Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 40: Chương 40: Đều cho em hết (H+)




“Hy ngoan… gọi tên anh…” Hắn nhỏ giọng bên tai cô.

Nhiệt độ trong phòng khách dường như càng lúc càng tăng, gò má Lâm Hy sớm đã ửng hồng, lòng cô giây phút này bỗng dâng lên một cảm giác ngượng ngùng khó tả, cũng có chút hưng phấn… “Dĩnh… Dĩnh Hàn.”

Tiếng cười trầm thấp của Hứa Dĩnh Hàn vang nhẹ, suy cho cùng thì chút tâm tư nhỏ bé này của Lâm Hy hắn có thể dễ dàng nhìn thấu.

Hứa Dĩnh Hàn nhìn cô đầy sủng nịnh, hắn khẽ cúi đầu xuống thì thầm bên tai cô: “Mấy ngày nay… có nhớ anh không?”

“Ừm…” Lâm Hy lén ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn người đàn ông tà mị trước mặt, ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ. Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mấp máy, nhưng lại không nói thêm gì nữa.

Hơi thở đàn ông hòa lẫn với mùi hương nam tính, khiến sâu thẳm trong đáy lòng cô gái nhỏ muốn được chìm đắm…

Lâm Hy có cảm giác, bàn tay thô ráp thân thuộc, lại ấm áp vô cùng, đang chầm chậm nhen nhóm từng ngọn lửa trên cơ thể mẫn cảm của mình. Cô muốn phóng thích, không ngừng muốn phóng thích.

Giọng nói êm ái, cứ thế ngang nhiên quyến rũ cô: “Còn anh nhớ em đến sắp phát điên rồi.”

Thân thể mềm mại ở dưới thân, thật khiến cho Hứa Dĩnh Hàn muốn đem cô hòa vào cơ thể.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay rụt rè của cô, đặt lên ngực mình. Đầu óc Lâm Hy có chút choáng váng, cô hiểu ý của hắn, chỉ là bàn tay của cô lúc này lại không nghe lời mà run rẩy.

Hứa Dĩnh Hàn hít sâu một hơi, nương theo tay cô dẫn dắt, cởi từng nút từng nút một, cho tới nút cuối cùng…

Hắn dịu dàng luồn tay vào mái tóc đen mượt, dõi mắt nhìn xuống làn da trắng mịn thường ngày, nay lại pha thêm chút hồng phấn.

Cô gái nhỏ của hắn thực sự là một bảo vật quý giá, cô như có ma lực mạnh mẽ thu hút hắn phải đắm chìm. Cô mê người như vậy, bảo hắn làm sao cưỡng lại.

Dưới sàn đã là một mớ hỗn độn, nhưng chỉ có Lâm Hy là hoàn toàn phơi bày ra trước mặt hắn. Ánh mắt không hề che đậy d.ụ.c v.ọ.n.g của hắn khiến cô xấu hổ, cô vội che mắt hắn lại: “Đừng nhìn…”

Con ngươi Hứa Dĩnh Hàn rừng rực lửa nóng nhìn xuống thân thể trắng nõn, uyển chuyển của cô gái nhỏ. Hắn như là không thể đợi được nữa, nhanh chóng trút bỏ toàn bộ quần áo trên người mình…

Nhưng còn chưa trút hết thì một tiếng hét từ chân cầu thang vọng lại khiến Lâm Hy hồn vía lên mây:

“Này anh kia… anh làm gì chị tôi thế hả?”

Hứa Dĩnh Hàn chửi thề một câu, nhanh chóng dùng thân mình che chắn cơ thể đang trần trụi phơi bày của cô.

“Trẻ con đừng có mà tọc mạch chuyện của người lớn!” Hắn nghiêm giọng chấn vấn cậu em, pha lẫn một chút bất mãn trong đó.

Hứa Chí Hâm vốn không thể nhìn thấy được tình hình bên phòng khách, Hứa Dĩnh Hàn hắn che chắn cho cô rất kĩ, ngay cả mặt của người chị yêu dấu cậu cũng không được nhìn.

“Tọc mạch cái gì mà tọc mạch, vừa rồi tôi còn nghe thấy tiếng la yếu ớt của chị tôi, anh chắc chắn là đã ức hiếp chị ấy.”

Hứa Chí Hâm làm gì biết được ban nãy, ngay chính gian phòng khách, hai con người này quấn quýt làm chuyện không muốn cho ai biết.

Vậy nên, cậu nhất quyết mặc định rằng hắn là đang bắt nạt chị mình, cậu đang định bước tới giải cứu người chị thì Hứa Dĩnh Hàn bất ngờ đánh thẳng vào tâm lý của cậu em.

“Còn muốn 10 cái chảo chống dính nữa không?”

Bước chân Hứa Chí Hâm chật khựng lại, cậu đang phân vân giữa người chị yêu dấu và 10 cái chảo sâu lòng kia. Cuối cùng, cậu quyết định chọn 10 cái chảo.

Ai kêu cậu xếp hàng nhiều ngày ở siêu thị nhưng vẫn không đoạt được. Điều kiện của hắn ta quả thật quá hấp dẫn rồi.

Lâm Hy chỉ thấy, cậu em cứ thế trực tiếp thu chân của mình về, Hứa Chí Hâm cậu ta vậy mà lại bán đứng cô.

“Haha… ờm… chị với anh rể… khụ… cứ tiếp tục đi nha.” Vừa dứt lời đã thấy cậu quay đầu 360 độ chạy thẳng một mạch lên lầu.

Lâm Hy mặt mày đỏ ửng, cô thở phào một hơi. Thì ra làm chuyện lén lút lại thú vị như vậy.



Hứa Dĩnh Hàn lại tiếp tục với công việc của mình, bàn tay không ngừng mơn trớn từng tấc da thịt mịn màng của người con gái dưới thân.

Nhưng Lâm Hy vừa mới bị dọa, cô còn lòng dạ đâu mà ở đây âu yếm với hắn:

“Đừng… sẽ bị cậu ta nhìn thấy mất.” Lâm Hy vô thức bật ra tiếng mị lực cầu xin.

Ánh mắt ôn nhu của Hứa Dĩnh Hàn cưng chiều mà nhìn cô, môi mỏng bắt đầu thì thầm bên tai: “Chúng ta về phòng.”

Nói xong hắn bể bổng cô lên, hai chân cô vô lực quấn quanh hông hắn, sợ bản thân sẽ bị ngã. Thân thể mềm mại dựa vào trước ngực khiến Hứa Dĩnh Hàn càng gấp gáp hơn.

Hắn vòng tay ôm lấy cô bước nhanh về phía phòng ngủ.

Sau khi đặt cô gái nhỏ nằm xuống giường, một chút lý trí yếu ớt còn sót lại nói cho hắn biết chân cô còn đang bị thương, hắn nhất định phải thật kiềm chế.

Bởi hắn thương cô, hắn không muốn làm cô đau…

Lâm Hy nhìn chằm chằm lên người đàn ông đang dõi mắt nhìn xuống thân thể của cô không hề chớp mắt, đâu đó còn mang theo nụ cười tà mị.

Khóe môi Lâm Hy khẽ run, hơi thở có chút dồn dập: “Dĩnh Hàn, anh… nhẹ thôi nhé…”

Tiếng cười trầm thấp của Hứa Dĩnh Hàn vang lên, hắn cúi đầu, môi mỏng nhanh chóng áp xuống làn môi run rẩy của cô, ngang nhiên đoạt lấy hơi thở thơm ngát.

Tư vị ngọt ngào của cô gái nhỏ khiến hắn khó mà kiềm chế được, dần dần nụ hôn không còn nhẹ nhàng mơn trớn nữa mà tiếp đó là từng đợt cuồng phong bá đạo càn quét trong khoang miệng nhỏ xinh.

Tiếng nỉ non kiều mị của cô khiến Hứa Dĩnh Hàn như được k.í.c.h t.h.í.c.h.

Bàn tay thành thục đem từng chướng ngại vật trút bỏ hết thảy, hai cơ thể trần trụi cứ thế dán chặt vào nhau.

Dưới cánh tay đang không an phận mà liên tục di chuyển của Hứa Dĩnh Hàn, trong lòng Lâm Hy dâng lên một cảm giác hưng phấn khó tả.

Giờ phút này, dáng vẻ mê người của Lâm Hy hoàn toàn khơi dậy dục hỏa mãnh liệt trong lòng hắn.

Mùi hương thoang thoảng chỉ thuộc về riêng cô đọng lại ở trong không khí, khiến các tế bào trong người hắn như muốn nổ tung.

Cô ở bên ngoài tác oai tác quái, trợ thủ đời trước chưa chắc bì được với cô. Ấy vậy mà khi ở dưới thân hắn lại yếu ớt mỏng manh, kiều diễm như vậy, kiến hắn không kìm lòng được chỉ muốn hung hăng mà chà đạp…

“Hy… em là của anh, đã rõ chưa? Hửm?” Giọng nói của hắn giờ phút này đã trở nên trầm khàn thô ráp, hắn như đang cố đè nén ham muốn mãnh liệt cùng dụ.c vọn.g điên cuồng.

Lâm Hy có chút hoang dại nhìn hắn, toàn thân cô bắt đầu ngứa ngáy nóng ran: “Uhm…”

Nhận được câu trả lời hài lòng, hắn thỏa mãn cười nhẹ, bàn tay to lớn nhanh chóng túm lấy phần hông cô siết chặt, lấn người mạnh mẽ tiến lên.

Ngay khoảnh khắc được lấp đầy, Lâm Hy không kìm được mà ngâm nga những tiếng khe khẽ. Tiếng thân ngâm mê hồn khiến máu trong người Hứa Dĩnh Hàn sôi sục.

Tiếng thở dốc ngày một dồn dập, dần lấn chiếm tất thảy những tiếng thân ngâm mê hồn. Khóe môi Hứa Dĩnh Hàn giương lên một nụ cười đầy thỏa mãn.

Ánh mắt Lâm Hy phủ một tầng sương, mê loạn nhìn hắn. Hắn như là đang trêu đùa cô gái nhỏ, cố tình thả chậm tốc độ khiến cô được một trận ngứa ngáy khó chịu.

“Dĩnh Hànn…” Rốt cục vẫn không chịu đựng được sự dày vò, cô đành nhỏ giọng cầu xin. Lâm Hy cảm thấy đêm nay bản thân mình quả thật rất phóng túng, nhưng cô không muốn quan tâm, hiện tại cô đang rất cần hắn.

Hứa Dĩnh Hàn khẽ cười, cúi xuống phả hơi vào tai cô: “Đều cho em hết.”

Dứt lời, Hứa Dĩnh Hàn cũng không đè nén d.ụ.c vọn.g thêm nữa, hắn mà còn nhịn thì hắn sẽ nổi điên mất.

Lâm Hy chỉ thấy là Hứa Dĩnh Hàn gấp gáp vùi đầu vào hõm cổ của cô, bắt đầu điên cuồng luận động.

Nương theo từng động tác mãnh liệt của hắn, cơ thể cô run lên từng hồi, vật tượng trưng cho đàn ông, vừa nóng hổi vừa tận lực hành hạ, khiến cô không kìm được mà cất lên từng tiếng rên rỉ yêu kiều.

Tay cô bấu chặt lên tấm lưng trần trụi to lớn, in lên từng vệt đỏ dài. Hứa Dĩnh Hàn hắn dường như không cho cô chút thời gian nghỉ ngơi, đột nhiên ôm cô ngồi thẳng dậy.

Lâm Hy vội vòng tay ôm cổ hắn, đôi chân thon dài cũng theo đó mà vòng qua quấn quanh phần lưng hông kia.

Tư thế này giúp vùng chân bị thương của cô thoải mái hơn, nhưng phía dưới thì lại không mấy dễ chịu.

Bởi tiến vào quá sâu…

Hứa Dĩnh Hàn chế trụ eo cô, lần tiếp đây tiến vào càng sâu càng mãnh liệt.

“Uhm… không chịu được.” Lâm Hy nỉ non một tiếng ngâm nga kiều mị.

“Cô gái nhỏ… phối hợp với anh một chút.” Bàn tay nóng ran của hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mịn.

Toàn thân cô tê dại, thuận theo ý muốn của hắn, cố gắng thẳng người đón nhận sức mạnh điên cuồng đang không ngừng luận động.

Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, đầu óc cô theo đó mà trầm mê, tận sâu trong thân thể như cảm nhận được có gì đó sắp tuôn trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.