“Tại sao lại để gã chạm vào người em?”
“Sao cơ…” Lâm Hy sửng sốt mất một lúc mới kịp phản ứng lại hắn.
Vừa rồi, khi cô lấy đà chuẩn bị đứng dậy, Giang Minh trong cơn mơ hồ vung tay loạn xạ, vô tình chạm trúng vùng gáy của cô.
Ánh mắt rừng rực lửa nóng của Hứa Dĩnh Hàn rọi thẳng vào vị trí Giang Minh vừa mới chạm vào, hơi thở hắn nặng nề, tay đặt lên vùng gáy của Lâm Hy không ngừng ma sát, như muốn lau sạch dấu vết do Giang Minh để lại.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng trầm cứng vang lên: “Không phải anh đã nói là tuyệt đối không được để cậu ta chạm vào người em rồi sao?”
Lâm Hy ngây ra, cô nhìn hắn đến không chớp mắt…
Từ trước đến nay, Hứa Dĩnh Hàn đối với Lâm Hy vẫn luôn có sự chiếm hữu tuyệt đối, kể cả khi mối quan hệ của họ chỉ ở mức lão đại và trợ thủ thân cận, hắn cũng không bao giờ giao chung nhiệm vụ cho cô với trợ thủ nam nào khác.
Những năm qua, chỉ có Hứa Dĩnh Hàn luôn theo sát cô trong những lần làm nhiệm vụ, hắn không để cho bất cứ ai hỗ trợ cho cô ngoại trừ hắn.
Chỉ riêng Tống Dương là đặc biệt được sắp xếp đi theo để bảo vệ cô.
Huống hồ gì bây giờ cô đã là người của hắn, là người phụ nữ của riêng hắn, ngoài hắn ra, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào dám đụng đến cô dù chỉ là một cọng tóc.
Lâm Hy có cảm giác ánh mắt của Hứa Dĩnh Hàn như muốn xuyên thấu tận tim gan của cô, nộ khí cùng sự điên cuồng tỏa ra trong con người hắn khiến cô có chút rùng mình.
Không phải vì cô sợ Hứa Dĩnh Hàn sẽ nổi nóng với cô, mà cái cô sợ đó là hắn sẽ không khống chế được mà xử luôn gã bạn của mình.
Quả nhiên, giây sau đó hắn cho cô biết hắn và cô tâm ý tương thông như thế nào…
Lâm Hy chỉ thấy Hứa Dĩnh Hàn mặt đằng đằng sát khí bước nhanh về phía Giang Minh, nhanh chóng túm lấy một tay của gã, không một chút lưu tình mà vặn mạnh một cái.
Một tiếng “rắc” vang lên, Giang Minh đau đớn thét lên một tiếng chói tai…
Chứng kiến được cơn điên cuồng của lão đại, Hàn Tam, Hàn Tứ đứng ở một bên thoáng chốc đã tái mét mặt.
Khóe miệng Hàn Tứ giật giật, anh ta không ít lần khoác vai trêu ghẹo Lâm Hy. Chuyện này mà để “bé cún lớn dữ tợn” biết được thì e là cái mạng quèn này của anh ta khó dữ.
Hàn Tứ thầm niệm trong lòng: “Chuyện này sống để bụng, chế.t mang theo.”
Lâm Hy thấy tình hình có vẻ khá căng thẳng, cô khẩn trương đi tới lay nhẹ tay áo của Hứa Dĩnh Hàn: “Đủ rồi, tha cho gã đi anh.”
Hứa Dĩnh Hàn không nói gì, cũng không nhìn cô…
Lâm Hy biết biểu hiện của hắn như vậy là đang không vui, trong lòng có chút sốt ruột:
“Em đảm bảo sau này ngoại trừ anh ra, sẽ không để cho bất kỳ ai chạm vào người em…”
Hứa Dĩnh Hàn vẫn vờ như điếc, hắn trực tiếp nhét tay vào trong túi quần, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
Lâm Hy lúc này cuống quít cả lên, cô vội nắm lấy cánh tay của hắn nói một cách kiên định:
“Em thề!”
Vừa dứt lời đã thấy Hứa Dĩnh Hàn dùng tay chặn miệng cô lại, hắn cau mày “chậc” một tiếng, bất đắc dĩ thở dài: “Anh có nói là không tin em sao?”
Cô gái nhỏ thấy hắn vì mình mà thỏa hiệp, bắt đầu giở kế mỹ nhân.
Cô giống như một con mèo mà vùi mặt vào lồng ngực ấm áp, há miệng day cắn một hồi, sau đó nhỏ giọng nỉ non: “Bởi vì anh không nói cho nên em mới sợ.”
Hứa Dĩnh Hàn mặt vẫn không đổi, ảm đạm nhìn cô gái nhỏ đang uốn éo lả lơi trong lòng mình, hỏi một câu như tiếc chữ: “Em sợ cái gì?”
“Em sợ anh sẽ ghét bỏ em.” Lâm Hy trả lời rất nhanh.
Hồi lâu sau, Hứa Dĩnh Hàn mới chịu buông cờ đầu hàng.
Chiêu này của cô quả nhiên hữu dụng…
Bàn tay hắn đưa lên vuốt ve da thịt trên gáy, chốc lát lại cúi xuống hôn từng nụ hôn khẽ khàng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Hắn hít sâu một hơi, hai trán tựa sát vào nhau, giọng trầm khàn: “Em đã thấy anh ghét bỏ em bao giờ chưa? Trước đây cũng thế, sau này cũng thế… anh không bao giờ ghét bỏ em.”
Lâm Hy mỉm cười, vòng tay qua ôm chặt thắt eo của hắn: “Không giận em nữa à?”
“Anh đâu có nhỏ nhen như vậy.” Ngón tay trỏ của hắn đụng nhẹ lên chóp mũi của cô.
Lâm Hy cười cười, thỏa mãn vì đạt được mục đích: “Em rất có năng khiếu dỗ dành người đàn ông của mình có đúng không?”
Trong mắt Hứa Dĩnh Hàn lóe lên ý cười nhàn nhạt: “Tiểu yêu nghiệt… em học từ đâu cách dỗ ngọt đàn ông như thế hả?”
“Anh thấy sao?”
Hứa Dĩnh Hàn nhướng mày, ra hiệu cho cô nói tiếp…
“Có lợi hại không?” Chưa đợi hắn trả lời, Lâm Hy lại hỏi.
“Có làm anh xiêu lòng không?”
Tiếng cười trầm thấp mị hoặc của Hứa Dĩnh Hàn vang vọng bên tai: “Cô gái nhỏ… hồn của anh sắp bị tiểu yêu nghiệt như em câu đi mất rồi.”
“Hắt xì…”
“…”
Ngay khoảnh khắc hai con người âu yếm thân mật, chuẩn bị trao nhau nụ hôn ngọt ngào, Hàn Tứ đột nhiên nhạy cảm với thời tiết mà hắt hơi một tiếng, lại thành ra tình huống dở khóc dở cười như thế này.
Hàn Tứ ngước lên nhìn trời, không khỏi than trách số phận. Đúng là xui tận mạng, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, chuyện cũ chưa nguôi lại đắp thêm chuyện mới, kì này anh ta tiêu chắc.
“Haha, trời về đêm nhiều sương lắm, mợ với lão đại đừng có đứng ngoài trời lâu quá, sẽ bị cảm lạnh đấy…” Hàn Tứ cười gượng gạo, khó khăn lắm mới nặn ra được một câu hoàn chỉnh.
Hàn Tứ cảm giác, cặp mắt sắm lạnh của Hứa Dĩnh Hàn như hai viên đạn đang chực chờ để xuyên thẳng vào đầu anh ta.
Hứa Dĩnh Hàn ảm đạm lườm Hàn Tứ, ôm eo Lâm Hy tiến về phía chiếc xe đang đỗ.
Ngồi yên vị xong xuôi, chiếc xe chuẩn bị nổ máy thì một giọng nói uy lực cất lên: “Xuống xe!”
Không cần đoán cũng biết lão đại nhà mình đang nói đến ai. Hàn Tứ răm rắp nghe lệnh, mở cửa vọt lẹ xuống xe, như vậy vẫn còn tốt hơn là ở chung bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng của lão đại.
“…”
…
Về đến biệt thự, Lâm Hy ngồi trên ghế mây lật qua lật lại một quyển sách.
Cô đã đọc sách trong trạng thái không tập trung được một lúc khá lâu, những thứ dung nạp trong đầu cô không phải là chữ mà là nội dung cuộc nói chuyện của Hứa Dĩnh Hàn và Đặng Dương lúc ở phòng bao.
Cái tên Tống Dương cứ không ngừng lặp đi lặp lại, lý trí nhắc nhở cho cô biết trong chuyện này không chỉ đơn thuần là hai người đang nói chuyện phiếm.
Lâm Hy mơ hồ nhớ lại, lúc đó Hứa Dĩnh Hàn có tiện tay nhét một vật nhỏ vào trong túi quần, đúng vậy, đó có thể là nguồn thông tin duy nhất mà cô có thể truy ra.
Cô nhanh chóng gấp quyển sách lại, quay trở về phòng ngủ.
Hứa Dĩnh Hàn vừa mới bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hông, hiếm khi thấy hắn trong bộ dạng tùy hứng như vậy, Lâm Hy nuốt “ực” một cái, vội vàng rời mắt.
“Để em lau tóc giúp anh.” Cô chủ động giành lấy khăn sau đó giúp hắn lau tóc.
Cô gái nhỏ của hắn trở nên chu đáo từ lúc nào vậy?
Dù hơi nghi hoặc nhưng khóe miệng hắn đã cong lên như vầng trăng khuyết, hắn không thể che giấu được sự vui vẻ trong lòng.
“Được.” Hắn ngồi yên hưởng thụ cảm giác được cô gái nhỏ chăm sóc.