Với
bản lĩnh của Phan Nhất, muốn hủy tất cả mọi chứng cứ thật sự quá dễ dàng. Dù sao cũng đã bốn năm trôi
qua, chúng tôi còn có thể tìm được chứng cứ gì nữa chứ.
Tuy
trong lòng biết rõ hy vọng là rất nhỏ nhoi, nhưng mọi người đều vẫn hăng hái
tập trung vào công tác tìm kiếm. Tôi còn phải đi học, nên chỉ đành đứng ngoài.
Tuy tôi có chút không vui, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Cứ
như vậy ba tháng đã trôi qua, mà sự việc không hề có bất cứ tiến triển nào.
Minh Viễn còn nhẫn nhịn được, chứ Cổ Hằng
đã dần dần không ngồi yên nổi nữa, cả ngày mặt nặng như chì, hai mắt đỏ quạch,
dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên lên. Nếu cứ tiếp tục thế này, khó
có thể đảm bảo rằng nó sẽ không lao đi tìm Phan Nhất liều mạng.
Không
chỉ riêng mình tôi, cả Minh
Viễn và Vương Du Lâm cũng sớm đã nhận ra điều này, mọi người khi ở trước mặt Cổ Hằng đều hết sức cẩn thận, sợ không cẩn thận sẽ kích
động nó. Nhưng như vậy dù sao cũng không phải là cách lâu dài. Một ngày đầu
tháng Sáu, Minh Viễn đột nhiên gọi mọi người tới, nói là có chuyện cần bàn bạc.
“Cứ
tiếp tục thế này, chỉ sợ đến khi lão chết già, chúng ta cũng không thể tìm ra
chứng cứ nào cả. Chẳng lẽ cứ để mặc lão nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thế?”
Cổ Hằng
giận dữ, đấm mạnh một cái xuống chiếc bàn trước mặt, khiến chiếc cốc sứ đặt ở
mép bàn rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh.
Căn
phòng nhất thời trở nên tĩnh lặng đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.
Vương Du Lâm cúi đầu xuống không biết là đang suy nghĩ điều gì. Minh Viễn lẳng
lặng nhìn Cổ Hằng,
trên khuôn mặt là một vẻ nghiêm nghị và cương quyết. Trái tim tôi chợt giật
thót, vừa định mở miệng hỏi thì nó đã nói trước rồi: “Cũng không phải là không
có cách.”
Khi
nói, nó hơi cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của tôi, hai bàn tay đan chéo vào
nhau, mấy ngón tay cọ qua cọ lại. Minh Viễn suốt ngày nói khi tôi nói dối và
căng thẳng thì sẽ có động tác nhỏ, thực ra nó cũng đâu khác gì, giống như lúc
này, những động tác kia chứng tỏ rằng nó đang chột dạ.
Trái
tim tôi dần dần trầm xuống, bàn tay cũng hơi run rẩy, chỉ biết cố gắng dùng hết
sức mình nhìn nó. Nhưng nó lại không chịu nhìn tôi, ngoảnh mặt qua nói từng chữ
một với Cổ Hằng:
“Dụ rắn ra khỏi hang.”
“Dụ rắn ra khỏi hang?” Cổ Hằng
đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng, trên khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ điên
cuồng, nhưng tiếp đó là sự nghi hoặc, rồi cuối cùng dần biến thành nặng nề.
Phan Nhất là ai chứ? Lão ta là vị cảnh sát huyền thoại của đội trinh
sát tỉnh, nghe nói trong mười năm trở lại đây, tỷ lệ phá án đạt tới 99%. Lão
còn từng giành giải quán quân võ tự do toàn tỉnh, tuy đó đã là chuyện của rất
nhiều năm trước, nhưng không phải có
câu “gừng càng già càng cay” đó sao. Tôi không hề hoài nghi việc so với các
cảnh sát trong đội trinh sát, thậm chí là đội đặc nhiệm, lão ta còn lợi hại hơn
nhiều.
Mọi
người đều không nói gì, hiển nhiên là đã đồng ý với đề nghị mà Minh Viễn đưa
ra. Hiện giờ vấn đề duy nhất chỉ còn là: để ai đi?
Vương
Du Lâm chắc chắn là không thích hợp rồi, cậu ta chịu mạo hiểm tới giúp đỡ chúng
tôi điều tra vụ án, món nợ ân tình này đã không dễ gì trả được, chúng tôi quyết
không thể đẩy cậu ta vào nơi nguy hiểm. Chỉ còn lại Minh Viễn và Cổ Hằng... Khi Minh Viễn nói ra năm chữ “dụ rắn ra
khỏi hang”, tôi đã xác định được tâm tư của nó. Nếu nó không quyết định để bản
thân đi mạo hiểm, sẽ không cần thiết phải áy náy với tôi như thế.
“Anh
đi.” Cổ Hằng
lớn tiếng nói: “Lần này các chú đừng có tranh với anh, Minh Tử có Hiểu Hiểu cần phải chăm sóc, nhỡ chú mà xảy ra
chuyện gì, anh chẳng còn mặt mũi nào mà gặp nó nữa đâu.”
Vương
Du Lâm vẫn im lặng không nói gì, Minh Viễn lắc đầu cười nhăn nhó: “Anh không đi
được. Hằng Tử, không phải là em coi thường anh, nhưng anh không biết chút gì về
Phan Nhất, cứ tùy tiện đi đối đầu với lão ta như vậy, ắt sẽ chỉ có một con
đường chết. Lão ta không phải người bình thường, mà là một cảnh sát có kinh
nghiệm phong phú, thủ pháp già dặn, sơ xảy một chút là trúng kế của lão ngay.”
Nói
đến đây, nó dừng lại chừng hai giây, rồi nhìn sang phía tôi, nói tiếp: “Thực ra
em sớm đã có suy nghĩ này rồi, sở dĩ đến bây giờ mới nói ra là vì mấy tháng nay
vẫn luôn ng quan sát Phan Nhất. Thần thái, cử chỉ hay là lời nói của lão ta,
qua sự quan sát trong mấy tháng nay em rốt cuộc đã có được một chút tâm đắc. Em
tin là chỉ cần trong lòng lão có bất cứ suy nghĩ gì, em đều sẽ nhìn ra được,
rồi đoán ra thủ đoạn mà lão có khả năng sẽ dùng. Trong ba người chúng ta, chỉ
có mình em là có thể đảm nhận nhiệm vụ này.”
Vương
Du Lâm mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại bị Minh Viễn khoát tay ngăn lại: “Lâm
Tử, tớ biết cậu có lòng tốt. Nhưng chuyện này không thể thương lượng.”
Căn
phòng nhất thòi trở nên tĩnh lặng. Cổ Hằng
tuy mấy lần muốn phản bác, nhưng không biết nên nói gì, nôn nóng gãi đầu gãi
tai, khiến gàu
rơi xuống rào rào. Đến cuối cùng vẫn là Vương Du Lâm khuyên được nó. Vương Du
Lâm luôn là người tỉnh táo nhất trong số chúng tôi, Cổ Hằng cũng dễ nghe lọt tai lời của cậu ta nhất.
Trên
đường đưa tôi về nhà, Minh Viễn một mực dắt tay tôi trong im lặng. Tôi biết
trong lòng nó đang suy nghĩ những gì, chắc chắn toàn là sự áy náy và bất an, sợ
tôi tức giận. Nhưng, tôi làm gì có tư cách, cũng đâu có lập trường gì để mà tức
giận. Đợi sau khi vụ án này kết thúc, lão Chương sẽ đưa tôi trở về, đến lúc đó,
tôi cũng không biết phải đối mặt với nó thế nào nữa.
Tuy
chúng tôi đều không nói gì, nhưng con đường quay về thường rất ngắn. Đi đến
dưới nhà, hai chúng tôi dừng chân lại, nhưng Minh Viễn một mực không chịu buông
tay. “Tuệ Tuệ...” Nó cúi đầu nhìn vào mắt tôi, cẩn thận hỏi: “Có phải em giận
rồi không?”
Trong
lòng tôi đang có tâm sự, nhất thời chưa kịp phản ứng, cứ ngẩn ngơ nhìn nó, mãi
mấy giây sau mới giật mình tỉnh táo trở lại, khẽ “ồ” một tiếng, tôi vội vàng
nói: “Không, à không, có một chút...”
Những
cử chỉ khác thường này của tôi làm sao thoát khỏi đôi
mắt của
Minh Viễn, ánh mắt nó lập tức sắc bén, lẳng lặng nhìn tôi vẻ trầm giọng hỏi:
“Em có chuyện gì giấu anh phải không?”
Tôi
cắn môi không đáp. Tôi
không muốn gạt nó,
nhưng, càng không muốn để nó bị ám ảnh vào thời khắc quan trọng
này. Nếu nó biết
sau khi
vụ án kết thúc, tôi sẽ phải rời đi, tôi quả thực không thể xác định được nó sẽ làm
ra những việc gì.
“Đợi sau khi
vụ án kết thúc, em sẽ nói với anh.” Tôinhìn nó, cố gắng nặn ra một nụ
cười gượng gạo. Suy nghĩ một chút, tôi lại đưa
tay ra chỉnh
lại cổ áo giúp nó, rồi dịu dàng dặn dò: “Anh nhớ cẩn thận, ngàn vạn
lần...ngàn vạn lần đừng để bị thương!”
Thấy
tôi không muốn
trả lời,
Minh Viễn cũng khônghỏi
thêm, nhưng ánh mắt lại càng trở nên sắc sảo, dưới ánh trăng, đôi
mắt nó
hệt như hai đầm nước sâu, dường
như có thể hút cả trái tim người ta vào bên trong.
“Minh...”
Tôi vừa mới mở miệng định nói lời tạm biệt, nó đã chợt cúi đầu xuống hôn lên
môi tôi. Khác hẳn với sự dịu dàng và kiên nhẫn trước đây, lần này nó trở nên
nôn nóng, động tác thậm chí còn có chút thô bạo, cứ như muốn cắn xé và nuốt
chửng lấy tôi.
Đầu
óc tôi trở nên vô cùng hỗn loạn, đôi tay ôm chặt lấy eo
nó, dùng hết
toàn bộ sức lực của mình.
“Tạch...”
một tiếng vang lên, đèn trong hành lang vụt sáng, khiến hai
chúng tôi
đều giật nảy mình, vội vàng buông nhau ra, rồi không hẹn mà
cùng lùi về phía sau hai bước, ra vẻ chững chạc đàng hoàng.
Từ phía
cầu thang vang lại
những tiếng bước chântrầm thấp,
tôi vừa nghe liền biết ngay
là không
hay, saohôm nay chú
Lưu lại về sớm thế
chứ? Thế là tôi
vộivàng đẩy Minh Viễn
ra ngoài hành lang, vẫy tay chào tạm biệt, sau đó cất
bước chạy như bay về phía cầu thang.
“Cha,
cha xuống dưới nhà có việc gì vậy?” Rẽ qua chỗ ngoặt cầu thang, tôi hít sâu một
hơi, rồi cất tiếng hỏi chú Lưu với vẻ thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy
ra.
Ánh
mắt sắc bén của chú Lưu nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tôi, sau đó mới chậm rãi
xoay người lại: “Không có gì.” Nói xong, chú lại đi lên cầu thang.
Chú
làm thế này là có ý gì đây nhỉ?
Tôi
vừa thầm ngẫm nghĩ chuyện này vừa bước lên cầu thang, đến khi vào nhà, mới phát
hiện cửa ban công vẫn còn mở rộng... Vừa rồi chắc không phải chú Lưu đã nhìn
thấy tôi và Minh Viễn đi vào hành lang đấy chứ... Vậy chú cố ý xuống cầu thang,
chẳng phải là...
Khuôn
mặt tôi lập tức nóng bừng, không dám đưa mắt nhìn chú Lưu, mà vội vàng chạy
biến vào phòng mình. Ngồi trước
bàn học, nhìn mình trong gương, tôi mới phát hiện tóc mình đã rốì bù, khuôn mặt
đỏ lựng, đôi mắt ầng ậng nước, điều tệ nhất là sau
phen dày vò ban nãy, đôi môi tôi đã sưng húp.
Chú
Lưu cũng là người từng trải, làm gì mà chẳng
đoán ra
vừa nãy chúng tôi đã làm gì ở dưới hành lang.Khuôn mặt tôi vốn đã đỏ bừng như một quả
táo chín,
lúc này lại càng có
xu hướng chuyển thành màu tím.
Sau
đó, Minh Viễn không tới thăm tôi thêm lần nào. Tuy tôi biết là nó không muốn
kéo tôi vào chuyện này, cũng biết là nó suy nghĩ cho tôi, nhưng trong lòng vẫn không tránh
khỏi cảm giác khó
chịu. Nó thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại cho tôi, nhưng nói rất ít, chỉ hỏi sơqua mấy câu về
tình hình sức khỏe của tôi, sau đó
vội vàng gác
máy.
Tôi
đành đi hỏi Cổ Hằng
và Vương Du Lâm xem tình hình thế nào rồi, nhưng miệng bọn họ lại kín như bưng,
bất kể tôi hỏi thẳng hay là nói vòng vo, rốt cuộc vẫn chẳng moi ra được chút
tin tức nào, khiến tôi tức đến rơi nước mắt. Cuối cùng, Cổ Hằng toàn né tránh tôi, Vương Du Lâm sau khi bị tôi
bắt gặp thì cúi gằm mặt xuống chẳng nói năng gì, cứ như là một đứa bé làm sai
chuyện gì đang bị người lớn trách mắng vậy.
Cứ
như vậy chừng hơn hai tháng qua đi, đến chiều tối một ngày cuối tháng Tám,
Vương Du Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới, vội vã hỏi tôi: “Bây giờ em ở đâu
vậy?”
“Ở
nhà.” Trái tim tôi giật thót một cái, bàn tay run lên, chiếc điện thoại thiếu
chút nữa thì rơi xuống đất: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Vương
Du Lâm trầm giọng đáp: “Còn chưa có việc gì, em cứ ở nhà đợi nhé, bọn anh sẽ
tới đón em ngay đây.”
Chẳng
lẽ Minh Viễn đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Tôi cảm thấy hết sức bất an, suốt nửa
giờ sau đó cứ không ngừng đi đi lại lại trong phòng, muốn gọi điện thoại thêm
lần nữa để hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ nghe thấy tin tức đáng sợ gì đó, nôn
nóng đến nỗi chỉ muốn khóc thật to.
Nửa
giờ sau, Vương Du Lâm lại gọi điện thoại tới: “Xuống nhà đi, bọn anh đến rồi.”
Tôi
vội vàng chạy xuống dưới nhà, vừa mới đến cửa cầu thang, đã nhìn thấy Vương Du
Lâm thò đầu ra từ ghế trước của một chiếc xe tải nhỏ, lớn tiếng gọi tôi: “Bên
này!”
Tôi
vội vàng chạy về phía trước, mở cửa lên xe. Vương Du Lâm chẳng nói năng gì,
nhanh nhẹn lùi xe ra ngoài ngõ.
“Có
chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Cổ Hằng
nghiến răng nghiến lợi nói: “Minh Tử đã dụ Phan Nhất đến nghĩa trang ở ngoại ô
phía tây thành phố, anh bảo phải nhanh đến đó chi
viện, nhưng Lâm Từ cứ nhất quyết đòi đến đón em.”
Vương
Du Lâm hờ hững nói: “Đội phó Hà sớm đã dẫn một người đuổi theo rồi, cho dù chúng ta có đến
thì cũng chẳng giúp được gì cả.”
Thấy
tôi tỏ ra không hiểu, Vương Du Lâm liền giải thích tiếp: “Đội phó Hà hiện giờ
là Đội phó của đội trinh sát số hai, anh ta... quan hệ giữa anh ta với Phan
Nhất trước giờ không được tốt lắm.”
Cho
nên Minh Viễn mới có thể thuyết phục anh ta đến giúp đỡ chứ gì.
“Phan
Nhất, thật sự sẽ tới chứ?” Tôi lo lắng hỏi.
Cổ Hằng cười lạnh, nói: “Tất nhiên rồi, Minh Tử đã
phải dùng tiền bán nhà để mua mấy cái băng cát sét đó, lão ta có thể nhịn được
sao?”
“Minh
Viễn đã bán nhà rồi ư?” Tôi lập tức giật mình, đứng bật dậy. “Bộp” một tiếng
vang lên, đầu tôi húc vào nóc xe một cú rõ mạnh, khiến tôi choáng váng một hồi
lâu.
Cổ Hằng ngoảnh mặt qua một bên, nhỏ giọng lầm bầm:
“Thật không biết tại sao Lâm Tử cứ nhất quyết đòi mang em theo nữa.”
May
mà còn có Vương Du Lâm tốt bụng, kiên nhẫn giải thích với tôi: “Chỉ là lừa lão
ta thôi, chứ Minh Tử đâu có nỡ bán căn nhà ấy, chỗ đó gần như là mạng sống của
nó rồi.”
Tôi
không nói gì thêm, nhưng trám lại không kìm được mà đập thình thịch không
ngừng, đến nỗi
khiến tôi đã có chút không chịu đựng nổi nữa.
Chiếc
xe tải nhỏ chạy một mạch về phía tây, chẳng bao lâu sau đã ra đến ngoại thành,
rồi chừng gần nửa tiếng sau, chúng tôi đã có thể nhìn thấy tấm biển chỉ đường
tới nghĩa trang.
“Cô
anh và cô Chung đều được mai táng ở đây.” Sắc mặt Cổ Hằng dần trở nên nghiêm túc, rồi trầm giọng giải
thích với tôi: “Minh Tử hẹn Phan Nhất ở đây cũng có ý là muốn khiến lão phải
đền tội ngay trước mặt bọn họ.”
Tôi
không nói gì, nhoài người đến bên cửa sổ xe, lặng lẽ nhìn những hàng bia mộ
lạnh ngắt đằng xa. Dưới những lùm tùng bách rậm rạp chính là mộ của CổDiễm Hồng đã phải chết oan. Rốt cuộc đã đến lúc đòi
nợ rồi sao?
Chiếc
xe tải nhỏ dừng lại bên ngoài nghĩa trang, ba người
chúng tôi lần lượt xuống xe. Cổ Hằng
hăng hái đi trước mở đường, Vương Du Lâm mặt mày nghiêm túc móc từ trong ngực
ra một khẩu súng lục đen thui. “Cạch” một tiếng vang lên, đạn đã lên nòng.
“Anh...
Sao anh lại mang theo súng?” Tôi
trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn cậu ta, đến nói năng cũng không lưu loát nữa.
Lòng tôi vốn khó khăn lắm mới vừa bình tĩnh trở lại, lúc này tim lại đập thình
thịch không ngừng. Khẩu súng này của cậu ta rốt cuộc đã khiến tôi ý thức được
hoàn cảnh bây giờ, chúng tôi không phải đang đóng phim, mà chuẩn bị có một cuộc
đối đầu sinh tử thật sự.
“Đừng nói gì, vào trong thôi!” Vương Du Lâm nghiêm mặt nhìn tôi, lạnh lùng dặn dò
Tôi
vội vàng ngậm miệng lại, hít sâu một hơi, nhưng vừa mới cất bước chuẩn bị đi
theo sau hai người họ, chợt nghe có hai âm thanh lớn vang đến từ chỗ cách đây
không xa.
Là
tiếng súng!
Tôi
chẳng kịp suy nghĩ, lập tức chạy thật nhanh về phía phát ra âm thanh. Vương Du
Lâm vừa lớn tiếng gọi tôi dừng lại, vừa vội vàng đuổi sát theo phía sau.
Trước
giờ tôi chưa từng nghĩ rằng mình lại có một ngày chạy nhanh như thế, nhưng lúc
này đầu óc tôi đã chẳng thể suy nghĩ được gì nữa rồi, tất cả sức lực toàn thân
đều dùng vào một nơi, và trong lòng tôi cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó
phải nhanh chóng chạy đến bên Minh Viễn.
Ba
người bọn tôi cùng chạy nhanh về phía trước, tôi không ngờ lại không bị tụt lại
phía sau.
Khó
khăn lắm mới tới được nơi xảy ra sự việc, thì nơi đó đã bị cảnh sát bao vây
tầng tầng lớp lớp rồi. Tôi không nhìn thấy Minh Viễn, chỉ loáng thoáng thấy
trên mặt đất có một bãi máu. Đôi chân tôi đột nhiên mềm nhũn, xương cốt toàn
thân dường như cũng đều biến mất, khiến tôi ngã sụp xuống, không cách nào động
đậy, cũng không thể nói năng, thậm chí còn không biết phải hô hấp thế nào...
Những
người trước mặt tôi đi qua đi lại, có tiếng nói, có tiếng gào lớn, có tiếng
giậm chân, nhưng những thứ này đều chẳng liên quan gì đến tôi. Thế giới của tôi
dường như đã mất đi màu sắc, chẳng còn âm thanh, trở nên trắng bệch và trống
rỗng. Cảm giác đau đến xé lòng đó khiến tôi không cách nào thở được.
“... Hiểu Hiểu... Hiểu Hiểu...”
Không
biết đã bao lâu qua đi, thính giác của tôi mới dần trờ lại bình thường, bên tai
thấp thoáng vang lên những tiếng gọi vô cùng quen thuộc. Nhưng lúc này đây tôi
thậm chí còn chẳng thể động đậy một đầu ngón tay, vẫn nằm nguyên trên mặt
đất, chỉ có thể cố gắngđảo mắt nhìn quanh, muốn tìm kiếm nơi phát ra
“Hiểu
Hiểu...” Một cánh tay
vững vàng mà quen
thuộc ôm chặt lấy tôi, rồi bàn tay lạnh băng của Minh Viễn vuốt ve bờ má tôi, mắt sáng như sao
nhìn đăm đăm vào
tôi, trong ánh mắt toàn là sự lo lắng và
bất an đến tột độ: “Hiểu
Hiểu, em sao vậy? Có phải là sợ quá rồi
không?”
Tôi rốt cuộc
đã nghe rõ
giọng nói, nhìn rõ hình
dáng của Minh Viễn. Trên mặt nó có vết thương, bên máphải bị rách một miếng da lớn,
cánh tay cũng
bị treo lênbằng một miếng vải trắng, chỗ khuỷu tay còn có vết
máu lấm tấm
rỉ ra, hiển nhiên
là đã bị thương.
Tròng
mắt tôi cay cay, rồi
òa lên khóc. Lúc này, đã
chẳng có thứ gì có thể ngăn cản tôi phát tiết cảm xúc
nữa rồi. Tất cả những dày vò, sợ hãi và sự bất an phảichịu đựng trong bao ngày qua, còn
có biết bao nhiêuđêm không
cách nào ngủ được, dường như đều đã tuônxuống theo
những giọt nước mắt đang rơi lúc này...
Minh
Viễn đưa tôi về nhà rồi mới
tới cục Cảnh sát để cung cấp lời khai. Tôi không hỏi nó diễn biến, dựa vào sự
chu đáo và tinh tế của nó, tất nhiên có thể xử lý mọi việc một cách ổn thỏa.
Còn Phan Nhất, bất kể thế nào lần này lão ta cũng không thể thoát được nữa rồi.
Lúc
này, điều duy nhất mà tôi lo lắng là lão Chương sẽ cho tôi bao nhiêu thời gian
để từ biệt Minh Viễn...