Trở Về Thiên Sơn

Chương 67: Chương 67: Trụ Phong hi sinh




Thiên Uyển mệt mỏi dựa vào Trần Lục đang ngất đi ở bên cạnh, nàng cũng từ từ ngủ thiếp đi khi nào không hay, Thái Dương cũng là hóa thành nguyên bản là viên hồng ngọc, nó cũng phát ra từng tiếng ngáy ngủ, chim sẻ cũng yên lặng nằm trên vai Trần Lục.

“Huynh ấy đúng thật là lợi hại, gia nhập Thiên Vân tông không lâu lại lập ra được nhiều kì tích như vậy.”

Một đệ tử toàn thân thương tích vẫn không quên nhìn Trần Lục mà đánh giá.

“Người thường dùng thời gian mấy năm để có thể gia nhập môn, hắn thì trực tiếp vượt thác mà gia nhập nội môn, thiên tài như vậy đã mấy năm rồi không thấy.”

“Gia nhập không lâu còn liều mình giết đi dị long, nghe nói con dị long đó là vô địch cảnh giới Song Kỳ, nhưng vẫn bị Trần Lục sư huynh giết chết.”

“Một con yêu thú thì có gì lợi hại, khi nãy không phải mấy chục người cảnh giới Song Kỳ đều chết trong tay huynh ấy.”

Toàn bộ đệ tử đều dùng lời lẽ tốt đẹp hướng về phía Trần Lục.

Tần Nhân thì yên lặng ngồi một góc nhìn ra ngoài cửa sổ ngọc liễn.

Xe ngựa cuối cùng cũng chạy tới đại sảnh, trước cổng đã có mấy người chờ sẵn, đều là thái y của hoàng thất chuẩn bị đầy đủ đan dược và thuốc bôi ngoài da.

Đám người vừa bước ra đã có người dìu lấy, Trần Lục cũng chậm rãi chống kiếm bước ra ngọc liễn, hắn sau lưng còn cõng theo một nữ nhân có chút lem luốt.

Hắn uống một viên đan dược, nhưng không lập tức luyện hóa, Trần Lục hướng vào phía bên trong chầm chậm bước đi.

Đệ tử Thiên Vân tông nhìn thấy cảnh này cũng là nhao nhao theo sau hắn.

Đoàn người 15 nhân lực, bây giờ lại chỉ còn lại 9 người, tổn hại này phải nói là có chút thảm trọng, nếu nói lần du tẩu ở sông Tô Lịch mà không gặp yêu thú vây giết thì bọn họ sẽ có một nhóm trăm người, cũng sẽ không phân chia cảnh giới rõ ràng như vậy, nhưng mà sau cuộc chiến đa phần đệ tử đều chết hoặc bị thương thảm trọng, Tam Kỳ không chết mấy người nhưng trọng thương thì rất nhiều.

Nam Vực đã vì mặt mũi của Thiên Vân tông mà thay đổi số lượng và cách thức thí luyện.

“Bọn họ trở về rồi.”

Phía Thiên Vân tông có vô số đệ tử vẫy tay chào mừng bọn họ trở về, Trần Lục nhìn một đám người nét mặt vui mừng, lòng có chút chua sót không thôi, trước khi đi ai cũng vui vẻ mong chờ mình được thể hiện ở thí luyện và thú triều.

Nhưng đời không như là mơ, chỉ một đợt thú triều của hải thú dưới sông Tô Lịch thôi, đã khiến bọn họ hiểu được nhiệm vụ lần này có mấy phần nguy hiểm, khi tới được Nam Vực thì bọn họ đều trầm mặt cho tới thời điểm hiện tại, dưới sự vùng lên của Trần Lục đã dẫn Thiên Vân tông tới chiến thắng.

“Như vậy là tập hợp đông đủ, bổn cung xin phép được công bố kết quả.”

Hoàng hậu từ từ đứng lên khỏi ghế trịnh trọng nói.

“Mời hoàng hậu nương nương, công bố kết quả.”

Vô số người hành lễ về phía nàng, kể cả mấy lão quái tu vi Lục Kỳ cũng hơi cúi đầu, dù thế nào nàng cũng là hậu của một nước, nhập gia thì phải tùy tục.

“Thiên Vân tông anh dũng thiện chiến, hạ được Tứ Vương Thú dễ dàng đạt hạng nhất trong thí luyện lần này, Bảo Nguyệt lầu đạt nhị bảng giết hơn nghìn con yêu thú, Phổ Kiếm cung vây giết hai thú cấp Tam Kỳ đạt tam bảng, Thiên Minh tông tìm được dị chủng yêu thú sắp thành yêu nhân đã nhanh chóng tiêu diệt cũng đạt tam bảng, những nhóm còn lại sẽ được Gia công công xếp hạng sau.”

Bọn họ đều có chút lạnh sống lưng sau khi nghe công bố, Bảo Nguyệt lầu 15 người số lượng ít biết bao lại giết được hơn nghìn yêu thú.

Phổ Kiếm cung chỉ dẫn đầu là hai vị Song Kỳ thượng giai mà có thể vây giết được hai thú Tam Kỳ, chiến lực và kiếm trận của bọn họ là không thể xem thường.

Thiên Minh tông là đặc biệt nhất, thế hệ này của bọn họ cùng lắm là dẫn ra được một vị Song Kỳ thượng giai dẫn đầu mà thôi, nhưng lại có thể chém giết một con yêu thú sắp thành yêu nhân.

Phải biết yêu thú sắp thành yêu nhân có trí tuệ cực cao, trong chiến đấu lại rất đa dạng, nếu để nó thật sự thành yêu nhân sẽ thống lĩnh vạn yêu trú trong Nam Chương bí cảnh, thì hậu quả có thể nghĩ tới là kinh khủng bậc nào.

Ở thời đại này yêu tộc đơn thuần chỉ là mấy con vật vô tri có thể tu luyện mà thôi, bắt làm thú cưỡi hoặc chiến thú đồng hành trên chiến trường, mấy thế gia lớn thì dùng bọn chúng làm thức đãi khách, cùng lắm thì sâu trong núi hoặc rừng rậm sâm lâm mới tồn tại đại yêu đã hóa hình người có tri thức, nhưng lại cụp đuôi trốn không dám ló mặt vì sợ bị truy giết.

Số phận của ma tộc thì đỡ hơn một chút, bọn họ nương nhờ hắc nhân bằng cách cống hiến công pháp của mình, để có thể trở thành tộc phụ thuộc hoặc là nô bộc tay sai, nếu không thì cũng sẽ bị hắc nhân truy giết đến diệt tộc.

Thời đại này thần tộc không còn trên thế gian, quỷ tộc thì phồn thịnh lập ra Huyết Quỷ cung ở bên ngoài đại lục của Nam Vực, chính là ở ngoài hải dương rộng lớn gọi là Nam Hải.

Phía Đông thì có Đông Hải được Thủy Linh tộc trấn giữ, bọn họ thường xuyên ngăn chặn quỷ tộc xâm nhập lục địa, công lao vô cùng lớn, nhưng Thủy Linh tộc cũng thường bị nhân tộc trên lục địa vây giết nếu lang thang một mình.

Trần Lục dù mệt mỏi cũng phải đứng lên hành lễ với vị hoàng hậu, phần thưởng thì đã đưa cho tông môn phân chia rồi.

“Trần Lục, vi sư cho ngươi một nguyện vọng, nếu làm được thì vi sư nhất định sẽ làm.”

Trúc lão mỉm cười nhìn Trần Lục nói.

Trần Lục thi lễ thản nhiên nói:

“Ta muốn được vào thư phòng của Thiên Vân tông, đọc toàn bộ điển tịch ở đó.”

Toàn bộ đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, ai cũng nghĩ lỗ tai mình nghe nhầm liền ngoáy ngoáy vài cái.

“Ngươi nói là toàn bộ?”

Trúc lão hơi híp mắt như chưa tin vào lời nói lúc nãy của Trần Lục hỏi.

Trần Lục sắc mặt nghiêm túc gật đầu nói:

“Ta muốn đọc toàn bộ sách ở trong Thiên Vân tông, để xem trên thế giới này có những gì mà đệ tử chưa được biết đến.”

Lời của Trần Lục chắc như đinh đóng cột, quân tử một lời không đổi làm cho mọi người đều chỉ biết cười khổ, lời hứa của một vị nửa bước Thánh Kỳ có cân nặng bao nhiêu?

Mà hắn lại đổi lời hứa đó thành đọc sách trong Thiên Vân tông, ai cũng thấy tiểu tử này mệt mỏi đến hồ đồ rồi.

Trúc lão trầm mặt xuống gằng giọng nói:

“Ngươi không thể đọc toàn bộ.”

Trần Lục hơi cau mày nhưng vẫn chờ nghe hết câu, mọi người xung quanh nghe giọng điệu Trúc lão thay đổi thì hơi căng thẳng.

“Chỉ được đọc tầng một đến tầng năm, từ tầng 6 trở lên ngươi phải hoàn thành một yêu cầu của ta đưa ra.”

Trúc lão mỉm cười sau khi nói ra những câu cuối, Trần Lục cũng mỉm cười gật đầu đồng ý, dù sao cũng chỉ là thí luyện nhỏ, sao có thể đòi hỏi được quyền đọc hết sách của Thiên Vân tông.

Tân Phùng trưởng lão nhìn Trần Lục nói:

“Phần thưởng của ngươi sẽ được chia như sau...”

“Không cần chia phần cho ta, để lại toàn bộ cho bọn họ đi.”

Trần Lục nhìn về phía Thiên Uyển và mấy vị đệ tử của đội mình mỉm cười nói.

Trúc lão hơi gật đầu có vẻ hài lòng nói:

“Hắn là đội trưởng, làm theo lời hắn là được.”

Tân Phùng ra hiệu cho đám người phía sau bưng lên một khây đồ, chứa vô số bảo và tài nguyên tu luyện phía trên.

“Đa tạ Lục sư huynh.”

Cả đám cúi đầu vô cùng cảm kích liên tục cảm ơn Trần Lục.

Trần Lục chỉ gật đầu mỉm cười sau đó ngồi ở một góc dưỡng thương.

Những người khác chia đồng đều phần thưởng liền ngồi ở phía sau tông môn dưỡng thương.

3 ngày sau cũng là lúc nhóm sĩ Tam Kỳ bước ra, các đạo thế gia và tông môn đều chết hơn năm người, Thiên Tông thì có vẻ toàn vẹn hơn một chút, chỉ chết có ba vị đệ tử.

Trúc Âm ngẩn người bước đi như kẻ vô hồn, nàng ôm theo một thi thể lạnh ngắt, hiển nhiên đã chết được mấy ngày.

Cửu Xuân theo sau trên người đầy thương tích, hắn cầm theo ba cái đầu lâu lắc lư bên tay phải.

Trần Lục khôi phục bảy phần thực lực đứng dậy cau mày nhìn cái xác trên tay Trúc Âm.

Thiên Uyển và Ninh Thế Lan thì nước mặt lăn dài ngồi bệch trên mặt đất, Tần Nhân ánh mắt lạnh lẽo như hầm băng.

Thi thể mà Trúc Âm ôm lấy là của Trụ Phong, hắn thuộc trong ba người đã hi sinh.

“Tỷ tỷ, huynh ấy...”

Thiên Uyển cố sức đứng dậy lại gần Trúc Âm lên tiếng.

Trúc Âm không nói lời nào, nhưng hai mắt nàng sưng đỏ đã khóc hết nước mắt rồi.

Cửu Xuân phía sau thấp giọng nói:

“Bị rơi vào kiếm trận của Phổ Kiếm cung, bọn chúng vì cướp tài nguyên mà đã bố trí sẵn kiếm trận đợi bọn ta đi vào, Trụ Phong và hai người khác dùng thân phá trận đã chết rồi.”

Trần Lục liếc nhìn ba cái đầu lâu trên tay Cửu Xuân hỏi:

“Kiếm trận nhỏ nhất cũng phải bốn người thi triển, tại sao ở đây lại chỉ có ba?”

Cửu Xuân trầm mặt thật lâu chỉ tay về một thiếu niên bạch y rách rưới bên Phổ Kiếm cung nói:

“Hắn có hai cái pháp bảo hộ thân vô cùng mạnh, bọn ta một đường truy giết cũng chỉ phá được pháp bảo, chuẩn bị kết liễu thì có người tới thông báo thí luyện kết thúc.”

Thiếu niên bạch y cảm nhận được như có ai nhìn mình, liền quay về phía Cửu Xuân nhếch môi cười.

Trần Lục nhìn tới thì vung ra một kiếm, Tuyết Kiếm vọt tới với tốc độ cực cao về phía mi tâm bạch y thiếu niên Phổ Kiếm cung.

Nhưng khí sắp xuyên qua thì có một bàn tay chộp lưỡi kiếm lại, mũi kiếm thì rạch mi tâm của bạch y thiếu niên ra một vết thương nhỏ.

“Tiểu tư ngươi như vậy là có ý gì?”

Trung niên nắm được lưỡi kiếm hừ lạnh nói.

“Đền mạng.”

Trần Lục sát khí ngút trời một cái phất tay liền thấy Tuyết Kiếm phóng ra lôi điện, đánh cho cái tay của trung niên cháy khét.

“Thiên Hỏa.”

Tay phải nắm lấy viên ngọc màu hồng trong tay, viên ngọc bùng lên ngọn lửa dữ dội, Trần Lục trực tiếp đánh ngọn lửa về phía bạch y thiếu niên.

Ngọn lửa phát nổ tạo ra hỏa trụ vụt thẳng lên nóc sảnh, nếu không có đại trận phòng hộ thì sớm đã xuyên thủng nóc nhà rồi.

Trần Lục thấy được trung niên bị mình đánh lui đã dùng kiếm chặn lại đòn Hỏa Thiên.

“Chỉ có vậy?”

Trung niên ánh mắt khinh thường nhìn hắn, Trần Lục nhếch môi đã thấy ngọn lửa bùng lên dữ dội, thiêu nửa khuôn mặt của trung niên kia.

“Thằng nhãi.”

Trung niên tức giận kiếm khí ngập trời trực tiếp đâm tới một kiếm.

Trần Lục sắc mặt không thay đổi cũng một kiếm đâm tới, nhưng hai mũi kiếm không chạm vào nhau, mà như đã chạm vào nhau rồi vậy.

Người ngoài nhìn vào cứ tưởng bọn họ bị dính định thân thuật vậy, dằn co vô cùng lâu.

Trung niên thì kinh biến, tay cầm kiếm của hắn có chút run run, nhưng vẫn có sức mà ngăn lại.

Trần Lục thì cũng kinh ngạc một lúc mà thôi, hắn đã hiểu thay đổi của Tuyết Kiếm lúc này là gì rồi.

Cách không va chạm hoặc nói một cách khác là có năng lượng vô hình xung quanh Tuyết Kiếm.

Rắc rắc vài tiếng, kiếm của trung niên đã nứt ra, Trần Lục lập tức dùng lực đâm tới liền làm cho kiếm kia vỡ thành nhiều mảnh.

Trần Lục một cước đá bay trung niên vẫn còn ngỡ ngàng, kiếm kia hướng tới cổ của bạch y thiếu niên.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện, hắn dùng một đầu ngón tay đã cản được một kiếm của Trần Lục.

Người ngăn một kiếm của hắn là một trung niên râu dài tới bụng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

“Ngươi việc gì phải động thủ độc ác như vậy?”

Trung niên râu dài thản nhiên nói.

“Lấy mạng đổi mạng.”

Trần Lục âm trầm nói.

Trung niên râu dài gật gật đầu nói:

“Bên ngươi cũng đã lấy đi ba mạng người của Phổ Kiếm cung rồi, như vậy không phải là hòa sao?”

Trần Lục hừ lạnh nhếch môi nói:

“Ngươi thấy trong thí luyện rồi, Trần Lục ta chỉ được lời chứ không được lỗ hay hòa.”

Trung niên râu dài cười một tiếng sảng khoái nói:

“Tử Bá ta từ trước tới nay cũng chưa bao giờ chịu hòa hay lỗ, thật không ngờ chúng ta lại hợp tâm ý của nhau như vậy.”

Trần Lục sắc mặt không chút biến đổi thản nhiên nói:

“Nhưng khác ở chỗ ta có 108 mạch của Trần gia chống lưng, ngươi chỉ là một tu sĩ cùng lắm là chức vị trưởng lão của Phổ Kiếm cung, bọn họ sẽ nguyện ý vì một trưởng lão mà đắc tội Trần gia?”

Lời này nói ra làm Tử Bá hơi biến sắc, chủ mạch Trần gia ở Thiên Sơn tuy bị phá hủy, nhưng 108 mạch bên ngoài Trần gia vẫn còn.

Thế gian này người mang họ Trần đều là các mạch bên ngoài hoặc nhất mạch, chứ người thường hoặc thế gia đạo tử khác không dám lấy họ là Trần.

“Ta là Trần Hữu Nghĩa, xin cho hỏi vị Trần Lục này là thuộc mạnh nào của Trần gia?”

Một thiếu niên tóc ngắn bên hông mang kiếm tự xưng Trần Hữu Nghĩa bước tới.

“Tên của ngươi có một chữ Hữu, không lẽ là con của Phong bá bá sao?”

Trần Lục nhướng mày kinh ngạc hỏi ngược lại Trần Hữu Nghĩa.

Trần Hữu Nghĩa bị hỏi đột ngột cũng chỉ lắc đầu nói:

“Ta là cháu nội của ông ấy.”

Trần Lục một lần nữa lại kinh ngạc hơn nói:

“Phong bá bá vậy mà đã lên chức ông nội rồi, vậy ngươi phải gọi ta một tiếng thúc thúc rồi.”

Trần Hữu Nghĩa lông tóc dựng đứng quát:

“Ngươi nghĩ mình là ai lại xưng thúc thúc với ta.”

Trần Lục mỉm cười một đạo hồn niệm nhanh như chớp xoẹt vào mi tâm Trần Hữu Nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.