“Anh mà còn dám lớn tiếng mắng chị tôi nữa tôi sẽ ngay lập tức báo cảnh sát rằng anh đột nhập gia cư bất hợp pháp.”
“Ngu xuẩn.” Hắn nhìn Hứa Chí Hâm đầy chế giễu.
Miệng Hứa Chí Hâm giật giật mấy cái liền, nắm chặt tay thành nắm đấm, mặt đằng đằng sát khí nhìn Hứa Dĩnh Hàn.
Lâm Hy cảm thấy không ổn, tách ra khỏi vòng ôm của hắn rồi chạy vội lại đứng giữa hai người bọn họ, chỉ sợ chậm 1 giây thôi có khả năng cả hai sẽ lao vào đấu một trận quyết liệt.
“Đủ rồi, hai người bình tĩnh lại chút có được không?”
Hứa Dĩnh Hàn một tay nắm trọn eo của cô, lần nữa kéo cô về phía mình, cúi đầu nhìn cô trợ thủ nhỏ đang chớp mắt khó hiểu.
“Con mắt nào của em nhìn thấy là tôi đang mất bình tĩnh? Rõ ràng từ nãy đến giờ chỉ có tên nhóc kia là không khống chế được cảm xúc của mình thôi.”
Sao nghe kiểu gì cũng giống như hắn đang giận dỗi cô vậy, một mặt này của hắn đúng là lần đầu tiên cô được nhìn thấy. Đột nhiên cô cảm thấy tên lão đại đáng ghét mọi ngày của cô cũng có chút “đáng yêu“.
“Lão đại...”
“Cô tự mình giải quyết hay muốn tôi giải quyết giúp cô?” Hắn ngắt lời cô.
Cô nặn một nụ cười miễn cưỡng: “Để tôi... để tôi.”
Hứa Dĩnh Hàn một tay bỏ túi quần, tay còn lại vẵn nắm chặt eo cô không buông.
“Chí Hâm, cậu quay về phòng nghỉ đi, anh ấy là bạn của tôi, sẽ không làm gì tôi đâu.”
“Nhưng...” Hứa Chí Hâm chưa nói hết câu thì Lâm Hy đã nói tiếp.
“Nếu anh ta dám làm gì, tôi sẽ la lên, đến lúc đó cậu có thể bảo vệ tôi mà, đúng không?”
Lúc này cô cảm nhận được trên đầu như có một tảng băng lạnh, cô rùng mình một cái, nhìn lên thấy Hứa Dĩnh Hàn đang ảm đạm trừng mắt nhìn cô.
Lâm Hy khẩn trương hối thúc Hứa Chí Hâm về phòng: “Được rồi, nghe lời tôi trở về phòng nghỉ đi.”
Hứa Chí Hâm không yên tâm, cứ bước được mấy bước lại quay đầu lại nhìn cô.
“Ngoan ngoãn nghe lời.” Cậu chỉ đành quay trở lại phòng.
Cô gạt tay Hứa Dĩnh Hàn ra, đứng đối diện với hắn nhỏ giọng giải thích:
“Lão đại, tôi là đang làm nhiệm vụ, không phải anh nói với tôi là giúp ông lớn tiếp cận Hứa Chí Hâm sao? Cậu ấy giờ không còn nơi nào để đi, tôi mới đành phải đưa cậu ấy về đây.”
“Tôi biết.” hắn rất thản nhiên mà trả lời cô.
“Anh biết rồi?”
“Ừm.”
“Nếu anh đã biết rồi, sao lại còn bảo tôi nuôi đàn ông trong nhà? Chuyện này mà đồn ra ngoài, tôi còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ nữa.”
“Đơn giản là vì... trêu chọc cô rất vui.” Lâm Hy đang định nói thì hắn đã lạnh giọng:
“Tôi còn chưa tính sổ chuyện vừa rồi cô làm trán tôi thành ra thế này đấy, trêu chọc cô một chút thì có làm sao?” Nói xong hắn đi thẳng vào phòng ngủ của cô.
Lâm Hy “...”
Được rồi, anh là lão đại, anh nói được thì là đuợc.
...
Lâm Hy trở lại phòng đã thấy hắn nằm trên giường của cô: “Lão đại, anh không định về sao?”
“Không về, đêm nay tôi ngủ lại chỗ cô.”
“Anh ngủ ở đây, vậy còn tôi? Tôi ngủ ở đâu?”
“Sàn nhà, sofa cô muốn ngủ đâu tùy cô.”
“Nhưng đây là nhà của tôi, có là dưới đất hay ghế sofa thì cũng phải là anh ngủ mới đúng.”
“Không phải bình thường cô vẫn luôn ngủ trên ghế hay sao?” Cô cứng họng.
Đúng là cô thường hay ngủ trên ghế sofa của biệt thự, bởi vì khá thoải mái lại dễ ngủ, nhưng phải là ghế ở biệt thự thì mới được.
“Dù là vậy nhưng cũng không được, tôi muốn ngủ trên giường.” Cô khoanh tay, nói với giọng giận dỗi.
Hứa Dĩnh Hàn nhìn cô rồi nở một nụ cười lưu manh: “Muốn ngủ trên giường?”
Hắn bước xuống, tiến lại gần cô, cô theo bản năng lùi về sau, cô lùi một bước hắn tiến một bước, cho tới khi lưng cô đụng phải cạnh bàn.
Hứa Dĩnh Hàn hai tay chống trên bàn, bao trọn cô ở trong, thoáng chốc hai gương mặt gần sát nhau, hắn nhỏ giọng dụ dỗ: “Không lẽ là cô muốn ngủ chung với tôi?”
“Đúng... à không... không phải, ý tôi là không...” cô lúng túng trả lời loạn xạ hết lên, khiến ai kia không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nghe hắn cười cô càng lúng túng hơn, tai cô sớm đã đỏ bừng, ngượng ngùng né tránh ánh mắt của hắn.
Hắn lại xấu xa muốn trêu chọc cô: “Không muốn ngủ chung? Vậy ý là muốn thức chung sao?”