Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 14: Chương 14: Vờn con mồi




Lúc Lâm Hy tỉnh lại thì đã quá trưa, cô ôm đầu ngồi dậy, phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Cô bước ra ngoài nhìn xung quanh, vẫn là kiểu thiết kế theo phong cách cổ xưa giống ở biệt thự, nhưng nơi đây có phần âm u lạnh lẽo hơn, có thể là lâu rồi không có người ở.

“Có ai ở đây không?”

“...”

Tìm một vòng vẫn không thấy có người, bỗng Lâm Hy nghe được tiếng “sột soạt” ở phòng bên cạnh, cô rón rén bước vào nhỏ giọng gọi:

“Có ai ở đây không???”

Vẫn không có ai trả lời.

Lâm Hy mất kiên nhẫn đi thẳng vào trong, định mở miệng mắng người thì đập vào mắt cô là cảnh tượng khiến cô trợn tròn mắt.

Trước mắt cô là một người đàn ông đang trần truồng không một mảnh vải che thân.

Lâm Hy cứ như người mất hồn, nhìn hắn không chớp mắt.

Cũng không hẳn là cô không thể rời mắt được, mà vì đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một người đàn ông “khỏa thân” trước mặt mình, cho nên là... có ngu mới không nhìn.

Khác với Lâm Hy, bên này hắn vẫn rất bình tĩnh, nhàn nhã mặc từng món đồ lên người.

Quay sang vẫn thấy cô gái nhỏ đang nhìn, hắn phì cười một tiếng rất khẽ.

“Nhìn đủ chưa?”

“Hả?”

Lúc này cô mới nhận ra mình có hơi lộ liễu nên bắt đầu lúng túng:

“Lão... lão đại, là anh sao? Tôi gọi mãi mà không có ai trả lời nên là tôi... tôi mới...”

Lâm Hy nói mà không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn, lắp bắp mãi không nên lời.

Hắn thấy cô lúng túng, trong đầu liền nảy sinh ý đồ xấu xa muốn trêu chọc cô. Khóe môi Hứa Dĩnh Hàn cong lên, thong thả tiến lại gần, chiếc áo sơ mi vừa mặc vẫn còn chưa gài cúc, lộ ra một nửa cơ thể cường tráng.

Hắn nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Em đã nhìn thấy gì rồi?”

“Tôi chưa nhìn thấy gì hết.” Lâm Hy lắc đầu trả lời rất khẩn trương, sau đó hạ giọng:

“Tôi chỉ thấy ngực...”

“Hửm?”

“Aaa... không... không phải, tôi không nhìn thấy gì hết, tôi thật sự không nhìn thấy gì hết.”

Nói xong cô định chạy thì tay cô bị một lực kéo mạnh về, tựa hẳn vào lồng ngực hắn.

“Muốn chạy?”

Hứa Dĩnh Hàn nhéo nhẹ vào eo cô một cái, tuy lực tay không mạnh nhưng cô vẫn bị đau.

“Em thấy thế nào?”

“Hả?... Thấy gì cơ?” Lâm Hy ngơ ngác khó hiểu.

Hắn lấn tới ôm lấy eo cô siết chặt, ép nửa mặt của cô dán vào ngực mình rồi cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn:

“Nói tôi nghe, em cảm nhận được gì rồi?”

Lâm Hy hiểu ra trong nháy mắt, chỉ là trong đầu đang thầm mắng “cái đồ lưu manh... cái đồ lưu manh“.

Hắn thấy cô mãi không trả lời lại nhéo cô thêm cái nữa, cô vì đau mà rụt người lại.

“Hàn lão đại... của anh... cái đó... ờ...”

Hắn không nhịn được mà bật cười thành tiếng, một tay nhét túi quần, tay còn lại ra hiệu cho cô: “Lại đây.”

Lâm Hy chậm rãi đi tới, còn cách một khoảng, hắn nắm tay cô kéo lại, sau đó gõ lên đầu cô một cái.

“Đồ ngốc nhà em.”

“Lão đại, tôi không có ngốc.” Cô đưa tay xoa trán, điệu bộ giận dỗi nói.

“Ừ, em không phải ngốc... mà là rất ngốc.”

Cô không thèm chấp hắn nữa, quay người bỏ về phòng, nhưng vừa ra tới cửa cô đụng phải một người. Vì còn đang trong cơn tức giận nên cô không thèm để ý đến người kia mà cứ thế đi luôn.

...

“Con mắt của cậu mọc sau gáy à?”

Đặng Dương “???”

“Này... là cô trợ thủ nhỏ của cậu bất cẩn đụng trúng tôi, hơn nữa hai người còn đang ở nhờ nhà tôi đấy, biết điều một chút.”

Hứa Dĩnh Hàn: “Hừ!”

“Mà phải công nhận cô Lâm đây ổn định cảm xúc nhanh thật, chỉ sau một đêm liền như chưa từng có chuyện gì sảy ra.”

Tối hôm qua, lúc Lâm Hy vừa rời khỏi bữa tiệc, Đặng Dương liền gọi cho Hứa Dĩnh Hàn, khi hắn biết chuyện liền lập tức cho người đi tìm cô.

Tìm được cô trong quán bar, hắn ở một góc phía xa chứng kiến được toàn bộ ủy khuất của cô, hắn có phần tự trách. Hắn biết Hứa Cảnh Gia đã trở lại, chỉ không ngờ là mẹ cô cũng quay về.

Nếu hắn biết, hắn chắc chắn sẽ không đưa thiệp mời cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.