Ở dinh thự của ông lớn.
Hứa Dĩnh Hàn đứng dựa người vào tường, hắn mân mê điếu thuốc trên tay, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt ở đối diện.
Đại khái hắn cũng đã phần nào đoán được nội dung của cuộc nói chuyện ngày hôm nay, chỉ là hắn không thể nào lý giải được nội tâm đang rối như tơ vò của mình hiện giờ.
Đang trầm tư vào dòng suy nghĩ, bất ngờ cánh cửa chợt mở.
“Hàn lão đại, mời ngài.” Tam Vương Gia đứng tránh sang một bên, nghiêm chỉnh cúi đầu mời hắn vào.
Cánh cửa vừa đóng, xung quanh căn phòng tối đen như mực, chỉ le lói ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ hắt vào.
“Ba.”
Ông lớn giơ cây gậy hướng tới ghế sofa.
“Ngồi đi.”
Hứa Dĩnh Hàn đẩy đẩy hàm trong nghiền ngẫm, quan sát ông vài giây sau đó mới đi tới ngồi xuống nghịch bật lửa.
Hắn lười biếng ngả người dựa vào ghế sofa nhắm mắt, một lúc sau mới lên tiếng:
“Ba gọi con tới rồi lại không nói gì sao?”
Ông lớn lần chuỗi hạt trên tay, mắt nhìn thẳng nói:
“A Hàn! Ta nuôi dạy con từ lúc con còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Con thông minh, làm gì cũng khiến ta hài lòng, nên ta đã nhận con làm con nuôi.”
Bấy giờ ông lớn mới quay qua nhìn Hứa Dĩnh Hàn: “Ta chỉ đang nghĩ, từ lúc nào mà con đã có sự thay đổi khiến ta không thể an tâm, ta lo con sẽ mềm lòng.”
Hứa Dĩnh Hàn rút điếu thuốc châm lửa hút một hơi, phun ra ngụm khói dày đặc. Hắn nhìn sang người đàn ông râu đã bạc trắng, khuôn mặt âm u lạnh lẽo.
“Ba từng thấy con mềm lòng bao giờ chưa?”
Ông lớn hơi đổ người về phía trước, nói với giọng lãnh đạm:
“Đúng! Con chưa từng mềm lòng. Hàn lão đại nắm quyền tổ chức, nổi tiếng là người máu lạnh tàn nhẫn, chỉ cần phật ý sẽ lĩnh hậu quả ngay.” Ông lại hạ thấp giọng: “Nhưng đó là vì con chưa tìm được chốn bình yên cho mình, chứ nếu tìm được rồi, lại chìm đắm vào nó quá sâu, con sẽ không thể đối mặt với sóng gió một lần nữa.”
“Nếu nói xong rồi thì con xin phép.”
Hứa Dĩnh Hàn để lại mấy chữ rồi đứng dậy bước ra cửa. Tay hắn còn chưa đụng tới nắm cửa thì đằng sau, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Con bé đó, ta thu nhận cũng được 7 năm rồi, đã đến lúc nên để con bé làm chuyện có ích cho tổ chức.”
Giây phút nghe được ba chữ “con bé đó” Hứa Dĩnh Hàn bỗng khựng lại. Hắn cố ý bỏ đi chính là bởi vì muốn đánh lạc hướng suy nghĩ của ông. Chỉ không ngờ, con người ông nham hiểm hơn hắn nghĩ, tâm tư sâu kín một cách xảo quyệt.
“Những năm qua, cô ấy vẫn luôn làm chuyện có ích cho tổ chức.” Hắn lạnh lùng nói tiếp:
“Với lại, hình như ba đang nhầm lẫn chuyện gì đó thì phải. Lâm Hy... cô ấy là do con thu nhận, vậy nên cô ấy chỉ có thể là người của con. Muốn Lâm Hy phục tùng ba...” Nói đoạn hắn nhếch khóe môi cười nhẹ: “Phải hỏi xem con có đồng ý chưa đã.”
Ông lớn ném chuỗi hạt lên bàn, tức giận gầm lên một câu:
“Hỗn xược! A Hàn... con nên nhớ con cũng là người của ta, là ta đã thu nhận và cho con quyền lực như ngày hôm nay.”
“Ba nuôi.” Hứa Dĩnh Hàn ngắt lời ông:
“Con mang ơn ba, chuyện này con nhớ rất rõ. Những năm qua con vẫn luôn tận tâm tận lực vì tổ chức, xem như là đã báo đáp phần nào công ơn dạy dỗ của ba, nhưng con nghĩ, lần này con tìm được chốn bình yên cho mình rồi.”
Ông lớn gõ cây gậy xuống đất mấy cái rồi ngước lên nhìn hắn.
“Con còn trẻ, vẫn chưa hiểu gì về cuộc đời đâu, ta sẽ xem như con còn trẻ người non dạ nên mới có suy nghĩ cùng lời nói ngu ngốc như vậy. Được rồi, về đi.”
“Ba nuôi, con...”
“Về đi!” Ông nói xong thì cầm lấy chuỗi hạt trên bàn rồi nhắm mắt.
...
Hơn 11 giờ đêm.
Hứa Dĩnh Hàn đứng dưới căn hộ của Lâm Hy. Ban nãy trong vô thức, không hiểu vì sao hắn lại muốn tới đây. Hắn dựa người vào xe, nhìn lên căn phòng đang tối đen, không biết đã hút hết bao nhiêu điếu thuốc.
Bất ngờ căn phòng của Lâm Hy sáng đèn. Hứa Dĩnh Hàn ma xui quỷ khiến thế nào lại rút điện thoại ra gọi cho cô, chỉ mấy giây sau đầu dây bên kia đã nghe máy.
Chưa đợi cô lên tiếng hắn đã nói:
“Xuống dưới đi.”
Một giây, hai giây... năm giây, vẫn không nghe thấy cô trả lời, hắn mất kiên nhẫn ra lệnh:
“Em mau xuống đây cho tôi!”
Bỗng “tút” một tiếng rồi cúp máy.
“Tổ sư nhà em! Đừng để ông đây bắt được.” Hứa Dĩnh Hàn phun ra một câu sau đó bước nhanh tới cửa chính. Định đạp cửa xông vào thì cánh cửa bất ngờ mở ra, là Hứa Chí Hâm mở cửa.
Hứa Dĩnh Hàn: Lại là tên nhóc đó.
Hắn không quan tâm đến sự xuất hiện của Hứa Chí Hâm, định đi lên tìm cô thì bị Hứa Chí Hâm chặn lại.
“Đêm hôm khuya khoắt, anh tới tìm chị tôi có chuyện gì?” Hứa Chí Hâm đứng chắn trước mặt hắn.
Vừa rồi Hứa Chí Hâm qua phòng của Lâm Hy, muốn xem vết thương của cô thế nào thì nhận được điện thoại. Cậu không nghĩ nhiều liền nghe máy, ai ngờ được là vừa để điện thoại bên tai đã nghe thấy một câu ra lệnh ngắn cũn không đầu không đuôi.
“Tránh ra!” Hứa Dĩnh Hàn lạnh giọng, bày ra bộ mặt quỷ dữ sắp ăn thịt người.
Hứa Chí Hâm không những không sợ mà còn ngang nhiên thách thức.
“Chị của tôi là cành vàng lá ngọc, không thể để loại người như anh muốn gặp là gặp được. Muốn gặp chị ấy... “hừ” bước qua xác tôi trước đã.”
Hứa Dĩnh Hàn nổi cơn thịnh nộ túm lấy cổ áo Hứa Chí Hâm xách lên. Gan của tên nhóc này cũng lớn lắm. Hắn giơ nắm đấm chuẩn bị giáng cho cậu một đòn chí mạng thì...
“Hai người đang làm gì vậy?”
Lâm Hy hốt hoảng chạy vội lại tách hai người ra. Hai con người này sao mà cứ hễ gặp nhau là lại như kẻ thù nghìn năm không đội trời chung vậy?
“Lão đại, sao anh lại ở đây?”
Hứa Dĩnh Hàn nhìn thấy Lâm Hy đứng sát tên nhóc kia thì hắn càng điên tiết hơn, hắn gầm lên với cô:
“Lết xác qua đây!”
Lâm Hy đang nói gì đó với Hứa Chí Hâm, bất ngờ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hắn liền giật bắn mình, cô cười khổ:
“Vâng.”
Lâm Hy vừa đi tới đã bị Hứa Dĩnh Hàn túm lấy cổ tay dứt khoát kéo đi, cô chỉ kịp quay đầu nói với Hứa Chí Hâm một câu: “Cậu vào trong trước đi.”
Lâm Hy dọc đường vẫn luôn lẩm bẩm: “Nay hắn tới tháng hay sao vậy chứ?”
Hứa Dĩnh Hàn bước chân càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã kéo cô tới chiếc xe đang đỗ.
“Cút!” Hắn quát lớn
Hàn Tam, Hàn Tứ đang chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn cúi gầm mặt, tránh đi nơi khác.
“Lão đại chắc chắn là tới tháng.” Hàn Tứ nói nhỏ.
...
Ở bên này.
Hứa Dĩnh Hàn dùng lực áp cô lên cửa xe, hắn không nói một lời nào, đặt tay lên má của cô ấn mạnh. Cảm nhận được cơn đau truyền đến, cô nhíu mày rên khẽ một tiếng.
Lâm Hy cố gắng đẩy hắn ra. Ở khoảng cách gần, cô ngửi được mùi rượu trên người hắn, có vẻ như đã có chút say.
Tay Hứa Dĩnh Hàn chuyển sang vuốt ve vùng má bị sưng đỏ của cô.
“Là ai đánh em?”
Bấy giờ Lâm Hy mới hiểu được hành động bất thường của hắn từ nãy đến giờ. Cô muốn hất tay hắn ra nhưng không được, xong cô cũng mặc kệ.
“Chỉ là bị một phụ nữ có thai thù vặt thôi, không sao, tôi không đau.”
Cô vừa dứt lời, tay hắn lại ấn mạnh xuống vết thương của cô, lần này cô vì đau mà hất mạnh tay hắn ra.
Hứa Dĩnh Hàn mơn trớn vùng eo của cô rồi nói: “Không đau sao?”
“Đau đau... tất nhiên là đau rồi.” Lâm Hy khẩn trương trả lời hắn, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ cách hành hạ cô thêm.
Hứa Dĩnh Hàn áp sát cô quá khiến cô không thể nhúc nhích được, cô bắt đầu thấy mỏi.
Lâm Hy dịch chân định đổi tư thế đứng cho thoải mái, bất ngờ đầu gối của cô cọ trúng phải nơi ở giữa hai chân hắn.
Cả người Lâm Hy cứng đờ, Khuôn mặt như bị xịt keo, thoáng chốc đã đỏ bừng. Cô lén đưa mắt lên nhìn.
Ánh mắt Hứa Dĩnh Hàn sa sầm nhìn cô chằm chằm. Hắn hít sâu một hơi, cảm giác máu trong người đang sôi sùng sục.
Cô như vậy là đang muốn lấy mạng hắn mà!
Lâm Hy nhạy bén nhìn ra được sắc mặt tối sầm của hắn, cô nghĩ là mình đã chọc giận vị lão đại này rồi.
Bàn tay đang đặt ở eo cô nắm chặt lại thành quyền. Hắn cúi đầu, dùng trán mình đụng vào trán của cô, giọng nói trầm khàn: “Tiếp tục.”
“Hả?”
Lâm Hy có hơi hoảng trước câu nói đó. Hắn nói “tiếp tục” là tiếp tục cái gì cơ?
Cô phát hiện trong ánh mắt của hắn xuất hiện một loại d.ụ.c v.ọng ham muốn. Cả cơ thể cô bắt đầu căng cứng, cô có hơi sợ loại cảm giác này.
Cô mở miệng, thanh âm phát ra có chút run rẩy: “Lão đại...”
Hứa Dĩnh Hàn không trả lời.
Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn vậy mà lại động tình với cô.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi cô đụng vào thứ của hắn thôi thì “người anh em” đã không nghe lời mà bắt đầu kiêu ngạo dựng đứng.
Hứa Dĩnh Hàn hít một ngụm khí lạnh, bất ngờ mở cửa xe trực tiếp đẩy cô vào trong, sau đó hắn nhanh chóng áp người tới siết chặt lấy cô, nghiêng đầu cắn mạnh lên môi cô.
“Ưm...” Lâm Hy hé miệng muốn phản kháng, hắn chụp lấy thời cơ tiến đầu lưỡi vào, dễ dàng tách hai hàm răng của cô, thành công chiếm lấy tất thảy ngọt ngào trong khoang miệng nhỏ.
Hắn hơi tách môi ra:
“Tiểu yêu... đây là em tự chuốc lấy.