Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 41: Chương 41: Phòng bao lầu 4 ở Thượng Hải




Khi Lâm Hy tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, cô không thể xác định được rõ bây giờ là mấy giờ, mà cũng không còn sức để trườn người lên xem thời gian.

Hiện tại cô không muốn cử động, nói đúng hơn là không cách nào cử động. Bởi cánh tay rắn chắc của người đàn ông sau lưng vòng qua ôm lấy cô chặt cứng.

Lâm Hy chỉ muốn nằm lì trên giường…

Sau lưng cảm nhận được một lồng ngực ấm áp vững chãi, Lâm Hy bị hắn hoàn toàn ôm vào trong ngực, đôi chân của hắn cũng đang quấn quanh đôi chân thon dài mảnh khảnh của cô.

Dưới sàn là một mớ hỗn độn, quần áo rải rác khắp thảm lông, khiến ý thức của cô như được thanh tỉnh, nhớ lại toàn bộ sự điên cuồng của đêm hôm qua.

Nhìn xuống hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, Lâm Hy nghiêng đầu nhìn người đàn ông của mình, hơi thở hắn đều đặn mạnh mẽ, có vẻ như vẫn còn đang say giấc.

Nhớ lại một đêm cuồng dã kích tình, Lâm Hy không khỏi đỏ mặt, cũng có chút sợ hãi sự mạnh mẽ điên cuồng của hắn.

Lâm Hy ngơ ngẩn đắm chìm hồi lâu, cứ như vậy mà xoay người vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc, thoang thoảng mùi hương nam tính của hắn.

Bên hông bỗng cảm thấy bị siết chặt lại, còn chưa kịp định thần thì cả khuôn mặt của Hứa Dĩnh Hàn đã vùi hẳn vào trong hõm cổ cô…

“Ngắm nhìn người đàn ông của em lâu như vậy, lại không hôn một cái chào buổi sáng sao?” Hắn cất giọng trầm thấp nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.

“Anh dậy rồi à?” Lâm Hy nhỏ giọng yêu kiều.

Sáng sớm là lúc cô buông bỏ hết thảy phòng bị, trở về với dáng vẻ thật sự của mình.

“Ừm…” Hứa Dĩnh Hàn như thể là đang hưởng thụ mùi hương thơm ngát, trên thân thể mềm mại của cô gái nhỏ, hắn trầm mê không dứt, khẽ lên tiếng: “Đã đói chưa?”

“Ừ… một chút.” Lâm Hy nói rồi lại tiếp tục vùi mặt vào lồng ngực hắn.

Hứa Dĩnh Hàn đưa tay vuốt ve mái tóc hơi rối của cô, trên mặt đầy thỏa mãn, đầy cưng chiều: “Có muốn tắm sơ một chút không?”

Lâm Hy không nói, chỉ gật đầu ra hiệu. Bộ dạng lười biếng của cô khiến hắn vô thức mỉm cười.

Hứa Dĩnh Hàn day day phần cổ của Lâm Hy một lúc rồi cứ thế bế cô bước vào phòng tắm.

Hắn đặt cô ngồi ngay ngắn ở thành bồn tắm rồi trực tiếp mở nước lên. Đến khi cảm nhận được nhiệt độ nước đủ ấm, bấy giờ hắn mới giúp cô tắm rửa.

Cả một đêm phóng túng, đoán chừng cô cũng mệt mỏi, nên khi hắn tắm giúp cô, cô không hề có cảm giác ngại ngùng xấu hổ.

Cho đến khi hắn cẩn thận giúp Lâm Hy lau khô người, cô mới từ trong cơn mơ hồ tỉnh táo trở lại, khuôn mặt lúc này bất chợt nóng ran…

Cô chủ động chụp lấy cái khăn trên tay hắn, có ý muốn tự mình làm. Hứa Dĩnh Hàn cũng không cản, hắn chỉ cười cười rồi thong thả nhìn một màn đặc sắc trước mặt.

Suốt cả quá trình Lâm Hy luôn lén đưa mắt liếc nhìn hắn, tai cô sớm đã đỏ ửng bởi con mắt lộ liễu của Hứa Dĩnh Hàn không hề che đậy mà nhìn tất cả hành động của cô.

Xong xuôi, Lâm Hy đang định chạy vội ra ngoài, cô muốn trốn khỏi ánh mắt của hắn nhưng bất chợt Hứa Dĩnh Hàn đột nhiên nắm lấy eo cô kéo lại.

“Em định chạy đi đâu?” Loáng thoáng cô còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn.

“Tắm xong đương nhiên là muốn mặc đồ rồi, lão đại à… anh định cứ để bà xã của mình trần trụi như thế à?”

Hứa Dĩnh Hàn khẽ cười, hắn vòng tay từ phía sau ôm cô gái nhỏ, miệng trêu đùa: “Ở trước mặt anh em cứ việc “trần trụi”, điều này quả thật không tồi.”

Cô thẹn quá hóa giận, dùng lực đánh mạnh lên cánh tay của hắn: “Anh… mau buông em ra.”

Tiếp đó, Lâm Hy chỉ cảm thấy lực tay của hắn càng siết chặt hơn, nụ hôn nhẹ nhàng dời tới vị trí mẫn cảm sau gáy. Giọng nói khàn khàn, pha lẫn với sự kìm nén khẽ nói bên tai: “Em nỡ sao?”

Lâm Hy không chịu nổi sự trêu đùa của hắn, cô bắt đầu vặn vẹo người muốn né tránh.

Người đàn ông phía sau vẫn không buông tha, hắn như là cố tình khơi dậy cơn ngứa ngáy trong lòng cô, lúc thì day cắn lúc thì nhởn nhơ mơn trớn như muốn đoạt mạng, khiến cô còn muốn nhiều hơn nữa.

“Anh còn muốn dày vò em đến bao giờ…” Lâm Hy bị k.í.c.h t.h.í.c.h đến mức buột miệng nói lời cầu xin.

Hứa Dĩnh Hàn phát ra một giọng cười từ mũi, hắn không tàn nhẫn trêu cô nữa, trực tiếp đâm mạnh từ phía sau…

Lâm Hy nức nở một tiếng, hoàn toàn bị động tác hung bạo của hắn mà mê loạn: “Anh bắt nạt em…”

Hứa Dĩnh Hàn cười cười, cất giọng đầy ám muội bên tai: “Là anh không tốt, bây giờ sẽ lập tức tạ lỗi với em.”

Lâm Hy: “…”



Đến tối, hai người mới rời căn hộ cùng nhau ra ngoài.

Ở trên xe, Lâm Hy buồn chán ngồi lười biếng một bên bấm điện thoại. Hứa Dĩnh Hàn thì đang tập trung xem tạp chí, đây vốn là thói quen mỗi ngày của hắn, cô cũng không mấy để tâm.

Chỉ là hơi thắc mắc hắn là lão đại nắm quyền hành của tổ chức, lại có hứng thú với nền kinh tế kinh doanh.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô hỏi.

Hàn Tam ngồi hàng ghế trên quay đầu lại trả lời cô: “Đi Thượng Hải thưa mợ.”

“Thượng Hải! Đi Thượng Hải làm gì chứ?”

Bấy giờ, Hứa Dĩnh Hàn hắn mới gấp quyển tạp chí lại, vòng tay qua ôm lấy vai cô: “Tới nơi em sẽ biết.”

Lâm Hy đã hiểu, cô gật gật đầu rồi lại lười biếng dựa vào người hắn nghịch điện điện thoại.



Nửa tiếng sau, xe dừng trước một khu ăn chơi nổi tiếng về đêm ở Thượng Hải.

Hàn Tứ bước xuống mở cửa xe cho hắn, cô theo sau, nhưng còn chưa kịp bước ra thì bất ngờ Hứa Dĩnh Hàn đứng lại khiến cô mất đà đập mặt vào tấm lưng to lớn của hắn.

Lâm Hy xuýt xoa một tiếng, ngước mặt lên thì thấy được hàng mày nhăn nhúm của người đàn ông: “Em gấp cái gì chứ?”

Miệng thì nói vậy nhưng bàn tay tráng kiện của hắn lại đưa tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Đôi vợ chồng cứ thế tay trong tay sánh vai cùng đi lên lầu.

Điểm hẹn là ở phòng bao lầu 4, vừa mở cửa tiến vào, bên trong khói thuốc dày đặc bao trắng cả căn phòng, tiếng nhạc ầm ĩ cùng tiếng cười đùa của vài người đàn ông khiến cho Lâm Hy được một trận nhức đầu.

“Chà chà… ai đây? Dĩnh Hàn đại nhân của chúng ta đến rồi.”

Giọng nói này Lâm Hy từng nghe thấy ở đâu rồi, rất quen. Bên trong hơi tối nên cô mơ hồ đưa mắt một vòng tìm kiếm giọng nói vừa mới thốt lên.

Đảo mắt một vòng, sự chú ý của Lâm Hy hướng tới một thân hình quyến rũ xinh đẹp đang ngồi bên cạnh một người đàn ông sở hữu một vẻ đẹp phong tình.

Đây chẳng phải là Thẩm Dung Yên và tên Đặng thiếu… người bạn trẻ con của lão đại nhà cô sao?

“Nào nào, tới trễ cũng nên chịu phạt đi chứ? Luật cũ 3 ly.” Người nói là Giang Minh, Lâm Hy rốt cuộc cũng nhận ra gã đàn ông này.

Hứa Dĩnh Hàn ôm eo Lâm Hy một cách tự nhiên, cứ thế bước tới vị trí sofa đang trống ngồi xuống: “Đi cùng với vợ không thể uống nhiều.”

“…”

Đặng Dương đưa mắt nhìn người bạn của mình rồi nhếch môi cười, đưa ly rượu lên uống một ngụm, giống như đang muốn nói:

“Anh bạn à, khá lắm…”

Cả căn phòng bỗng chốc vang lên những tiếng xì xào, vài gã đàn ông còn đập tay xuống bàn trêu chọc:

“Dĩnh Hàn đại nhân từ bao giờ mà có ý định “yên bề gia thất” thế hả? Lấy vợ như đeo gông vào người, phụ nữ là thứ yếu phiền phức, cần gì phải tự làm khổ mình như thế?”

Tiếp đó là giọng cười bỡn cợt…

Lâm Hy thoáng chốc dâng lên một cảm giác bực bội, cô nhìn chằm chằm vào từng gã đàn ông đang mỉa mai trêu chọc Dĩnh Hàn nhà cô.

Lâm Hy nắm chặt bàn tay của hắn, ý ra hiệu cho hắn không cần phải ra tay, cứ giao cho cô là được.

“Vị tiên sinh đây sao lại có thể xuất khẩu cuồng ngôn nói ra những lời khó nghe như thế? Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng là chuyện thường tình mà…”

Ngừng lại một chút, cô đưa tay che miệng khẽ cười, bồi thêm một câu khiến gã đàn ông phải cứng họng.

“Ấy chết… tôi sơ ý quá, trai chưa khôn như vị tiên sinh đây làm sao mà hiểu được ý tứ trong lời nói của tôi được, thật thất lễ quá.”

Gã đàn ông: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.