Trần Hữu Nghĩa ngồi bên một đống lửa do Thái Dương biến thành, để sưởi ấm và làm khô quần áo.
Trần Lục hơi híp mắt một chút nhìn Trần Hữu Nghĩa nói:
“Ngươi về nói với bá bá, trước lúc chạy trốn ta thấy được y phục một người có hoa văn hoa bỉ ngạn đỏ.”
Trần Hữu Nghĩa lưu lời nói của Trần Lục vào một viên ngọc, hắn hành lễ với Trần Lục rồi xoay người ngự kiếm bay xa.
Trần Lục cũng thu câu bước vào trong không gian trữ vật, hắn nhìn xung quanh một lúc thì thấy Thiên Nguyên Trung đang bay lượn trên không, nó liên tục há mồm húp lấy khí huyết chưa tán hết trong đây.
“Lại đây.”
Chỉ một câu nói mà Thiên Nguyên Trung kia đã dừng hấp thu bay xuống đất, ngoan ngoãn thành thật chờ Trần Lục cưỡi lên.
Hắn một bước đạp không đứng ở trên đầu Thiên Nguyên Trùng, trung lớn rít gào vỗ 3 đôi cánh bay về phía xa, vừa đi miệng nó vừa há to để ăn huyết khí còn lơ lửng trên không.
“Đang chở chủ nhân thì thành thật một chút đi, đừng có ham ăn.”
Thái Dương vẫn là hình ảnh viên ngọc màu hồng, nó phẫn nộ bay ra khỏi đan điền tông vào Thiên Nguyên Trùng một cái thật mạnh.
Thiên Nguyên Trùng lắc lư dữ dội làm Trần Lục trượt chân té xuống phía dưới, Thái Dương nhanh chóng hóa thành cầu lửa đỡ lấy Trần Lục.
Sau khi trở lại đầu của Thiên Nguyên Trùng thì hắn trực tiếp rút kiếm dí Thái Dương.
“Ai cho ngươi tự ý ra ngoài, còn đánh nó làm ta suýt chút nữa té chết, muốn giết chủ đoạt quyền sao?”
Trần Lục vung kiếm đánh tới Thái Dương với cảm xúc khá là tức giận.
“Chủ nhân, chủ nhân, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, sau này không dám nữa.”
Thái Dương sợ hãi né tránh kiếm của Trần Lục, Thiên Nguyên Trùng thấy được cảnh này vô cùng phấn khích rít lên một tiếng tựa tựa long âm.
Trần Lục thu hồi Thái Dương vào trong đan điền, hắn tiếp tục đứng trên người cự trùng quan sát xung quanh, mà Thiên Nguyên Trùng sau khi ăn một cú tông mạnh của Thái Dương cũng thành thật hơn nhiều, nó không còn dám há mồm nuốt lấy huyết khí khi chở chủ nhân nữa.
“Dừng lại.”
Trần Lục thấy một hang động ở ngọn núi phía dưới liền gọi Thiên Nguyên Trùng ngưng lại.
Hắn đáp xuống trước hang hơi dùng thần niệm dò xét, Trần Lục không thấy nguy hiểm liền bước vào bên trong, khiến hắn bất ngờ chính là trong này toàn là sách.
Kệ sách ngăn nắp như một cái thư phong vậy, vô số sách được viết ra với nét chữ đẹp như rồng bay phượng múa.
Trên bàn còn có một bức thư, hắn lấy lá thư mở ra xem thì hơi mỉm cười, nội dung bức thư vô cùng đơn giản:
“Ta biết một ngày nào đó ngươi sẽ cần dùng tới, nên đã tự mình dùng bốn năm ngồi đây viết lại toàn bộ sách của Trần gia, hãy đọc nó để đại đạo sau nảy của ngươi được tốt hơn.”
Trần Lục cười vô cùng tự nhiên như lúc cười với Thiên Uyển vậy, hắn lắc đầu nói:
“Một kẻ thô bạo như ông lại viết được chữ đẹp như vậy, đúng là làm người ta bất ngờ đấy.”
Trần Lục tìm những cuốn sách cơ bản mà lúc nhỏ hắn đã đọc, từ từ ngồi xuống đọc từng trang sách.
Hắn không biết mình khi nào từ một kẻ lười đọc sách và ghét sách, lại trở thành muốn đọc sách và tò mò về sách, chắc có lẽ là từ lúc hư ảnh của phụ thân chỉ dạy cho hắn.
Ngồi trong hang động mấy ngày trời, Trần Lục đã đọc được mấy quyển, thời gian ba ngày trong này chỉ là ba canh giờ ở bên ngoài.
Hạo Trung đã nói với hắn như vậy, dù sao thì cũng rất tốt, hắn còn nhiều thời gian để đọc sách tìm hiểu kiến thức.
“Thái cổ có nói phượng hoàng niết bàn trùng sinh, phượng tộc trước kia có để lại truyền thừa ở thế gian, trong đó có một vật gọi là Niết Bàn Quả, lưu truyền nó có thể hồi sinh người chết, dù kẻ đó có tọa hóa thành tro bụi thì chỉ cần luyện hóa Niết Bàn Quả cùng thi thể là có thể hồi sinh kẻ đó, nhân tộc và các tộc khác tranh đấu tìm lấy truyền thừa, cuối cùng chẳng thấy cái gọi là truyền thừa phượng hoàng, cũng không thấy cái gọi là Niết Bàn Quả có hình dạng ra sao, nhưng nếu là do thái cổ phượng tộc lưu lại vậy chắc chắn thứ đó có tồn tại.”
Trần Lục đôi mắt sáng rực lòng đầy thâm ý, hắn nếu một ngày tìm được quả này sẽ có thể hồi sinh Trụ Phong.
Bên ngoài đã là 3 ngày trôi qua, Trần Lục đọc được một đống sách trong này.
“Ca ca, chúng ta về tiểu lâu thôi.”
Tiếng gọi của Thiên Uyển làm hắn đóng sách trên bàn nhanh chóng thu hồi hồn niệm.
Trần Lục đứng dậy nắm lấy tay nàng nói:
“Muội không cần phải buồn về chuyện của Trụ Phong sư huynh, muội chỉ cần khuyên tỷ tỷ bình tĩnh lại, ta hứa một ngày nào đó có thể sẽ giúp huynh ấy sống lại.”
Thiên Uyển nhìn hắn một cái nói:
“Lời huynh nói là thật sao?”
Trần Lục gật đầu mỉm cười nói:
“Là lời thật lòng của ta, Trần gia có vô số bí tịch cất giữ, biết đâu một ngày nào đó tìm ra cách cứu sống lại Trụ Phong.
Thiên Uyển lau nước mắt cũng gật đầu cùng hắn rời đi, tay nàng lại càng nắm chặt sợ hắn và nàng âm dương xa cách như tỷ tỷ.
Hai người theo Thiên Vân tông bước ra khỏi Nam Cương bí cảnh, từng tiếng tung hô tên của Trần Lục, nhưng hắn không thèm để ý tới.
Trần Lục ngồi ở phòng của Thiên Uyển, hắn ôm nàng trong lòng từ từ ru nàng vào trong giấc ngủ, tới khi nàng ấy thật sự ngủ rồi thì Trần Lục từ từ đặt nàng xuống từng bước nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Hắn ngồi ở phòng đóng chặt cửa bắt đầu trở lại hang động lúc trước, sách liên quan tới các loại yêu thú đã đọc được một nửa, các chủng tộc khác thì biết một ít, điều khiển và ổn định khí tức đã hoàn thiện.
Giờ thứ hắn thiếu chính là kiếm đạo, đan đạo và khí đạo, tinh thông ba thứ này chắc chắc thực lực đại tiến, mà còn vài tháng nữa thì tiên đoán thú triều sẽ tới, đủ thời gian để hắn tinh thông hai trong ba thứ này.
Một nam tử tóc trắng mặc bạch y, trên đầu có hai sừng hươu đang ngồi trong một cái không gian trắng xóa.
“Nếu có sự giúp sức của hắn trong tương lai, thì Quy Kỳ giới sẽ lại bình yên như xưa.”
Nam tử đứng ở không gian trắng xóa này như tự nói với bản thân, cũng như đang nói với một ai đó bên cạnh.
Thái tử Liệp Hoàn cùng với hoàng hậu trở về hoàng thành, thấy được một đống đổ nát cũng có chút kinh sợ, quy mô trận đấu kéo dài năm trăm dặm, các thành tri xung quanh không bị xóa sổ cũng là thương vong thảm trọng.
Một tòa cung điện to lớn tỏa ra thánh quang có hư ảnh cửu long bay múa, phía trên là kiếm tu Liệt Sơn Hà và Hoàng Tông Đế.
“Về rồi thì mau lên đây, cháu ngoan.”
Hoàng Tông Đế mỉm cười hiền từ nhìn Liệp Hoàn nói, Liệt Sơn Tu bên cạnh chỉ nhẹ gật đầu một cái.
Thái tử Liệp Hoàn từng bước đạp không bước tới cung điện giữa không trung, bước đến một nửa thì liền có thị nữ mang long bào khoác vào cho hắn, bước gần hơn nữa lại có thị nữ đội long mão cho hắn.
Thái tử Liệp Hoàn quỳ gối trước mặt Hoàng Tông Đế cung kính cúi đầu.
“Thái tử Liệp Hoàn trung thực hiền đức, có công với giang sơn xã tắc Nam Vực Vương Triều, góp phần dẹp loạn ma đế và yêu phi, nay ta để ngươi tiếp quản hoàng vị, hãy giúp cho giang sơn vạn năm thiên thu ngày càng lớn mạnh.”
Hoàng Tông Đế lời nói vang vọng bảy trăm dặm, lời đã nói xong lão chỉ nhìn Liệp Hoàn rồi gật đầu một cái.
Liệp Hoàn nghiêm nghị dùng linh lực rót vào tòa cung điện, âm thanh trịnh trong nói:
“Trẫm là Liệp Hoàn, tân hoàng đế đăng cơ lấy hiệu là Đạo Thiên Hoàng Đế, phong hoàng ngạch nương làm Hiền Đức Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, trẫm lấy sinh mệnh mình thề với trời đất sẽ giúp Nam Vực ngày càng phồn thịnh, chuộc lại lỗi lầm mà ma đế và yêu phi đã gây ra.”
Chín đầu long ảnh hướng về bốn phương tám hương rống lên một tiếng, truyền lời nói của Liệp Hoàn tới khắp ngóc ngách trong Nam Vực, một đầu long ảnh trong đó thì hướng lên trời gào thét, như muốn thông báo cho thiên địa rằng hoàng đế mới đã lên ngôi.
Toàn bộ Nam Vực đều nghe thấy, tất cả đều quỳ xuống hướng phía âm thanh phát ra mà vái lạy khọng ngừng.
“Tân đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Đạo Thiên Hoàng Đế vạn tuế.”
“Hiền Đức Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu phục thọ khang an.”
Từng tiếng tung hô quỳ lại khắp nơi trong Nam Vực.
“Nam Vực Hoàng Triều này lại đem tới một vị Phù Dương Hoàng Đế thứ hai rồi.”
Trúc lão híp mắt có chút coi trong lần đăng cơ này của Nam Vực Hoàng Triều.
Từng cái thế lực lớn đều truyền tin tức này về tông và gọi với một cái tên hoàn chỉnh chính là Nam Vực Hoàng Triều.
Xưng hô này đã bị chôn vùi từ vạn năm trước, thay vào đó chính là chữ vương thấp hơn hoàng một bậc.
Bây giờ xưng hô hoàn chỉnh như vậy chứng tỏ bọn họ rất quan tâm tới vị tân hoàng này của Nam Vực, tương lai sẽ mang tới vô số lợi ích, hoặc có thể là vô số rắc rối.