Hứa Dĩnh Hàn ngồi bên mép giường, hắn hơi nghiêng người, còn Lâm Hy thì đang đứng.
Từ trên cao nhìn xuống, ở vị trí của cô chỉ có thể nhìn thấy được sống mũi cao thẳng của hắn hơi lộ ra.
Tâm trí cô bấy giờ lại một lần nữa phiêu lãng đi nơi nào, cô không khỏi hoang mang nhớ lại mọi chuyện, cô phải mau chóng tìm ra được vấn đề.
Vốn dĩ Lâm Hy có thể hỏi thẳng Hứa Dĩnh Hàn, nhưng thấy hắn có vẻ như không muốn để cô biết được uẩn khúc trong đó, vậy nên cô không muốn làm khó hắn.
Cô biết Hứa Dĩnh Hàn là không muốn cô phải lao tâm vào những chuyện nguy hiểm, hắn là đang muốn bảo vệ cô.
Hứa Dĩnh Hàn thấy cánh tay đang lau tóc của cô đột nhiên dừng lại, hắn ngước mặt lên, hơi dựa vào người cô: “Xong rồi sao?”
“A…” Lâm Hy giật mình, nhưng chỉ giây sau đã ổn định cảm xúc: “Vâng, xong rồi.” Cô ráng nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể, nhưng kĩ năng diễn xuất vụng về của cô làm sao qua mặt được hắn.
Hứa Dĩnh Hàn vỗ tay xuống giường hai cái ra hiệu cho cô ngồi xuống, rồi trực tiếp gối đầu lên đùi cô: “Có đói không?”
Lâm Hy lắc đầu: “Buổi tối em ăn hơi nhiều nên giờ vẫn còn khá no.” Cô nói rồi ôm lấy khuôn mặt hắn vuốt ve.
Cô lén đưa ánh mắt sâu thẳm xuống nhìn Hứa Dĩnh Hàn, mắt hắn đang nhắm nghiền, cả một ngày lao lực đến gần sáng mới được nghỉ ngơi, đoán chừng hắn cũng mệt mỏi.
Lâm Hy mím chặt môi, cẩn thận thăm dò: “Anh… bình thường quần áo bẩn thì ai giúp anh giặt chúng?” Ban nãy lúc hắn tắm xong, cô không hề thấy vật gì được hắn cầm ra hết.
Có thể là nó vẫn còn trong bộ quần áo của hắn.
“Sao vậy? Bây giờ em lại muốn làm một người vợ hiền đảm đương nội trợ à?” Hắn trêu cô.
Lâm Hy vờ vịt gật đầu: “Em chỉ là không muốn người khác động vào đồ của ông xã em.”
Hứa Dĩnh Hàn khẽ nhíu mày, bất chợt mở mắt, sâu kín nhìn cô gái nhỏ. Ánh mắt hắn rất phức tạp, tựa như có trăm ngàn điều muốn nói nhưng rồi chỉ đành gói gọn lại trong một tiếng thở dài.
Hắn nhìn cô như vậy khiến cô có chút chột dạ, không lẽ cô đã để lộ sơ hở gì rồi sao???
“Được.” Hứa Dĩnh Hàn nhắm mắt đáp lại cô.
Lâm Hy thở phào, xem ra cô nghĩ nhiều rồi.
Sau khi vỗ về hắn đi vào giấc ngủ, Lâm Hy nằm lại một lúc, đưa tay khua khua trước mặt hắn. Xác nhận Hứa Dĩnh Hàn đã ngủ say, lúc này cô mới hành động.
Lâm Hy cẩn thận mở tấm chăn lên sau đó nhẹ nhàng đặt chân xuống giường. Cô rón rén bước từng bước khẽ khàng đi vào phòng tắm.
Sợ hắn phát hiện nên Lâm Hy không dám bật đèn, trong phòng tắm tối om, cô nhờ vào chút ánh sáng từ màn hình điện thoại để tìm kiếm bộ quần áo ban nãy hắn đã thay ra.
Đảo mắt một vòng, Lâm Hy nhanh chóng tìm được, cô khẩn trương đưa tay vào trong túi quần tìm kiếm. Túi trái túi phải đều không có, cho đến khi tay Lâm Hy chạm được vào một vật có hình dạng hình chữ nhật nho nhỏ ở túi sau của chiếc quần.
Là một USB.
Cầm chiếc USB trên tay, ánh mắt Lâm Hy đông cứng lại, cũng không biết nội dung trong đó là gì, nhưng lòng cô lại nóng như lửa đốt.
Gạt bỏ hết suy nghĩ trong đầu, cô vội giấu USB vào trong búi tóc của mình, nhanh chóng rời phòng tắm, nhưng vừa quay lại, cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh hãi.
Hứa Dĩnh Hàn hắn đã đứng ngay phía sau lưng cô từ bao giờ, cặp mắt của hắn đối diện với đôi mắt hoảng loạn của cô.
Tim Lâm Hy giật thót lên một cái, cô bắt đầu lúng túng: “Dĩnh Hàn… em…”
Hứa Dĩnh Hàn hơi cau mày: “Đã nửa đêm rồi, có muốn giặt đồ giúp anh thì cũng để mai hẵng làm.” Hắn nghiêm giọng chất vấn cô, như một người thầy đang răn dạy học trò nhỏ của mình.
Bấy giờ, bàn tay đang bấu chặt của cô mới dần thả lỏng, may quá… hắn vẫn chưa phát hiện ra.
“Em biết rồi, đều nghe theo anh hết.”
Lâm Hy nhanh chóng bước nhanh ra ngoài, trở lại giường nằm xuống trùm chăn kín đầu.
…
Sáng hôm sau, Lâm Hy tâm trạng hứng khởi ngồi dựa lưng vào thành giường, vừa nhai bánh vừa nhìn dòng tin tức trên màn hình điện thoại. Trên diễn đàn đang rầm rầm rộ rộ với một clip được quay lại ở bệnh viện tâm thần vào tối qua.
Nội dung hot search rất đặc sắc: Cậu ấm tập đoàn Giang Thị, đêm hôm nổi thú tính cưỡng ép bệnh nhân tâm thần (bệnh nhân nam cũng không tha)…
Lâm Hy cười sặc sụa, cô thỏa mãn cực kỳ. Sảng khoái… đúng là rất sảng khoái.
Hứa Dĩnh Hàn từ trong nhà tắm đi ra, hắn cười cười hôn lên trán Lâm Hy một cái: “Cô gái nhỏ… cười trên nỗi đau của người khác là rất xấu xa.”
“Vậy anh có còn thích cô vợ xấu xa như em nữa không?” Cô nheo mắt, cố tình hạ thấp giọng.
Hắn cúi xuống, vươn lưỡi liếm sạch vụn bánh trên môi cô: “Anh vẫn là thích cô bé xấu xa như em nhất.”
Lâm Hy bật cười thành tiếng: “…”
Tất nhiên đoạn clip đã được chỉnh sửa qua, chỉ để lộ rõ mặt của Giang Minh cùng những hành động bỏng mắt.
Nhưng thời buổi công nghệ tiên tiến, trình độ chỉnh sửa cắt ghép cũng tinh vi hiện đại hơn, chưa kể còn nghe rõ cả tiếng phản kháng cùng can ngăn của y tá “giả danh”, vậy nên chiếc clip được quay vào đêm qua nó sống động y như thật.
Một tài khoản khác còn đăng lên khoảnh khắc sau khi Giang Minh tỉnh lại, trông bộ dạng gã thê thảm như ăn mày, miệng không ngừng chửi rủa những người đang cầm điện thoại quay gã.
Gã khẳng định chắc nịch là đêm qua gã ở cùng với mỹ nhân, trần đời có bệnh nhân tâm thần nào mà lại dùng phấn thơm, lại còn là phấn thơm hiệu cao cấp, mùi này trên thế giới rất hiếm, chỉ một vài tiểu thư hào môn mới sở hữu được hiệu phấn thơm này.
Nói về độ chơi thâm thì Lâm Hy cũng không kém Hứa Dĩnh Hàn là bao. Chồng tiêm thuốc cho gã quá liều, vợ lại rắc phấn thơm để gã ngộ nhận bệnh nhân tâm thần thành một đêm ân ái với mỹ nhân.
Hai vợ chồng nhà này quả là xứng đôi vừa lứa.
…
Qua hôm sau, vẫn như mọi khi. Buổi sáng Lâm Hy ra sân huấn luyện, đến trưa lại lén ra vườn sau tâm sự với Hứa Dĩnh Hàn, chiều lại huấn luyện đợt hai.
Chuyện cô và hắn kết hôn, trong tổ chức vẫn chưa ai biết, ngoại trừ những người thân cận.
Vậy nên cô và hắn chỉ có thể lén lén lút lút như những cặp đôi mới lớn đang trốn người nhà vụng trộm yêu đương.
Nhưng mà kể ra như vậy cũng rất thú vị.
Đến đêm, Lâm Hy ngỏ ý muốn tới phòng tập boxing, Hứa Dĩnh Hàn chiều theo ý cô, dẫn theo đoàn người đến phòng tập.
Lâm Hy rủ cả Tống Dương đi cùng, anh rất hào hứng bởi đã rất lâu Lâm Hy và anh không có cơ hội được đi chung như thế này, kể từ sau khi cô kết hôn với hắn.
10 giờ đêm, Đoàn xe dừng trước một tòa cao ốc. Đây là địa bàn của Đặng Dương, là nơi tập hợp các thể loại ăn chơi của giới nhà giàu.
Lâm Hy không mấy để tâm đến những thú vui xa xỉ khác, cùng hắn đi thẳng đến phòng tập.
Suy cho cùng thì hôm nay, mục đích của cô tới đây không phải để vui chơi.
Vừa đẩy cửa bước vào, Đặng Dương đã ngồi đợi sẵn, bên cạnh là Thẩm Dung Yên.
Lâm Hy cũng không lấy làm lạ, bởi cô không có tính tọc mạch chuyện của người khác.
Trong phòng thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đấm bốc của hai người đàn ông đang đấu trên sàn đài, một người là Giang Minh, người còn lại Lâm Hy chưa gặp bao giờ.
“Đến rồi sao.” Đặng Dương lên tiếng.
“Ừm.” Hứa Dĩnh Hàn thờ ơ đáp cho có lệ.
Đặng Dương rót cho hắn ly rượu, sau đó nhìn lên sàn đài: “Cậu biết chuyện của Giang Minh chưa?”
“Có gì mới sao?” Hứa Dĩnh Hàn vờ như chuyện chẳng liên quan gì tới hắn, bàn tay đưa lên xoa đầu cô gái nhỏ, mỉm cười rồi nói tiếp: “Có vẻ là cô gái nhỏ của tôi cũng biết đấy.”
Ánh mắt Đặng Dương lóe lên một tia hứng thú, nhìn sang cô vợ nhỏ của bạn mình, Đặng Dương không khỏi tán thưởng mà giơ ngón cái lên: “Lợi hại.”
Hứa Dĩnh Hàn đắc ý nhìn Đặng Dương một cách khoa trương, không kìm được mà tâng bốc cô gái nhỏ lên tận trời: “Phu nhân của Dĩnh Hàn tôi đây đương nhiên phải lợi hại rồi, cô ấy còn lợi hại hơn cả cậu.”
Đặng Dương: “…”