Trần Lục thấy được điều gì đó không ổn lập tức quát lớn:
“Thiên Vân tông, Thiên Minh tông, Bảo Nguyệt lầu, Phổ Kiếm cung, mau lui về sau!”
Thiên Vân tông đệ tử không chút do dự xoay người chạy đi, mấy tông môn đồng minh có chút khó hiểu, nhưng làm gì có thời gian cho bọn họ suy nghĩ chứ?
Một đạo cầu lửa từ phía sâu trong biển yêu thú bắn tới, không chỉ dừng lại ở một đạo mà phía sau còn rất nhiều.
Thiên thạch rơi xuống đều là những con bò sát toàn thân bao học đất đá và lửa, mấy tông môn không kịp phản ứng đã bị đè bẹp một nửa, Thiên Vân tông kịp thời rút lui nên tạm thời an toàn.
Trần Lục kéo lê kiếm trên đất hấp thu lôi điện vào lưỡi kiếm.
“Lôi Cầu Hủy Thiên.”
Một kiếm quét ngang qua hư không, ngưng tụ năm quả cầu huyết lôi lớn, Trần Lục lại một kiếm quét ngang đẩy huyết lôi cầu về phía trước.
Cầu lôi ầm ầm nổ tung giết đi mấy yêu thú tu vi yếu kém, cường đại thì bị thương và tê liệt.
Trần Lục định quay người thối lui thì một cái lưỡi dài quất cho đập vào gốc cây, một con cáp mô to bằng cự tượng xuất hiện.
Hắn ôm ngực phun ra một ngụm máu, Trần Lục vung kiếm chém một đạo kim quang về phía cáp mô.
Nhưng làm hắn kinh ngạc ở đây là con cáp mô này không né, mà trực tiếp đỡ lấy một đòn vẫn còn tỉnh bơ nhìn chằm chằm vào hắn.
“Da cứng tới vậy sao?”
Trần Lục kinh ngạc tỏ vẻ hứng thú nhìn cáp mô, thật không nghĩ tới lại có một sinh vật da cứng đến độ có thể cản được Uy Quốc.
“Ngươi là một con cóc tốt, một con cóc tốt, ha ha ha.”
Trần Lục phi thân lên trời một kiếm nữa chém tới, vẫn như cũ không chút xi nhê gì với nó cả.
Cáp mô phản đòn chỉ với một chiếc lưỡi quất tới như roi, Trần Lục phun máu nhưng vẫn tiếp chém tới từng đạo kim quang.
Trúc lão ở trên tường thành quan sát Trần Lục, không một chút gì gọi là lo lắng cho chân truyền đệ tử của mình.
“Mượn con cáp mô đó để luyện kiếm, đứa trẻ thật biết tận dụng cơ hội này đấy.”
Dực Khôn lão gật gật đầu tán thưởng Trần Lục phía xa.
Con cáp mô kia rất có địa vị, chỗ nó đang chiến đấu không có một con yêu thú nào dám chen vào, bởi vậy Trần Lục có không gian rộng hơn để luyện kiếm.
Trần Lục mỗi một kiếm chém càng lúc càng sắc bén, hư không rạn nứt như tấm kính, cáp mô mỗi một roi quất ra cũng mạnh không kém.
Trần Lục toàn thân như muốn sụp đổ, cơ thể hắn lòi lỏm từng chỗ do cái lưỡi của cáp mô gây ra, hắn mượn thế vung kiếm liền nuốt vào một viên đan dược.
Lôi điện phá tan lục phủ ngũ tạng, Trần Lục ngã xuống mặt đất nằm ở đó.
Thái Dương ngọn lửa cũng từ từ suy yếu, cuối cùng là hóa thành viên ngọc màu hồng bị yêu thú tát bay.
Thiên Thanh đang bay lượn tốc độ giảm mạnh bị một vuốt của cự điểu cào rơi xuống đất, lôi vân trên trời và lôi điện dưới đất cũng từ từ tiêu tán.
Thấy được cảnh này vô số người trợn mắt há hốc mồm, kiên cường như Trần Lục lại bị một con cáp mô đánh chết, Thiên Vân tông đệ tử là người phẫn nộ nhất, bọn họ định truy giết con cáp mô mà đã bị Dương Khiếu cản lại.
Trúc lão và mấy thái trưởng lão có chút nuối tiếc, ai cũng nhìn nhau thở dài, con cáp mô thì nhìn Trần Lục một lúc thấy hắn không động đậy, nghĩ rằng Trần Lục đã chết nên nhảy về phía Thiết Ương thành.
Sinh cơ bên trong Trần Lục bắt đầu hiển hóa, lính khí tiêu hao cũng bắt đầu khôi phục, toàn thân thương thế đã lành đến 8 phần.
Thái Dương bạo phát hỏa diễm còn lợi hại hơn lúc trước, Thiên Thanh cũng vụt lên trời cao một lần nữa tranh phong với đám ưng, điểu.
“Uy Quốc, Diệt Lôi.”
Trần Lục chém ra một kiếm, kim quang đâm nhưng lần này lại có thêm lôi điện đan xen, uy lực kinh khủng hơn trước đánh lên lưng của cáp mô.
Cáp mô lúc này có chút đau đơn đã thở dọc thè cái lưỡi ra liếm phía sau lưng, Trần Lục mỉm cười quả nhiên một đòn này của hắn uy lực đã tăng lên không ít, hắn lần này lại tiếp tục dùng cáp mô làm bia tập chém tới từng đạo kim quang mang theo lôi điện quấn quanh.
Cáp mô ăn thêm một đòn lại kêu lên, nó quất cái lưỡi về phía Trần Lục, đánh hắn bay đụng gãy vô số cây cối.
Trần Lục đứng dậy phủi đi bụi bậm trên đất lại tiếp tục đánh với cáp mô, hai bên giao thủ khiến mọi người cảm thấy nhàm chán, cứ lập đi lập lại một cái chiêu thức và một cái cảnh tượng đó.
“Uy Vũ.”
Trần Lục đột nhiên trừng mắt một cổ khí tức sát phạt khuếch tán ra tứ phía, khí tức gầm thét như mãnh hổ làm yêu thú cấp thấp sợ hãi ngưng bước.
Cáp mô thì vẫn ở đó bắn ra cái lưỡi dài của mình, Trần Lục một kiếm chém tới, lần này là kim quang có lôi điện quấn quanh, còn thêm khí tức gầm thét của mãnh hổ.
Kim quang xuyên qua lưỡi của cáp mô cắt nó ra làm hai, sau đó chui thẳng vào miệng nó, khiến cơ thể cáp mô nổ tung thịt vụn văng đầy đất.
Nhưng cáp mô này vừa chết lại có hai con khác nhảy tới tấn công Trần Lục.
Trần Lục bị 2 phía tấn công có chút chật vật, nhưng hắn vẫn có tung đòn về phía con cáp mô ở đằng trước mặt.
Một kiếm chém tới làm con cáp mô rít lên một tiếng, nó phẫn nộ vụt ra cái lưỡi như roi tới, Trần Lục xoay người tránh né, làm lưỡi kia quất vào con cáp mô phía sau, cáp mô bị đánh trúng tức giận phản đòn, cả hai con cứ thế mà đánh nhau âm trời ỉ đất.
Trần Lục thấy được cơ hội liền quay người chạy trốn, hắn vừa đặt chân tới nơi an toàn thì rơi vào một cái kiếm trận.
“Ngươi phải trả giá cho chuyện vừa rồi.”
Bạch y thiếu niên Phổ Kiếm cung, Trụ Hoàn Vũ tức giận quát.
Trần Lục đứng ở đó bạch y bồng bềnh híp mắt lại nói:
“Vậy không cần chờ tới 10 năm sau rồi.”
“Hừ, ngươi nghĩ mình sống được tới lúc đó?”
Trụ Hoàn Vũ cười lạnh bắt đầu khởi động kiếm trận, kiếm trận Phổ Kiếm cung lợi hại toàn bộ Ngũ Vực đều biết, Trần Lục chắc chắn không thể giải kiếm trận, chỉ có thể tận lực ngăn cản.
Hắn vung tay lên trời, một cái bàn cơ tự động hiện lên giữa không trung, Thiên Vân tông đệ tử đều chằm chằm nhìn vào bàn cờ.
Phổ Kiếm cung kiếm khí ngút trời hướng phía Trần Lục đánh tới, Cửu Xuân ở phía xa vung tay một cái liền có cuồng phong thổi quét, nhưng một đòn này đã bị một cao thủ khác của Phổ Kiếm cung ngăn lại.
Trên bàn cờ có một quân màu trắng bị hai mười quân cơ đen vây công, phía bên ngoài phía tây có một quân cờ đỏ, phía đông thì có quân cờ màu lục.
Thái Dương hướng phía kiếm trận công tới, Thiên Thanh cũng vũ động cuồng phong ào ào đâm vào trận.
Trúc Âm trên tường thành thấy được một quân cờ trắng, hiện lên từng cánh hoa vũ động, nàng chỉ đạp từng bước hướng về kiếm trận.
Thiên kiêu Phổ Kiếm cung thế hệ này giỏi về kiếm trận, nhưng tu luyện lại kiếm hơn thế hệ trước bốn bước chân, bốn bước cũng là một khoảng cách vô cùng xa, nếu đơn đấu Phổ Kiếm sẽ bại rất nhanh.
Thiên Uyển ngước lên bàn cờ thấy được một quân cờ màu tím độc khí bay múa, Tần Nhân bên cạnh đã phóng tới kiếm trận.
“Độc Trùng Hòa Cốt.”
“Anh Hoa Loạn Vũ.”
“Thái Dương, Thiên Hỏa.”
“Dực Hoàng Phong.”
Một trảo mang theo độc khí ăn mòn thiên địa.
Một kiếm cánh hoa anh đào bay mua cắt xé vạn vật.
Cầu lửa cực đại thiêu đốt thế gian, Thiên Thanh thì như một mũi tên bao bọc gió lốc đâm tới.
“Uy Quốc.”
Trần Lục chém một kiếm xuống mặt đất, làm cho đất đá và kiếm trận rung lắc dữ dội, mất đi cân bằng trong một thoáng, bốn đòn tấn công cũng vừa kịp lúc đánh tới.
Bốn phía dồn ép làm đệ tử Phổ Kiếm cung không kịp trở tay, kiếm trận trong một thoáng bị đánh nát, Trần Lục không nói hai lời trực tiếp ghim một kiếm vào tim của Trụ Hoàn Vũ.
“Nhận lấy cái chết.”
Tử Bá thấy đệ tử mình yêu thích bị đâm xuyên tim liền phẫn nộ chém ra một kiếm.
Trần Lục con ngươi co rút chỉ kịp vung lên một quyền diệt lôi, tay trái vừa ngăn một kiếm đã bị chém đứt.
“Ngươi muốn chết!”
Bốn bóng người từ trong thành vụt ra bên ngoài vây Tử Bá vào giữa.
Thôi Mạc lão, Quyên Tông, Giác Lễ và Vân Hồng Ba sau khi thấy được một kiếm của Tử Bá liên phẫn nộ đánh tới.
“Giết đi.”
Trần Lục nhìn về phía Tử Bá đầy sát khí nói, bốn vị Tam Kỳ viên mãn liên thủ đánh với một vị Tứ Kỳ trung giai ở không trung.
Trần bước tới chỗ của Trụ Hoàn Vũ, rút ra thanh kiếm sau đó chém bay đầu lâu của hắn.
Tử Bá sau một lúc lâu chống đỡ cũng không tránh khỏi kết cục chết thảm, mấy lão quái cũng bị thương không nhẹ.
Y Hoàng Phổ Kiếm cung chỉ biết thở dài nói:
“Tử Bá cao thủ một đời, chỉ vì cưng chiều đệ tử mà nhận hậu quả này.”
Các vị lão già Phổ Kiếm cung cũng chỉ lắc đầu, Trụ Phong và Tử Bá của Phổ Kiếm cung chết, khiến các đệ tử Phổ Kiếm hận Trần Lục thấu xương.