Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 13: Chương 13: Con sâu rượu




Ba chiếc xe vừa rời đi, ánh mắt Tống Dương lạnh dần, đi thẳng tới chiếc SUV đỗ ở gần đó.

“Cậu Hai.”

“Ừ.”

Anh rút điếu thuốc, châm lửa rít một hơi.

“Là ba làm sao?”

“Con muốn hỏi ta chuyện gì?”

Tống Dương cúi đầu khẽ nhếch môi: “Không cần biết là ba đang ngầm mưu tính chuyện gì, miễn đừng tổn hại đến người của con là được.”

Nói xong anh mở cửa bước xuống, đi được hai bước, người trong xe điềm đạm cất giọng:

“Con chắc chắn cô gái đó sẽ chọn con?”

Tống Dương không quay lại mà đi thẳng.

“Cô ấy phải là của con.” Anh nói rất nhẹ nhưng người trong xe nghe rõ mồn một.

Ông ta trầm ngâm một lúc rồi ra hiệu cho tài xế lái xe rời đi.

...

Ở bên này...

Hai trợ thủ Hàn Tam và Hàn Tứ đang đổ mồ hôi hột, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương chiếu hậu.

Đôi mày kiếm của Hứa Dĩnh Hàn nhíu chặt, mặt đầy nộ khí nhìn con sâu rượu đang làm loạn trên người mình.

Từ lúc lên xe đến giờ Lâm Hy hết xiên chỗ này lại vẹo chỗ kia, lảo đảo mấy vòng thế nào lại gục xuống gối đầu lên chân hắn.

Lâm Hy ban nãy uống hơi nhiều nên hiện tại đầu óc không được tỉnh táo lắm, cô hoàn toàn không ý thức được việc mình đang làm.

Bàn tay bắt đầu sờ soạng khắp người hắn, cô ngửa mặt lên chọt chọt vào cơ bụng rắn chắc.

Hứa Dĩnh Hàn như hít phải ngụm khí lạnh, bắt lấy cánh tay đang không an phận của cô.

“Ngồi yên!”

Sao cái giọng này nghe giống tên lão đại đáng ghét nhà mình thế???

Lâm Hy chớp mắt mấy cái, ngoài trời đang là một mảng đen kịt, ánh sáng mờ ảo trong xe khiến cô không thể nhìn rõ được giọng nói vừa phát ra là của ai.

Lâm Hy bĩu môi: “Này... ông anh đây là trai bao à? Tống Dương quả đúng là tâm lý, nhưng sao lại chọn người không có kinh nghiệm như thế chứ? Ngay cả một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có.”

Hai người ngồi hàng trên đưa mắt sợ hãi nhìn nhau rồi lại nhìn xuống Hứa Dĩnh Hàn.

Hắn đang dùng cặp mắt như muốn giết người nhìn Lâm Hy chằm chằm, như thể hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống.

“Cô có tin là tôi ném cô xuống xe không?!”

“Ông anh đây định làm ở ngoài đường luôn à? Như vậy không được nha, tôi bị đau lưng.”

“LÂM HY!”

Hắn nắm chặt cổ tay cô gằn từng chữ. Cô vì đau mà nhíu mày: “Này anh... đau tôi.”

“Câm miệng! Cô còn nói nữa tôi bẻ gãy tay cô.”

Lâm Hy giật tay mình về tức giận nói:

“Hờ... ông anh đây biết tôi là ai không? Bà đây trời sinh nóng tính lại có máu liều, ông anh không chơi nổi đâu.”

Hứa Dĩnh Hàn khẽ cười một tiếng.

“Vậy cô em đây nhắm một mình địch lại được đám người của tôi không?”

Bấy giờ Lâm Hy mới ngồi bật dậy nhìn ra bên ngoài, đây là đoạn đường vắng, chỉ có vài chiếc xe chạy ngang, phía sau còn có thêm hai chiếc xe theo sát. Cô vẫn còn chưa tỉnh rượu, nhắm kịt mắt lắc đầu vài cái, nghĩ là mình gặp phải bọn buôn người.

“Anh... anh không phải trai bao? Các người định đưa tôi đi đâu?”

Mẹ kiếp!!! Con bé này sao cứ luôn mặc định hắn là trai bao thế chứ?

“Hờ... ông anh đây biết lão đại cầm quyền tổ chức ngầm không?”

Hắn nhướng mày, ý ra hiệu cho cô nói tiếp.

“Hàn lão đại, hắn là người đàn ông của tôi, các anh cứ thử động vào tôi xem, chắc chắn các anh sẽ chết rất khó coi.”

Hàn Tam “???”

Hàn Tứ “???”

(Lão đại là người đàn ông của cô Lâm lúc nào thế?)

Hứa Dĩnh Hàn nắm lấy eo Lâm Hy kéo sang, thoáng chốc hai thân hình dán sát vào nhau, hắn giam cô ở trong lòng, nắm lấy cằm cô siết chặt, bạc môi hắn đắc ý giương cao:

“Cô to gan thật.”

Lâm Hy đắc ý: “Thế nào? Sợ rồi à? Sợ rồi thì mau thả tôi xuống.”

“Tăng tốc.”

Lệnh hắn vừa dứt, chiếc xe lái nhanh với tốc độ kinh người, cô phát hoảng hét lớn:

“Cái anh kia dừng xe lại cho tôi... mau thả tôi xuống!”

Lâm Hy vùng vẫy muốn thoát ra khỏi hắn nhưng rồi lại bất lực.

“Tên khốn nhà anh, buông tôi ra... có nghe không? Mau thả tôi xuống.”

“Dừng xe.” Hứa Dĩnh Hàn tức giận quát lớn.

“Cút ra ngoài!”

“...”

Hai người phía trên dọ dự hồi lâu, bởi không biết lão đại đang nói ai “cút“.

Bỗng cảm nhận được luồng sát khí đang bao vây, hai người không hẹn mà đều cùng nhau bước xuống xe.

Lâm Hy lúc này im bặt, không dám hó hé nửa lời.

Vừa rồi ánh sáng phản chiếu từ một chiếc xe khác rọi vào, cô nhìn rõ được khuôn mặt của người mà cô vừa mới mắng là “tên khốn“.

“Sao không la nữa đi?”

Xong rồi, lần này cô xong thật rồi, sao lần nào giở thói côn đồ cũng đều gặp phải lão đại nhà mình vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.