“Đoàng... đoàng...”
Tiếng súng vang lên trong sân huấn luyện, 2 phát súng chuẩn xác nhắm thẳng về phía trước nhưng không phát nào bắn trúng tâm bia.
Tống Dương quan sát thấy Lâm Hy cả buổi sáng vẫn luôn mất tập trung, bấy giờ mới ra hiệu cho mọi người nghỉ giải lao:
“Tối qua em ngủ không ngon giấc à?”
Lâm Hy ngồi phịch xuống đất duỗi thẳng chân, chống tay hơi ngả người về phía sau, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
“Vâng, bị dành mất chỗ ngủ.”
“Ai cơ?... Hôm qua em ở cùng với ai hả?” Tống Dương gấp gáp hỏi cô.
“Là một gã mặt dày không biết liêm sỉ.”
“Đàn ông sao?”
“Đàn ông thì không được à?” Cô trêu anh.
“Nhóc con... nam nữ thụ thụ bất thân, em chưa nghe câu này bao giờ à?”
“Chưa nghe.” Tống Dương bất lực: “Em thật biết cách làm người ta mất hứng.”
“Rốt cuộc thì gã mặt dày không biết liêm sỉ kia hắn là ai? Nói anh biết, anh trút giận thay cho em.”
“Là Hàn lão đại.”
“Hàn... gì cơ? Cái gã mặt dày vô liêm sỉ mà em nói chính là lão đại nhà chúng ta sao?”
“Cậu nói ai vô liêm sỉ?”
Tống Dương giật mình quay ngoắt người lại nhìn Hứa Dĩnh Hàn một cách chột dạ. Không chỉ Tống Dương mà lúc này Lâm Hy cũng cảm thấy hít thở không thông.
Cô vội vàng giải vây giúp anh:
“A... chúng tôi đang buôn chuyện về một người bạn thôi hì hì... ngoài này nắng nóng lắm, lão đại nên ở trong nhà uống trà thư giãn, không nên ra ngoài này làm gì?”
Sáng hôm nay, khi cô tỉnh dậy thì đã thấy hắn rời đi từ lúc nào. Bình thường nếu cô ở bên ngoài, khi về biệt thự sẽ tới chỗ hắn để chào hỏi một tiếng, nhưng hôm nay cô đi thẳng đến sân huấn luyện luôn.
Sự việc xảy ra đêm qua vốn là người thật việc thật, không phải ảo giác cũng không phải mơ. Hứa Dĩnh Hàn hắn đã “hôn” cô, cô không thể xem như không có gì được, cô không biết phải đối diện với hắn như thế nào nên chỉ còn cách tránh mặt.
“Cảm ơn, tôi không khát.” Hắn ảm đạm nhìn cô không chớp mắt.
Đi theo hắn một thời gian, Tống Dương vừa nghe đã nhận ra trong giọng nói của hắn có chút không vui, anh gấp gáp nói:
“Đã hết giờ giải lao rồi... mọi người tiếp tục huấn luyện, Lâm Hy em cũng mau ra sân đi.”
Hứa Dĩnh Hàn vẫn không rời mắt khỏi Lâm Hy, hắn như thể muốn nhìn sâu vào tận cùng nội tâm nhạy cảm của cô, một lúc sau mới chậm rãi nhả ra từng chữ.
“Cậu ra đó giám sát huấn luyện.”
Lâm Hy định quay người ra sân nhưng còn chưa kịp bước, người đằng sau đã ra lệnh: “Cô ở lại.”
Tống Dương định tiến lên giúp cô nhưng lúc này cô nháy mắt ra hiệu cho anh, anh đành quay người trở lại sân huấn luyện, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Tôi...”
Lâm Hy chưa nói hết câu đã thấy hắn lấy ra một tấm thiệp đưa cho cô: “Lão đại... đây là?”
“Mở ra đi.” Cô nhận lấy tấm thiệp mở ra xem thì biết được tối nay Hứa gia mở tiệc, cô ngước lên cẩn thận nhìn hắn, đôi môi hé mở, mấp máy muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Muốn gì thì cứ nói.” Hắn như đang ra lệnh, lại giống như đang cưng chiều.
“Không có gì... cảm ơn anh.”
Hứa Dĩnh Hàn “...”
Hắn cứ nghĩ là cô sẽ ngỏ lời muốn hắn đi cùng đến bữa tiệc nhưng cô lại chỉ “cảm ơn” hắn.
Lúc này, Lý quản gia đi tới báo rằng xe đã chuẩn bị xong, hắn “ừm” một tiếng nhưng vẫn không đi mà đứng quan sát biểu cảm của cô một lúc như đang chờ đợi điều gì đó, mãi vẫn không thấy cô có động tĩnh gì, hắn đành hậm hực rời đi.
Lâm Hy “???” Tôi có nói gì sai sao?
Cô đi lại chỗ của Tống Dương khẽ gọi tên anh
Anh sốt ruột hỏi: “Ban nãy lão đại không gây khó dễ gì cho em đấy chứ?”
“Không có.” Tống Dương thở phào. “Vậy thì tốt.”
Cô đưa tay lên xoa cằm nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, mặt anh nóng bừng vì ánh mắt lộ liễu của cô:
“Sao em lại nhìn anh như vậy?”
“Anh đẹp trai... anh có muốn làm người đàn ông của em một đêm không?”