Trần Lục miệt mài đọc sách mặc kệ bên ngoài đang xảy ra dị biến, hắn ở này cũng gần một tháng rồi, kiếm đạo cũng là thành thục được hơn một nửa.
Hắn cũng phải bước ra ngoài hít thở không khí và cùng với Thái Dương, Thiên Thanh tập luyện kiếm đạo.
Kiếm khí hắn chém ra mang theo lôi điện hoặc cuồng phong rất mạnh mẽ, Trần Lục vài ngày luyện tập đã có thể dung hợp lửa của Thái Dương vào lưỡi kiếm, tạo thành một thanh hỏa kiếm lợi hại.
“Uy Quốc!”
Trần Lục hai tay nắm kiếm nâng lên chém ra một đạo kim quang chói mắt xuyên thủng liên tiếp bốn bộ xương yêu thú, sau khi đó còn tạo ra một vụ nổ kinh người.
Đây là chiêu thức hắn vừa mới học được từ điển tịch Trần gia, nhưng không phải kẻ nào cũng có tư chất để học được Uy Quốc.
Một đạo xé trời phá đất, càn khôn đảo loạn thiên hạ kinh hãi, đó là những lời nói về một đòn vừa rồi, Trần Lục vô cùng thích thú lại tiếp tục chìm mình vào trong sách kiếm đạo.
Bỏ qua những việc đang xảy ra ở Vân Kỳ giới, bỏ qua toàn thiên hà đang tồn tại, trong bóng đêm vô tận không thấy điểm cuối, đang có một bóng trắng cưỡi một vật gì đó màu lam rất to lớn.
Nhìn kỹ lại là một thanh niên sắc mặt bình tĩnh, thứ hắn đang cưỡi là một chân long, nó không phải chân long tồn tại thật sự mà do nước hóa thành.
Phía sau hắn còn bay theo một cái mặt trời vô cùng to lớn và một lục tước đẹp tuyệt dịu, còn có một con kỳ lân màu đỏ máu bước đi trong màn đêm, mỗi một bước của nó đều mây xuất hiện, như là đạp mây bước đi.
Một thanh kiếm màu xám từ trong vỏ kiếm sau lưng thanh niên bay vọt ra ngoài, hắn điểm về phía trước thì thanh kiếm lập tức đâm tới.
Lưỡi kiếm xoẹt qua màn đêm vô tận, không biết trải qua mấy năm ánh sáng đã tới được một dãy thiên hà đây màu sắc.
Lưỡi kiếm đâm thẳng vào nhưng lại bị một cái kết giới ngăn được, thanh kiếm vẫn lơ lửng ở đó mà không quay trở về với chủ.
“Trở về rồi.”
Thanh niên đột nhiên xé nát hư không xuất hiện bên thanh kiếm, hắn vung kiếm chém ra thêm một cái lỗ hỏng vô cùng lớn ở màn đêm vô tận.
Thủy long, kỳ lân, lục chu tước, và mặt trời từ trong đó đi ra, bọn chúng đều mang một vẻ thống hạn nhìn thề giới này.
“Diệp Tử.”
Thanh niên vung kiếm chỉ về phía Kỳ Lân, nó lập tức hóa thành một tia lôi điện màu đỏ có chút âm u của hắc ám, lôi điện hòa hợp với lưỡi kiếm màu xám tạo ra một màu quỷ dị u ám.
“Tận Diệt!”
Thanh niên bổ xuống một kiếm liền tạo ra một vụ nổ lôi điện, hắn quăng kiếm qua một bên nắm lấy mặt trời phía sau ném tới kết giới.
Sau đó tay bóp lục chu tước ném lên kết giới một lần nữa, nhưng sau những đòn cực đại kia lại không làm kết giới lung lây.
“Làm sao có thể? Bọn chúng đã sửa chữa lại được kết giới? Mấy lão tặc kia đều chết trong tay ta, thời đại sẽ không có kẻ sửa được kết giới bị hỏng đó.”
Thanh niên cau mày có chút khó hiểu gào lên.
“Ngươi là kẻ nào? Lại dám tùy tiện xâm nhập?”
Một lão già râu tóc kèo dài đến chân quát lớn, theo sau lão là những kẻ khác tu vi cũng cường đại.
“Hừ, vậy mà chưa chết?”
Thanh niên con ngươi co rút lại âm trầm nói.
“Chết? Lão phu sống ức ức vạn vạn năm rồi, chưa kẻ nào có thể đấu lại lão phu, như thế nào có thể chết?”
Lão già vẻ mặt bình thản nói, những lời này tuy có vẻ thản nhiên, nhưng sâu trong đó là sự kiêu ngạo xem thường chúng sinh.
Thanh niên cau mày do dự một chút mới nói:
“Đây là Khởi Nguyên năm thứ mấy?”
Lão già vuốt vuốt râu hơi trầm tư một chút nói:
“Khởi Nguyện hậu thế.”
Thanh niên nghe xong liền cười to một tiêng nói:
“Hóa ra đạp trong bóng đêm vô tận, đã vô tình khiến ta thẳng bước về nơi này.”
Thanh niên phất tay liền dung hợp kỳ lân, thủy long, lục chu tước và mặt trời, cơ thể hắn khuấy động lên bốn loại năng lực đạt đến cực hạn của thế gian.
Tay cầm kiếm, tay còn lại phất lên giữa hư không hóa ra một con trùng to bằng một cái thiên hà.
Lão già con ngươi co rút lập tức truyền pháp lực vào trong kết giới, mấy người khác cũng ý thức được vấn đề cũng tới hỗ trợ, thanh niên kia điên cuồng tấn công kết giới như đã nhập ma.
Trần Lục kiếm đạo đã thông suốt, mỗi một đạo chém ra đều có thể phá đi mọi vật cản, thành thục và sắc bén đến làm hư không nứt ra như tấm kính.
Nhưng chỉ là nứt ra mà thôi, phải đạt tới một cái cảnh giới hiểu được không gian pháp tắc, mới có thể làm ra một kiếm hư không vỡ vụn.
“Bây giờ có thể đọc đan đạo rồi.”
Trần Lục thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn lấy ra một bình rượu đặt bên cạnh, vừa lật đọc sách vừa uống rượu.
Trúc lão nhiều lúc định tới thăm Trần Lục, nhưng nghe Thiên Uyển nói hắn dạo này bế quan không chịu ra ngoài, nên cũng đành tìm mấy vị thái trưởng lão bàn chuyện thôi.
Một tháng nữa lại trôi qua, phía trời nam của Nam Vực đã bắt đầu có mây kéo tới, từng tiếng gào thét giận dữ của yêu thú xung quanh, thú triều lại một lần nữa bắt đầu.
Thú cưỡi khắp nơi trong Thiết Ương thành đều kinh hãi chạy ra bên ngoài, bọn chúng giữ khoảng cách với thành này một cách quái lạ.
Trần Lục mở mắt ra đi tới cửa sổ nhìn bầu trời phía nam đang xảy ra dị biến.
“Bọn chúng đang sợ hãi.”
Thiên Thanh đậu trên vai Trần Lục hơi bất an nói.
“Vì sao lại sợ?”
Trần Lục kinh ngạc hỏi, Thiên Thanh do dự một chút nói:
“Không biết, nhưng là một thứ gì đó ở trong thành trì này.”
Trần Lục lập tức xoay người phóng về phía phòng Trúc lão.
“Thật không nghĩ tới lời tiên đoán thú triều sẽ đi ngang Thiên Ương thành, nhưng lại không ai nghĩ tới chính Thiết Ương thành mới là thứ kêu gọi thú triều.”
Trần Lục lại thở ra một hơi trọng khí thì thầm.
“Sư tôn.”
Trần Lục phá cửa xông vào có chút gấp giọng, Trúc lão ngồi cùng các thái trưởng lão nhẹ gật đầu nói:
“Không cần nói, vi sư đã biết được bí mật thú triều rồi.”
Trần Lục từ từ bước tới ngồi phía sau Trúc lão, hắn muốn nghe lời của các tiền bối nói.
“Yêu thú đột nhiêm làm loạn, ta phát hiện sỏi đá ở trong Thiên Ương thành rung lắc, hiển nhiên phía dưới có một vật gì đó tồn tại.”
Trúc lão lúc này hơi ngưng trọng nói, đợt thú triều này là muốn cho đệ tử nội môn rèn luyện một phen, nhưng nếu nó kinh khủng vượt quá mực với mấy đệ tử, thì thế hệ này của Thiên Vân tông sẽ yếu nhất trong lịch sử.
“Lão thân nghĩ như vậy, chúng ta lập một cái trận pháp bao vây Thiết Ương thành lại.”
Hồng Tô lão bà bà hơi trầm ngâm nói.
“Chỉ có thể kiểm tra bất thường bằng cách này.”
Trúc lão gật đầu phi thân ra ngoài, lão đứng giữa thành trì, phía sau là thái trưởng lão và Trần Lục cùng Dương Khiếu.
Từ mấy tiểu lâu khác cũng xuất hiện mấy bóng người vọt ra, người của ba vực khác cũng cảm nhận được thất thường.
“Xem ra các vị đạo hữu cũng cảm nhận được điều thất thường.”
Ô Nguyên của Minh Thiên tông nhìn đám người cười nói.
“Ý của các vị thế nào?”
Trúc lão nhìn xuống phía dưới mặt đất nói, một đám người dẫn đầu như đã bàn trước đồng thanh nói:
“Nhốt nó lại.”
Trúc lão gật đầu ra hiệu cho các đệ tử sơ tán người dân, các binh sĩ cũng nhận được lệnh của hoàng thất nhanh chóng sơ tán mọi người.