Đối với Minh Viễn và Cổ Hằng,
việc Phan Nhất lọtlưới đúng là hả lòng hả dạ,
nhưng đối với tôi, nó còn ẩn chứa một nỗi bất an không cách
nào đoán trước.
Buổi tối hôm đó, lão Chương không tới tìm tôi, điều này ít
nhiều cũng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn
phần nào.Có lẽ phải
đợi đến khi Phan Nhất thật sự bị kết án, chuyện này mới
coi như kết thúc.
Nhưng
cho dù là như thế, thời gian còn lại của tôi cũng không còn
nhiều nữa. Hơn
một tuần sau đó, mỗi
ngày tôi đều
sống trong tâm trạng thấp thỏm bất an, chỉ muốn tìm một cơ hội
nào đó để nói rõ với Minh Viễn, nhưng mỗi lần đã ra đến miệng,
tôi lại đành cố nuốt trở về. Đây có lẽ là quãng thời gian cuối cùng chúng tôi còn ở bên nhau,
sau này, tôi
không biết mình còn có thể gặp nó nữa không,
tôi không hy vọng
quãng thời gian ấm
áp cuối cùng lại bị
phá hoại.
Việc thẩm
vấn Phan Nhất được tiến
hành rất thuận lợi.
Tôi
vốn cho rằng
lão ta sẽ nhất quyết
không thừa nhận, không ngờ lão ta lại khai hết mà chẳng giấu giếm điều gì. Rồi
từ lời kể Minh Viễn và Vương Du Lâm, tôi đã biết được quá trình phạm tội của
Phan
Nhất là một huyền thoại của giới cảnh sát, là đối tượng mà tất cả mọi người đều
kính ngưỡng và tôn sùng. Bất kể thế nào, ông ta cũng không cho phép bản thân
phạm sai lầm, cho dù đã phạm sai lầm rồi, cũng phải nghĩ đủ mọi cách để che
giấu nó, thậm chí không cả ngần ngại phải giết người.
“Đến
thứ Hai tuần sau tòa sẽ xử vụ này, chắc sẽ sớm tuyên án thôi.” Minh Viễn thở
phào, trông có vẻ rất phấn chấn. Áp lực nặng nề mà nó phải gánh trên lưng suốt
bao năm qua rốt cuộc đã được gỡ bỏ, tôi cũng mừng thay cho nó. Nhưng đồng thời,
trong lòng lại cảm thấy thời gian trôi qua thật quá nhanh.
Thật
quá nhanh, nhanh đến mức khiến tôi chưa kịp phản ứng. Tôi luôn cho rằng ít nhất
cũng còn khoảng mười mấy ngày, thậm chí là một tháng.
Tôi
im lặng không nói gì. Có lẽ vì thấy tôi tỏ ra quá sức kinh ngạc, Minh Viễn liền
trầm giọng giải thích: “Vụ án này sở cũng không muốn công khai, nên tất nhiên
là càng nhanh càng tốt, mà tốt nhất là không để lộ chút tin tức nào ra ngoài.”
Tôi
khẽ gật đầu, không biết nên nói gì mới phải.
Buổi
tối Minh Viễn hẹn mấy người bạn đi liên hoan bên ngoài, tôi không được khỏe
lắm, nên không đi cùng. Minh Viễn liền đưa tôi về tận dưới nhà.
Cũng
chẳng biết tại sao, khi nhìn bóng dáng nó chậm rãi rời đi, tôi đột nhiên có cảm
giác rằng sau này mình sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa. Suy nghĩ ấy vừa
thoáng qua, tôi liền không kìm được khẽ cất tiếng gọi tên nó.
Minh
Viễn hơi khựng lại, rồi chậm rãi xoay người, do dự hỏi: “Tuệ Tuệ, em gọi anh
sao?”
Sống
mũi tôi bất giác cay xè, cũng chẳng để tâm tới thẹn thùng hay xấu hổ, chạy
nhanh về phía nó, rồi nhào thẳng vào lòng nó không hề ngại ngần. Đây là lần đầu
tiên tôi chủ động như vậy, Minh Viễn không khỏi có chút ngây ra, sau khi đờ đẫn
mất mấy giây mới vụng về ôm chặt lấy tôi, nhỏ giọng hỏi: “Tuệ Tuệ, hôm nay em
sao vậy? Có phải l không khỏe không? Hay là anh không đi nữa, ở nhà
với em được không?”
Tôi
lắc đầu, buồn bã nói: “Em không sao, chỉ là... chỉ là hơi nhớ anh thôi.”
Minh
Viễn bật cười, vỗ nhẹ mấy cái lên lưng tôi, dịu dàng nói: “Anh vẫn luôn ở bên
em mà.”
Hai
chúng tôi lại dính vào nhau thêm một lúc nữa, rồi tôi mới buông nó ra, sau đó
chợt nhớ đến chuyện gì, bèn nghiêm túc nói: “Minh Viễn, anh là người con trai
kiên cường nhất, xuất sắc nhất mà em từng gặp.” Cho nên, bất kể gặp phải chuyện
gì, anh cũng đều có thể chịu đựng được, đúng không?
Minh
Viễn nhìn tôi hồi lâu, cẩn thận ngẫm nghĩ sau đó mới trịnh trọng gật đầu:
“Đúng, đúng vậy.”
Khi
tôi về đến nhà, khoảng chín rưỡi tối, điện thoại đột ngột đổ chuông. Tôi vội
vàng chạy đi nghe, vừa nhấc ống nghe lên đã nghe thấy Minh Viễn ở đầu bên kia
khẽ nói: “Tuệ Tuệ, Phan Nhất tự sát rồi...”
Phan
Nhất chết rồi!
Lão
là một người kiêu ngạo biết bao nhiêu, cho nên thà lựa chọn tự kết thúc
tính mạng mình, chứ không muốn đối mặt với sự phán xét của pháp luật. Nghe thấy
tin tức này tôi không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào. Tôi chỉ... chỉ đột nhiên
cảm thấy khó chịu mà thôi.
Tôi
không dám về phòng, vì sợ vừa mới bước vào phòng đã nhìn thấy lão Chương đang
đứng trong đó. Cho nên tôi liền đi tìm giấy bút, rồi ngồi xuống sofa, nhoài
người lên chiếc bàn trà trước mặt viết thư cho Minh Viễn. Nhưng, tôi nên nói
với nó những gì đây?
Hồi
tôi vừa mới nhậm chức tiên tbị lão Chương giáo huấn một trận, rằng trong bất cứ
tình huống nào cũng không được tiết lộ thiên cơ, nếu không, ngay đến lão cũng
không biết là sẽ có hậu quả gì. Thiên Lôi giáng tội, hay là tan nát thần hồn?
Lần trước khi bị tai nạn giao thông, thần hồn của tôi đã bị tổn thương, phải
nằm trong bệnh viện suốt mấy ngày, lần này nhỡ mà chọc giận ông Trời, chắc cái
mạng này của tôi cũng chẳng còn để quay về nữa.
“Hiểu
Hiểu, con viết cái gì đây?” Có lẽ vì thấy tòi cứ cầm bút ngẩn ngơ, cô Liêu rốt
cuộc đã không kìm được cất tiếng hỏi.
Tôi
hơi ngẩn
ra một chút, vội vã viết lên tờ giấy
hai chữ, sau
đó đi tìm một cái phong
bì nhét thư vào trong, bên ngoài ghi rõ tên người nhận
là Minh Viễn, rồi đặt lên chiếc bàn trà trong
phòng khách.
“Nhìn
thanh niên bọn con này, đúng là lạ quá thể!” Cô Liêu bực mình cười
nói: “Có gì mà không thể gặp mặt nói thẳng với nhau, lại
còn bày đặt viết thư nữa. Ôi, đúng là càng ngày
càng không hiểu được
bọn con nữa rồi.”
Tôi
cười gượng,
sau đó đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.
Tôi rón ra rón rén bước vào phòng mình, bên trong không thấy có bóng
dáng của lão Chương. Tôi thầm thở phào, đưa tay lên vỗ ngực mấy cái, chuẩn bị
yên tâm đi ngủ, nào ngờ chính giữa căn phòng đột nhiên xuất hiện một quầng sáng
ấm áp. Tôi giật nảy mình, ngồi phịch xuống giường.
Quầng
sáng ấy càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn, chính giữa quầng sáng cũng dần
dần xuất hiện bóng dáng của lão Chương. Mười mấy giây sau, lão đã hiện rõ ràng
trước mắt t
“Không
tồi, không tồi.” Lão Chương cười đến nỗi những nếp nhăn bên khóe mắt lồi cả ra
ngoài, hết sức đáng sợ: “Tuệ Tuệ, lần này cô làm tốt lắm, so với thời gian
chúng tôi dự tính còn nhanh hơn nhiều. Vừa nãy khi nhận được tin tức, tôi còn
không dám tin. Cô làm việc đúng là khiến người ta yên tâm, ừm, có tiền đồ lắm.”
Tôi
cúi gằm mặt, nhìn chăm chăm vào sàn nhà không nói năng gì.
Lão
Chương vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi vừa hoàn thành nhiệm vụ,
vừa kích động lại vừa hưng phấn phát biểu một bài rõ dài, mãi nửa tiếng sau mới
nhắc đến chuyện chính. Lão khẽ ho hai tiếng rồi nói: “Hì... Hì hì... Cũng đến
lúc chúng ta phải trở về rồi nhỉ...”
Trở
về...
Nhưng,
tôi làm sao có thể cứ thế này mà trở về chứ?
Sau
khi tôi đi, Minh Viễn phải làm thế nào? Còn cô Liêu và chú Lưu phải đối mặt với
cái chết của con gái
ra sao? Mấy vị
thần tiên vời vợi trên cao như họ đâu có hiểu được tình cảm của dân thường dưới
thế gian như chúng tôi.
“Tuệ
Tuệ, Tuệ Tuệ...” Lão Chương đưa bàn tay tới trước mặt tôi, lắc qua lắc lại, rồi
toét miệng cười: “Úi chà, cô cũng bắt đầu biết giả bộ suy tư rồi cơ đấy. Mau đi
thôi nào, chẳng lẽ cô định ở lại nơi này cả đời hay sao?”
Lời
này của lão ta quả đúng là vừa đau xót lại vừa... có lý. Tôi không thể ở lại
đây vĩnh viễn, dù sao cũng có một ngày phải rời đi. Khi vừa bắt đầu nhận nhiệm
vụ, tôi còn rất tỉnh táo kiềm chế tình cảm của bản thân, nhưng chuyện tình cảm
vốn phức tạp, đâu phải cứ muốn kiềm chế là kiềm chế được ngay.
“Cô
Liêu...” Tôi cất tiếng một cách khó khăn, nhưng vừa nói được vài chừ thì đã bị
lão Chương cắt ngang: “Họ đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý từ trước rồi. Không
phải cô thường xuyên đi bệnh viện kiểm tra sao, các chức năng của cơ thể này
sớm đã suy ti rồi, bắt
đầu từ năm ngoái, đã hoàn toàn phải dựa vào pháp thuật và sức mạnh tinh thần
của cô để duy trì. Tuần trước, bệnh viện đã gửi thông báo nguy kịch, nói cô bất
cứ lúc nào cũng có thể nằm xuống ngủ một giấc rồi vĩnh viễn không bao giờ tỉnh
lại.”
Nhưng,
cô Liêu chưa từng thể hiện ra bao giờ. Cô vẫn tỏ ra lạc quan vui vẻ, vẫn nói
chuyện với tôi, cười đùa với tôi như không hề có
chuyện gì xảy ra. Chú Lưu cũng vẫn như cũ, nghiêm túc và bảo thủ.
Có lẽ, họ chỉ
không muốn để tôi nhận ra mà thôi. Khi xoay người lại, không biết lòng họ đau
đớn biết chừng nào.
“Đi
thôi!” Lão
Chương thở dài, miệng lầm rầm niệmchú. Đầu
óc tôi chợt trở nên nặng trịch, rồi chậm rãi nằm xuống giường.
Sau
đó tôi đã bị những tiếng gõ cửa thô lỗ làm tỉnh giấc, kèm theo tiếng gõ cửa còn
có giọng nói cao vang của cha tôi: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, sao con còn chưa dậy thế?
Có phải lại cảm thấy không được khỏe không, hay là chúng ta tới bệnh viện kiểm
tra một chút nhé...”
Tôi
mở mắt ra, ánh dương đã chiếu qua cửa sổ và rải nắng xuống giường của tôi, vẫn
là bộ dạng lúc tôi mới rời đi, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cha
thấy tôi không trả lời, liền gọi tôi bằng giọng càng nôn nóng hơn, sau đó vội
vã chạy đi gọi mẹ tôi tới giúp đỡ.
Tôi
vừa đưa tay day trán vừa chậm rãi ngồi dậy, bước xuống giường. Nhưng chân vừa
chạm đất tôi đã chợt cảm thấy trời xoay đất chuyển, đôi chân mềm nhũn sau đó
ngã lăn ra đất.
Chẳng
lẽ bệnh của Lưu Hiểu Hiểu đã để lại di chứng trên người tôi hay sao?
Tôi
tức đến điên người, khó khăn lắm mới bám vào chiếc tủ đứng dậy được, rồi bước
từng bước ra ngoài mở cửa. Cha mẹ tôi lập tức chạy ào vào trong, lớn tiếng hỏi: “Con
bị sao
thế, con
bị sao thế? Có phải là lại cảm thấy không thoải mái không?”
Kết
quả là tôi lại được đưa vào bệnh viện, phải truyền hai chai dịch rồi mới được
cho ra. Bác sĩ nói lượng đường trong máu của tôi quá thấp, bảo tôi ăn nhiều một
chút.
Tôi
muốn lập tức đi tìm Minh Viễn, nhưng phải tạm gác sang một bên.
Rồi
tôi chỉ đành nhân lúc cha mẹ không có bên
cạnh, lén gọi
vào số điện thoại của ngôi nhà cũ, đợi hồi
lâu mới có người nghe,
một giọng nữ vừa trẻ trung vừa xalạ vang lên: “A lô, tôi
nghe...”