đó, thong thả ngồi xuống khui lon bia.
“Khốn khiếp! Cô có biết chúng tôi là ai không? Dám dùng thái độ đó với bọn này.”
Tống Thiên Tỉ lúc này mới lên tiếng: “Các người nói nhiều với cô ta làm gì? Giữ cô ta lại cho tôi.”
Hai người đàn ông tiến lên giữ lấy bả vai cô, ép cô phải quỳ xuống.
Lâm Hy một đòn đá thẳng vào hạ bộ của tên bên trái, tên đó vì đau mà buông ra, cô nhân cơ hội thúc khuỷu tay vào ngực của tên còn lại, một đấm của Lâm Hy đánh mạnh vào má trái của tên đó.
Tống Thiên Tỉ hét lên với mấy người đang đứng xem kịch vui: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lên giúp đi.”
Lâm Hy hiện đang ở thế yếu, dù cô có là trợ thủ đứng đầu của tổ chức thì một mình cô cũng không địch lại được một đám người chơi dơ.
Lâm Hy ra đòn liên tục, tốc độ của cô cực nhanh, uy thế mạnh mẽ đánh về phía đám người đó. Với một người luyện võ lâu năm như cô, nhanh chóng đã có mấy tên nằm gục dưới đất.
Chỉ không ngờ là Lâm Hy bị chúng chơi xấu.
Nhân lúc cô không cảnh giác, một tên lặng lẽ dí dùi cui điện vào eo cô.
Phút chốc, Lâm Hy bất động hoàn toàn, cô bị chúng ép quỳ sụp xuống trong khi đã bất tỉnh.
“Hừ! Cô mạnh lắm mà, đứng dậy đánh tiếp đi.”
Tống Thiên Tỉ cúi người tát mạnh lên mặt cô.
Lâm Hy trong vô thức nhíu mày, nhưng cô không cử động được cũng không thể mở mắt.
Tống Thiên Tỉ lại vung tay đánh cô thêm cái nữa, lực đánh rất mạnh, năm ngón tay in rõ trên làn da trắng ngần.
Bỗng...
“Các người chán sống rồi sao? Dám đụng đến chị ấy.”
Hứa Chí Hâm gằn giọng, tuy không hét lớn nhưng từng câu từng chữ cậu thốt lên đều có uy lực.
Bọn họ nhìn thấy Hứa Chí Hâm thì ai nấy đều sợ hãi, cậu là ai chứ? Hứa thiếu gia, người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Hứa.
Tống Thiên Tỉ kiêng dè nhìn Hứa Chí Hâm:
“Hứa thiếu gia, sao anh lại ở đây?”
“Sao hả? Tôi không được ở đây à?” Hứa Chí Hâm mặt lạnh tanh, cứ như một con sư tử sắp sửa lao ra cắn chết mấy người bọn họ.
Hứa Chí Hâm đỡ Lâm Hy đứng dậy, để cô dựa vào người mình, cậu mới đi chưa bao lâu mà khi quay lại người chị yêu dấu của cậu đã phải chịu ấm ức như vậy. Hứa Chí Hâm nâng cằm cô lên quan sát, mắt cậu hằn tia đỏ rực, lạnh lùng nói:
“Là ai làm?”
Tống Thiên Tỉ run rẩy sợ hãi, đứng im không dám lên tiếng.
“Tôi hỏi là ai làm?” Cậu mất kiên nhẫn.
“Là... là tôi.” Tống Thiên Tỉ khép nép nói nhỏ.
Hứa Chí Hâm cười lạnh một tiếng, cầm lon bia trên bàn ném mạnh về phía Tống Thiên Tỉ, cô ta sợ hãi la lên.
Một người phụ nữ trong số đó đứng ra nói giúp cho Tống Thiên Tỉ.
“Hứa thiếu gia dám động tay động chân với phụ nữ à? Chuyện này mà đồn ra ngoài Hứa gia chắc đẹp mặt lắm.”
Hứa Chí Hâm cười một nụ cười lạnh lẽo, khiến những người đang định tiến lên giải vây liền dè dặt không dám hó hé gì.
“Dám đụng đến chị của tôi thì không cần cái khái niệm đàn ông hay phụ nữ!”
Bọn chúng nghe xong nhanh chóng chuồn lẹ, thoáng chốc chỉ còn lại Tống Thiên Tỉ và người phụ nữ vừa nói giúp cô ta.
Tống Thiên Tỉ nhanh chóng lấy lòng: “Thì ra đây là chị của Hứa thiếu gia, vậy mà tôi cứ tưởng...”
“Tưởng thế nào?” Hứa Chí Hâm lạnh lùng hỏi.
“À không, hiểu lầm... là hiểu lầm thôi. Hôm nay tôi đắc tội với chị ấy, lần sau nhất định sẽ đến tận nhà để tạ tội.”
Hứa Chí Hâm không thèm để ý đến Tống Thiên Tỉ, cậu bế Lâm Hy lên xe, thắt dây an toàn giúp cô rồi lái xe đưa cô về nhà.