Trần Hữu Nghĩa ngây người một lúc lâu để tiêu hóa những gì Trần Lục đưa tới.
“Thật sự...”
Trần Hữu Nghĩa lúc này mới ấp a ấp úng nói.
Trần Lục thản nhiên nói:
“Khi khác ta sẽ nói với ngươi, lui xuống trước đi.”
Trần Hữu Nghĩa không lời nào chỉ đi lùi về phía sau.
Tử Bá cũng ngơ ngác một lúc hiểu ra được vấn đề không nhỏ, Trần Hữu Nghĩa là cháu nội của Trần Hữu Phong ai ai ở Tây Vực đều biết tới.
Trần Hữu Phong cũng là một tu sĩ kiếm đạo, đầu tuy đã hai thứ tóc, nhưng vẫn là một cao thủ mà Đoạn Phi tông phải xem trọng.
Mà kẻ trước mặt lại luôn miệng gọi Trần Hữu Phong là Phong bá bá, Trần Hữu Nghĩa thì thái độ thay đổi thất thường, làm Tử Bá đổ mồ hôi lạnh nhìn phía Y Hoàng xin cầu cứu.
“Trần Lục, ngươi không cần phải oán khí như vậy, Đoạn Phi tông ta sẽ bồi thương cho ngươi.”
Y Hoàng thở ra một hơi nói.
Trần Lục cười lạnh nói:
“Mạng của bằng hữu ta há lại có thể đổi bằng một đống tài nguyên? Tu vi thì có thể tăng lên, nhưng mạng người có thể sống lại sao?”
Trần Lục lui bước về sau chỉ kiếm về phía thiếu niên bạch y nói:
“10 năm sau, chính là Kỳ Giả Chiến, ta tới lúc đó sẽ tháo cái đầu của ngươi xuống khỏi cổ, nếu ngươi không tới thì ta sẽ tự mình tới Phổ Kiếm cung, ai cản thì sẽ cắt đầu kẻ đó.”
Trần Lục mang theo một thân sát niệm bạo phát ra, khí tức hắc ám, huyết vụ, thanh khí, lôi đình, phong vân, hỏa diễm cuộn trào bắn thẳng lên trời.
“Giết không được ngươi, thề không lập đạo.”
Trần Lục phất ống tay áo xoay người, hắn lấy ba cái đầu lâu trên tay Cửu Xuân, một kiếm liền chém thành thịt vụn.
Hắn rời đi với sát niệm trên thân, mỗi một bước nặng nề tựa như thái sơn, Thái Dương và Thiên Thanh cũng là mang theo sát cơ bay theo phía sau Trần Lục.
Trúc lão liếc nhìn Y Hoàng một cái, lão biết nếu Y Hoàng không lên tiếng thì Trần Lục sẽ ra tay giết thiếu niên kia.
Nhưng nếu đã lên tiếng rồi thì Trần Lục không tiện động thủ, đắc tội một vị Lục Kỳ thì hậu quả khó lường, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, Trần Lục hắn sẽ chờ tới Kỳ Giả Chiến 10 năm sau.
“Thiên Vân tông hạng nhất trong thí luyện Tam Kỳ cảnh, Thiên Minh tông nhị bảng, Phổ Kiếm cung tam bảng.”
Cuộc tỉ thí Tam Kỳ chỉ tính ba thứ hạng đầu, những thứ hạng sau đều không quan trọng.
“Thánh lệnh của tông chủ Bách Hoa tông.”
Một vị đại trưởng lão của Bách Hoa tông bước vào trong đại sảnh, toàn bộ người của Nam Vực đều quỳ xuống tiếp chỉ, mấy người của vực khác thì ngồi nghe náo nhiệt.
“Thiện Tâm hoàng đế náo loạn triều cang, cấu kết Hắc Long tông mưu đồ đánh hạ Bách Hoa tông một mình độc chiếm Nam Vực, Bách Hoa tông chủ vì an nguy của xã tắc đã tự tay giết đi ma đế làm loạn, nay Nam Vực không thể một ngày thiếu hoàng đế, Thái Tử Liệp Hoàn trở về hoàng thành tiếp nhận đăng cơ hoàng đế.”
Đại trưởng lão Bách Hoa tông đọc xong thánh chỉ liền đặt lên khây, hắn lấy chiếc hộp làm bằng vàng bên cạnh, mở nắp ra bên trong là con ấn của hoàng đế nhiều đời để lại, được khảm bằng ngọc mang theo thánh uy vô tận.
Con ấn này chính là một trong năm đại thánh vật trấn quốc của Nam Vực Vương Triều.
Thái tử Liệp Hoàn ngây người ánh mắt nhìn về hoàng hậu có chút xin ý kiến của nàng. Chương mới nhất tại -- TRUMT RUYEN. c om --
Hoàng hậu thì nhẹ gật đầu, Thái tử Liệp Hoàn quỳ gối ở đó hai tay nâng lấy khây đựng hộp ngọc và thánh chỉ của tông chủ.
“Không thể như vậy, ngũ hoàng tử của bổn cung mới xứng làm hoàng đế Nam Vực, Liệp Hoàn rác rưởi mau nhận lấy cái chết.”
Quý phi Phổ Ngọc Nghi lửa giận ngập trời đã động thủ với thái tử, nhưng hoàng hậu sao có thể để nàng được toại nguyện.
Một cước đã đá bay quý phi, đám thế gia đạo thống theo phe quý phi đều phẫn nộ đùng đùng.
“Tiểu tướng là thống soái Hiệu Trí Trung, phụng lệnh hoàng hậu tiêu diệt yêu phi.”
Bên ngoài vang lên một tiếng nói hùng hồn của một người, nhưng như là vạn quân hô hào dũng khí ngút trời.
Bên ngoài bước vào vô số tướng lĩnh mặc hoàng giáp, dẫn đầu là một vị trung niên râu rậm tên Hiệu Trí Trung, cũng là con rể của hoàng hậu trước mặt.
“Triệu Trí Trung, ngươi dám nói quý phi của tiên đế là yêu phi, thật không muốn sống sao?”
Tư Mã Công tức giận đập bàn chỉ về phía thống soái quát lớn.
Triệu Trí Trung hiên ngang nhìn Tư Mã Công nói:
“Ngươi cấu kết yêu phi ý định ám sát thái tử, để cho ngũ hoàng tử tiện đường bước lên vị trí thái tử, tội này đáng bị ngũ mã phanh thây, tru di cửu tộc.”
Tư Mã Công đôi mắt hiện ra đầy gân máu, hắn biết không còn đường lui liền quát lớn:
“Giết!”
Hai bên khí tức tăng vọt đã lao vào đánh nhau, ba phe Phần Hỏa Kiếm tông, Đoạn Phi tông, Tà Chân tông vừa định đứng dậy đã bị ánh mắt của Trúc lão nhìn tới.
Toàn bộ đều đường hoàn ngồi yên một chỗ, xung quanh họ có Thiên Minh tông và Phổ Kiếm cung cũng đang nhìn về phía này, chỉ cần ba tông môn này động thủ sẽ có ba thế lực khác trấn nhíp.
Phổ Ngọc Nghi thấy được cảnh này cũng trầm mặt, nàng bắt đầu suy tính tìm cách rời khỏi đây.
Mà hoàng hậu trước mắt vẫn một mực ngăn cản, cả hai tu vi không tầm thường nhưng hoàng hậu dù sao cũng tu luyện trước nàng mấy chục năm, kinh nghiệm chiến đấu hơn xa Phổ Ngọc Nghi.
“Xin lỗi đã chen ngang.”
Hàn đột nhiên xuất hiện ngồi ở mái nhà bị thủng nói.
Toàn bộ đều nhìn lên con ngươi co rút lại, toàn thân áo choàng vẫy rồng cùng với mặt nạ hắc long.
Chín người đeo mặt nạ cũng từ các hướng xuất hiện, bọn chúng thân thủ linh hoạt len lỏi vào từng nhóm người.
Hàn lại tiếp tục nói một câu sau cùng:
“Nhưng mà ta cần đưa bọn họ đi rồi.”
Mấy người có tu vi cao thâm bên Phổ Ngọc Nghi đều bị chín người đeo mặt nạ bắt đi mất.
“Quang Chiếu.”
Hoàng hậu ngưng tụ một quả cầu năng lượng lòng bàn tay, sau đó bắn ra một tia hồng quang về phía Phổ Ngọc Nghi.
Một bóng đen xuất hiện ôm lấy Phổ Ngọc Nghi rồi biến mất, hoàng hậu một đòn này đã bị hụt mất, nàng nhìn lên trần nhà bị thủng thì thấy Hàn đang ôm lấy quý phi, hắn xoay người rời đi.
Mấy thế gia phe quý phi thấy được những kẻ đưa ra cái giá trên trời lôi kéo bọn họ đã chạy mất, thế thì không còn lợi ích thì đánh đấm gì nữa đây?
Toàn bộ đều buông kiếm xuống, ai cũng khoanh tay chịu trói, mấy tên thuộc hạ trung thành của quý phi thì ngơ ngác ở đó.
Bọn họ thực lực yếu kém không được Hàn chú ý tới, nên đã bị bỏ lại và bị vây quanh.
Tất cả bỏ vũ khí xuống ngã gục một cách tuyệt vọng, tướng lĩnh lập tức lao vào trói nhốt giải về đại lao chờ ngày xét xử.
Hàn ngồi khoanh chân tay lắc bầu rượu nhìn về phương xa.
Phổ Ngọc Nghi bị một đạo dây tơ đỏ quấn quanh, nàng hơi trầm ngâm một chút nói:
“Hắc Long tông chủ sao lại cứu ta? Hẳn là phải cần ta làm việc gì đó, ngươi mới chủ động cứu lấy cái mạng nhỏ này của bổn cung.”
Hàn hơi nâng chiếc mặt nạ để lộ ra một đôi môi hồng hào mỏng manh tuyệt đẹp, khiến cho nữ nhân cũng phải ganh ghét, hắn uống một hớp rượu nói:
“Bây giờ ngươi là kẻ duy nhất trên thế gian này...”
Hắn hơi ngưng lại một chút uống thêm ngụm rượu nữa nói:
“Có thể tu luyện Phi Cầm Hoa Anh.”
Phổ Ngọc Nghi kinh ngạc nói:
“Năm xưa ta có nhập môn vào đó, nhưng lại bị một nữ tử khác tranh mất.”
Hàn thì mỉm cười thản nhiên nói:
“Nàng, à không, phải nói là toàn bộ người ở đó đã chết hết rồi.”
Phổ Ngọc Nghi con mắt trợn to lập tức nói:
“Nói bậy nói bạ, bọn họ có Lục Kỳ chân cảnh ẩn thế tọa trấn, lừa bổn cung dễ đến như vậy sao?”
Hàn không nói gì chỉ nhẹ phất tay giữa không trung hội tụ một cái hình ảnh, nơi này suối đã nhuộm thành màu đỏ bởi máu, cây cối, núi non, sinh vật đều bị tàn phá và giết chết, xác nữ tử nằm khắp nên trên núi.
Nếu như nơi này không bị tàn phá thì sẽ là tiên cảnh giữa chốn phàm trần.
“Đây là cơ hội duy nhất của ngươi, cũng là giúp Phi Cầm Hoa Anh không bị đoạn tuyệt sau này.”
Hàn nhìn về phía Phổ Ngọc Nghi nghiêm túc nói.
Nàng ánh mắt có chút do dự nói:
“Nếu ta đồng ý kế thừa, vậy sẽ bị đặt một cái cấm chế phải không?”
Hàn lắc đầu thản nhiên nói:
“Ngươi ngay từ khi đánh hồn niệm vào Trần Lục đã là tự đeo lên mình một cái cấm chế rồi.”
Phổ Ngọc Nghi vừa kinh ngạc cũng vừa tức giận, cảnh giới như nàng lại bị một thiếu niên Song Kỳ cướp đi một nửa thần hồn, thực lực suy giảm gần một nửa, dùng cách nào cũng không thể khôi phục một nửa hồn niệm kia.
Nhưng nàng lại càng thêm sợ hãi, lúc đó chỉ có mình nàng và Trần Lục mới biết, làm sao một kẻ ở hoàng thành mấy ngàn dặm lại biết?
Hàn chỉ mỉm cười đứng dậy nắm lấy vai nàng, hắn chậm chậm bấm pháp quyết liền có một hố đen xuất hiện phía dưới, từng luồng hắc khí bao phủ lấy hai người rồi từ từ nuốt vào trong hố đen.
Trần Lục ở một cái hồ nước nhỏ đang thả câu, hắn tâm tình rối loạn chỉ có thể câu cá để bình tĩnh lại.
“Ta tới rồi.”
Trần Hữu Nghĩa đứng ở phía sau rất lâu mới lên tiếng, Trần Lục chỉ dùng bàn tay đập đập xuống đất, ý bảo hắn ngồi bên cạnh mình.
“Ngươi thật sự chạy thoát được một kiếp ở Thiên Sơn?”
Trần Hữu Nghĩa không nhịn được lập tức hỏi.
Trần Lục nhìn mặt hồ một lúc mới lấy tay gõ lên đầu Trần Hữu Nghĩa một cái nói:
“Gọi ta một tiếng thúc thúc thì ngươi chết sao?”
Trần Hữu Nghĩa liếc nhìn chỗ khác nói:
“Không gọi, đừng mơ ta gọi ngươi là thúc thúc.”
Trần Lục gật gật đầu tay rút ra Tuyết Kiếm lật qua lật lại nhìn lưỡi kiếm nói:
“Vậy thì ta dùng kiếm này, chém cho tới khi tiểu tử ngươi gọi ta một thúc thúc thì thôi.”
Trần Hữu Nghĩa phản xạ kịp liền nhảy xuống hồ, một kiếm kia đã chém hụt, Trần Hữu Nghĩa tu kiếm đạo nên rất nhạy cảm với kiếm, chỉ một động tác nhỏ cũng khiến hắn chú ý.
Trần Lục híp mắt nhìn Trần Hữu Nghĩa dưới hồ nói:
“Ta ở đây nửa canh giờ chỉ để câu một con cá, tới lúc cá sắp cắn câu thì ngươi lại phá mất, không chém ngươi không sợ mà.”
Trần Lục lướt trên mặt nước tay cầm Tuyết Kiếm đuổi theo Trần Hữu Nghĩa đang sợ hãi bơi ở dưới.
“Thúc thúc, người đây là giận cá chém thớt, thúc thúc dừng lại đi.”
Trần Hữu Nghĩa dùng sức bơi hết tốc lực, miệng thì liên tục gào thét.
Trần Lục đang lướt trên mặt nước thì dừng lại mỉm cười nói:
“Cuối cùng đã chịu gọi thúc thúc.”
Trần Hữu Nghĩa ngưng bơi quay lại nhìn Trần Lục với vẻ tức giận.
Hắn đã bị Trần Lục đùa giỡn một vố rồi, lòng có chút không phục bơi lên bờ.