Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 8: Chương 8: Cướp mất đời trai




Cô thất kinh trước câu nói của Hứa Dĩnh Hàn, hắn còn biết “liêm sỉ” là gì nữa không? Sao lại có thể thốt ra được những câu không biết xấu hổ như thế chứ?

Lâm Hy chống tay đẩy mạnh hắn ra, hắn không đề phòng ngã sõng soài một phát chuẩn xác xuống giường.

Hứa Dĩnh Hàn vẫn nằm im, chỉ ngẩng đầu lên nói một câu khiến cô thật muốn lao vào đánh hắn bầm dập.

“Cô như vậy là đang muốn cướp mất đời trai của tôi sao?”

“Anh...” cô tức muốn hộc máu, trừng mắt nhìn hắn đầy phẫn uất.

Giọng hắn ngả ngớn: “Nhưng phải để cô thất vọng rồi, dù tôi có muốn hy sinh đời trai của mình cũng sẽ không chọn một người cứng nhắc như cô, tôi thích sự mềm mại.”

Lửa giận trong người Lâm Hy đã lên đến đỉnh điểm, cô gân cổ lên, không cần biết hắn là ai, cũng không thèm nể nang hắn là lão đại nữa:

“Hờ... Cho dù đàn ông trên đời này có chết hết tôi cũng không thèm động vào anh.”

Bấy giờ người tức giận đã đổi thành Hứa Dĩnh Hàn, hắn điên tiết ngồi bật dậy, nhấc bổng cô ném mạnh xuống giường, cô có cảm giác như xương của mình sắp nứt đến nơi. Còn chưa hết đau đớn thì giây sau đó thân thể cường tráng trực tiếp nằm đè lên cô.

“Cô có gan thử lặp lại lần nữa tôi xem!”

“Tôi nói là... ưmm...” không để cô gái dưới thân nói hết câu, hắn đã cúi đầu chiếm lấy môi cô, mắt cô mở to hết cỡ nhìn hắn đến ngơ người, quên luôn cả phản kháng.

Bỗng hắn cắn mạnh môi dưới của cô khiến cô đau điếng, đồng thời cũng ý thức được việc hắn đang làm. Cô giãy giụa, vùng vẫy đẩy hắn ra, không muốn cho hắn chiếm tiện nghi của cô thêm nữa.

Cô càng cựa quậy Hứa Dĩnh Hàn càng siết chặt cô hơn, tay hắn luồn xuống hõm lưng ôm lấy cô gái nhỏ như muốn cùng cô hòa làm một, đầu lưỡi nóng bỏng ngang nhiên cạy mở hai cánh môi mềm mại, giây sau mạnh mẽ tấn công, há miệng ngậm lấy đầu lưỡi thơm ngọt.

Ban đầu Hứa Dĩnh Hàn chỉ có ý muốn dạy dỗ cô một chút, nhưng khi môi mỏng của hắn áp xuống môi cô lại không nỡ tách ra, càng tham lam muốn nhiều hơn nữa.

Những lời hắn nói lúc nãy đều là thật, hắn thích sự mềm mại. Không nghĩ là cô gái nhỏ này bình thường vẫn luôn cứng nhắc, vậy mà khi ở dưới thân hắn, cô lại giống như một con mèo con với bộ lông mềm mại, mặc cho chủ nhân trêu đùa.

Lâm Hy bị kích thích cả người liền run lên, thân thể nhỏ bé của cô căn bản không thể chạy trốn khỏi người đàn ông có sức lực mạnh mẽ này. Hắn điên cuồng quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ, không cho phép cô trốn tránh.

Loại khiêu khích mãnh liệt này lần đầu cô được trải nghiệm, cơ thể cô cứng đờ, hai tay đang bấu chặt trên vai Hứa Dĩnh Hàn vô lực buông thõng, không còn sức để phản kháng.

Hơi thở hắn dần trở nên nặng nề, bàn tay từ lúc nào đã lẻn vào trong áo của cô ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, ngay lúc tay hắn định chuyển hướng tiến lên phía trên, cô rùng mình cố hết sức đẩy mạnh hắn ra:

Lâm Hy lảo đảo đứng bật dậy, bặm môi trừng mắt nhìn hắn: “Lão đại... anh vô sỉ!”

Hứa Dĩnh Hàn nhìn thấy cô gái nhỏ đang xù lông lên thì không giấu nổi vui vẻ mà bật cười.

Hắn một tay gác đầu gối một tay chống phía sau, ngồi ngả ngớn hỏi: “Giờ cô còn muốn ngủ giường nữa không?”

“Ha ha... tự nhiên tôi cảm thấy ngủ sofa cũng không tệ, anh muốn chiếm giường của tôi thì cứ chiếm đi.” Nói xong cô quay người ra ngoài đóng cửa cái “rầm“.

Hắn nhìn thấy một màn này, cúi đầu khẽ cười: “Sao da mặt con bé này lại mỏng như thế chứ?”

Xuống tới bếp, cô mở tủ lạnh cầm lấy chai nước tu một hơi hết sạch, mặt cô vẫn còn đang nóng bừng bừng vì hành động lúc nãy của hắn. Hắn vậy mà lại ngang nhiên dám sàm sỡ cô “hừ“.

Cô chửi thầm: “Tên lão đại đáng ghét, đồ lưu manh... đồ xấu xa, là ai nói không thích người cứng nhắc như tôi, vậy mà ban nãy lại vồ lấy tôi như hổ đói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.