Ngồi được một lúc thì hai người trên sàn đài cuối cùng cũng xong trận.
Giang Minh chỉ vừa đặt mông xuống thôi đã bị Đặng Dương xấu xa trêu chọc: “Này, phong độ của cậu biến đi đâu mất rồi? Cậu thua liên tiếp hai trận luôn đấy.”
Giang Minh cầm lên chai nước uống một ngụm lớn, sau đó ôm cánh tay trái của mình.
“Không biết là đụng phải chỗ nào mà tay tôi bây giờ nhức không nhấc lên được, ban nãy là vì muốn thử xem nó còn xài được không nên mới đấu với cậu ta thôi, chứ cỡ cậu ta làm sao có cửa thắng nổi tôi.”
Câu nói của gã vừa dứt, Lâm Hy ghé môi tới sát vành tai của Hứa Dĩnh Hàn thủ thỉ: “Có phải anh nhẹ tay quá rồi không? Em cứ nghĩ tay gã phải bó bột luôn rồi chứ?”
Hứa Dĩnh Hàn nhếch môi khẽ cười, hắn chuyển sang thì thầm bên tai cô: “Xem ra anh công đức vô lượng rồi.” Nói xong còn cố tình cắn nhẹ lên vành tai của cô.
“Này… đôi vợ chồng trẻ kia, có thể quan tâm một chút đến cảm xúc của những con người độc thân như chúng tôi không hả?” Lời này Giang Minh nói.
Gã ta từng muốn có được cô gái nhỏ của bạn mình, nay lại thấy cô và hắn âu yếm một cách công khai như thế, bảo trong lòng gã đang đố kị căm tức thì cũng không quá.
Hứa Dĩnh Hàn thong thả ngả lưng ra sau, móc bao thuốc từ trong túi ra châm lửa hút, hắn phả ra ngụm khói trắng nhìn chằm chằm vào Giang Minh: “Nếu chướng mắt… tôi có thể moi ra giúp cậu.”
Giang Minh: “…”
Thẩm Dung Yên kể từ lúc Lâm Hy bước vào vẫn luôn để mắt đến cô, cô biết nhưng không muốn vạch trần, chỉ là ánh mắt của cô ta lần này không dồn sự chú ý tới người đàn ông của cô nữa mà chỉ đăm đăm nhìn về phía cô.
Cũng không biết cô ta đang ấp ủ ý định gì? Lâm Hy cũng chẳng quan tâm. Cho tới khi cảm thấy quá phiền, Lâm Hy đưa mắt lên đối diện với Thẩm Dung Yên, cất giọng lạnh lùng:
“Thẩm tiểu thư có điều gì muốn chỉ giáo?”
Bấy giờ, Hứa Dĩnh Hàn mới để ý đến sự hiện diện của Thẩm Dung Yên ở trong phòng, hắn kéo ghế của cô gái nhỏ sát lại phía mình rồi nắm lấy bàn tay của cô vuốt ve.
Ý tứ rất rõ ràng.
Thẩm Dung Yên chứng kiến được cảnh tượng này, ánh mắt khẽ ngưng đọng, nhưng giây sau đã mỉm cười đáp lời cô: “Tôi làm sao dám chỉ giáo phu nhân của Hàn lão đại.”
Khóe miệng Lâm Hy nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng bảo: “Thẩm tiểu thư, đừng hạ thấp mình như thế.”
Thẩm Dung Yên mỉm cười quyến rũ, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Lâm Hy nhanh chóng ngả người ra phía sau, tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Hứa Dĩnh Hàn.
Cô như vậy là đang muốn khẳng định chủ quyền với cô ta.
“Có một câu Thẩm tiểu thư nói rất đúng… tôi chính là phu nhân của Hứa Dĩnh Hàn.” Lời này cô nói nhỏ nhưng uy lực không hề nhỏ. Cô đang dùng cách nhẹ nhàng nhất để nhắc nhở vị tiểu thư không mấy an phận này.
Nụ cười trên môi Thẩm Dung Yên vụt tắt, ánh mắt căm hận không hề che đậy mà chiếu thẳng vào Lâm Hy: “Đấu với tôi một trận.” Cô ta không nhịn được mà muốn phát tiết với cô.
Hứa Dĩnh Hàn ngay tức khắc nhíu mày, Lâm Hy nhanh chóng nắm chặt tay hắn.
Cô không muốn hắn có bất cứ liên quan gì đến Thẩm Dung Yên, chuyện này cứ giao cho cô là được.
“Nếu tôi nói không thì sao?” Lâm Hy nhẹ nhàng thả ra mấy chữ.
Thẩm Dung Yên nhìn cô châm chọc: “Cô Lâm sợ thua sao?” Trong mắt cô ta hiện rõ sự ngông cuồng cùng tự đại.
Hứa Dĩnh Hàn ở một bên âm thầm thu gom hết tất cả những thái độ khinh thường của Thẩm Dung Yên dành cho cô gái nhỏ của mình, dám đụng đến Lâm Hy, gan cô ta cũng lớn lắm!
Lâm Hy mặt không biểu cảm nhìn Thẩm Dung Yên: “Chưa thực sự đấu, làm sao phân bại thắng thua. Thẩm tiểu thư có phải là đắc ý quá sớm rồi không?”
“Rõ ràng là cô Lâm đây đang do dự?” Thẩm Dung Yên nói.
Lâm Hy mỉm cười, nhưng đáy mắt hiện rõ tia lạnh: “Đó là bởi vì tôi cảm thấy mình không việc gì phải thuận theo ý của Thẩm tiểu thư cả. Cô nói tôi đấu thì tôi phải đấu sao? Suy cho cùng thì cô cũng không phải là lão đại của tôi.”
Thẩm Dung Yên lập tức cứng họng, không phản bác được câu nào, bởi lời Lâm Hy nói quả không sai, cô ta không có tư cách đó…
Hứa Dĩnh Hàn dịu dàng xoa đầu cô gái nhỏ, nụ cười của hắn chứa đựng sự cưng chiều, cúi xuống đặt môi lên trán cô: “Tương lai sau này, chắc là không còn phải lo cô gái nhỏ ở bên ngoài phải chịu ấm ức rồi.”
Lâm Hy cười cười, nhướng mày với hắn: “Người phụ nữ của Hàn lão đại đâu dễ bắt nạt như thế, ngay cả một Thẩm Dung Yên cũng không chỉnh được, há chẳng phải là quá vô dụng sao?”
Hắn cười trầm thấp, ngay sau đó lia ánh mắt lạnh tanh sang phía Đặng Dương: “Cậu quản người của mình cho tốt!” Từng câu từng chữ mà hắn nói ra đều có sự cảnh cáo.
Đặng Dương mặt không biểu cảm, cũng không lên tiếng. Im lặng nhìn người con gái bên cạnh, ánh mắt anh thâm sâu khó lường…
…
Chờ sau khi người đi gần hết, chỉ còn lại Giang Minh và Đặng Dương là hai người cuối cùng đang đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc bước ngang qua Lâm Hy cùng Hứa Dĩnh Hàn, Giang Minh nhạy bén phát giác ra được điều bất thường. Gã ta đứng khựng lại, quay ngoắt đầu nhìn hai con người đang đấu lưng lại với gã.
Giang Minh nheo mắt, cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, cứ hết nhìn người bên trái rồi lại nhìn sang người bên phải, biểu cảm trên gương mặt của gã phải nói là cực kỳ đặc sắc.
Mùi hương này… gã có chế.t cũng không dám quên.
Gã ta đứng á khẩu mất một lúc lâu mới mấp máy môi khó khăn nói ra hai chữ hoàn chỉnh:
“Mỹ nhân.”