Trở Về Thiên Sơn

Chương 72: Chương 72: Thú triều Nam Vực




Trần Lục cũng không định lập tức ra tay hỗ trợ, hắn ngồi ở đó chìm vào dòng suy nghĩ của mình.

“Chủ nhân, hình như có thêm một đệ đệ xuất hiện rồi.”

Thái Dương bay ra ngoài tỏ vẻ vui mừng lượn quanh Trần Lục nói, hắn giật bắn mình lập tức đánh vào trong một đạo phong ấn, kiềm chế viên ngọc lắc lư trong túi trữ vật.

Nếu lúc này lại bị thứ đó rút đi nguyên khí, thì Trần Lục còn thừa lại bao nhiêu sức chiến đấu để đối mặt thú triều, hắn từ cửa sổ nhảy xuống nhìn đám yêu thú có cánh đang vờn quanh thành.

Trần Lục nắm lấy Thiên Thanh dung hợp làm một với quyền của hắn, một quyền tung ra không có chút động tĩnh gì, nhưng một bầy yêu thú cấp thấp đang bay trên không bị tan xương nát thịt.

Hắn chậm chậm bước đi trong đống hỗn loạn, từng bước không để ai chú ý tới.

Trần Lục ở trên tường thành nhìn xuống, vô số trận pháp từ các tông môn đệ tử hợp thành, Thiên Vân tông là trận pháp nhìn như mũi tên, chỉ có tiến không thể lui được, chính vì lẽ đó mà bọn họ thường gặp nguy hiểm nhiều hơn.

Nhóm tu sĩ đầu tiên nghênh chiến đều chỉ là Song Kỳ cảnh, Thiên Vân tông phải ra bốn nhóm, mỗi nhóm 20 người, nhưng một nhóm vô cùng đặc biết chỉ có 8 người, là nhóm đã tham gia thí luyện trước đó.

“Uy Quốc!”

Kiếm trong tay Trần Lục chém ra một đạo kim quang xoẹt qua không trung đâm tới phía đám người Thiên Vân tông.

Một con yêu tượng từ trong đám đông càn quét ra chưa kịp dùng vòi quật nát trận pháp Thiên Vân tông, thì đã bị kim quang xuyên thủng đầu lâu ngã trên đất đè chết mấy yêu thú nhỏ.

Mọi người nhìn lại thì thấy bóng người áo bào bồng bềnh tay cầm kiếm, thần thái bình tĩnh nhìn về phía bọn họ.

“Là Lục sư huynh đã xuất quan, huynh ấy sẽ lại giúp chúng ta vượt qua một kiếp này.”

Đệ tử Thiên Vân tông không nhịn được liền kích động hô lớn, chiến ý sôi sục trong bọn họ, điên cuồng mở ra một con đường máu.

“Đây là...”

Vô số ánh mắt nhìn tới hướng của Trần Lục đang đứng, đa phần là tu sĩ kiếm đạo, một kiếm vừa rồi uy lực kinh khủng, có thể sánh ngang một đòn toàn lực của Tam Kỳ trung giai.

“Là Uy Quốc của Trần gia.”

“Đã bao lâu rồi chúng ta mới thấy lại một đòn này.”

“Truyền nhân nhất mạch Trần gia ở Thiên Sơn vẫn còn sống.”

Vô số tiếng kinh hô của mấy lão quái vang lên, bọn họ là kẻ biết được và cũng từng chiêm ngưỡng qua nhất mạch Trần gia sức mạnh, giờ phút này lại thấy được một đòn lập uy của hơn ngàn năm trước.

Trúc lão cũng là có chút kinh ngạc nhìn về vị đệ tử của mình, ai mà ngờ được trong thời gian ngắn một tiểu tử lại có thể học được một đạo kiếm ý mạnh như vậy.

Trần Lục đánh lên hư không hiện lên một bàn cờ, trên bàn cờ hiển thị 20 quân cờ màu trắng, 15 quân xếp thành vòng tròn, 5 quân thì ở bên trong vòng tròn đó, bên ngoài là vô số quân cờ màu đen vây quanh tượng trưng cho yêu thú.

“Thiên Vân tông các đệ tử nghe lệnh, lập thành trận này, ưu tiên 5 người bị thương và hao mòn linh lực nhiều nhất vào trung tâm trận trị thương, sau khi khôi phục sẽ thay thế vị trí 5 người khác để họ có cơ hội nghĩ ngơi, cứ tiếp luân phiên chiến đấu như vậy, chúng ta sẽ bị tổn hại nhân lực thấp nhất có thể.”

Lời của Trần Lục có trọng lượng rất lớn trong lòng các đệ tử nội môn của Thiên Vân tông, một lời này ra không ai dám không nghe theo, bốn nhóm người đã xếp thành trận pháp hình tròn như bàn cờ của Trần Lục bố trí giữa hư không.

Nhóm thứ 5 là nhóm có ít người nhất, bọn họ chỉ có 8 người, Trần Lục biết mình phải làm gì lập tức phi thân tới đứng ở tuyến đầu của đại trận.

Bốn người khác thì vào bên trong vòng tròn, để năm người bên ngoài câu kéo thời gian cho họ trị thương.

“Lôi Trận.”

Trần Lục đậm xuống một kiếm, khuôn viên 20 dặm xuất hiện lôi điện dưới mặt đất, trên trời cũng ầm ầm lôi vân màu máu.

Từ khi đột phá Song Kỳ chân cảnh thì Lôi Trần của hắn đã biến hóa không nhỏ.

Lôi vân ầm ầm trút xuống từng tia sấm sét, hòa vào yêu vân trên trời tạo ra một cảnh tượng quỷ dị, ống tay áo hắn chui ra một con chim sẻ màu lục, nó hót vài tiếng rồi tung cánh xoẹt qua thiên địa, gió lốc rít gào từ từ ẩn hiện, cảnh tượng trước mặt như là thiên tai bão táp.

Chim sẻ màu lục tốc độ rất nhanh điên cuồng tranh phong với vô số ưng, điểu trên trời.

Nhưng trong cơn bão lại xuất hiện một mặt trời to đến hai dặm, hay nói đúng hơn là một quả cầu lửa trương phình cực đại.

“Thái Dương Thiên Hỏa.”

Thái Dương gào lên một tiếng đâm xuống một biển yêu thú phía dưới, từng cái sắc bị thiêu rụi thành tro tán, yêu thú gào thét đau đớn không cam lòng.

Thái Dương còn cố sức đè ép thêm một lần nữa, khiến mặt đất rạn nứt tràn lên vô số hỏa diễm.

“Thiên Không Vũ Động.”

Thiên Thanh vỗ cánh liền có gió lốc xuất hiện di chuyển khắp nơi trên chiến trường yêu tộc, mặt đất rặn nứt phía dưới có lửa bốc lên đều bị gió lốc quấn lấy, tạo thành một cơn hỏa lốc với sức tàn phá vượt bậc.

Một bóng đen vụt lên giữa không trung, hắn vung tay liền có mấy cái đầu trâu bay lượn giữa trời, yêu thú kia vung thêm một lần nữa, hư ảnh ngưu đầu tông thẳng tới đánh tan lốc xoáy.

“Là một yêu nhân!”

Mọi người kinh ngạc có chút cảnh giác với bóng đen kia, kẻ này thân người đầu trâu còn có một bộ lông vàng đất, thân hình cự hán khoanh tay cao cao tại thượng nhìn phía Thiết Ương thành.

“Hóa ra yêu nhân cũng muốn nhúng tay vào chuyện này.”

Tử Bá rút kiếm trong vỏ hứng thú bay vụt lên không trung.

Mặt đối mặt với yêu nhân đầu trâu trước mắt, yêu nhân đảo mắt một chút liền xoay đầu bỏ chạy, hắn vung tay liền có hai con yêu thú Tứ Kỳ đạp không ngăn lấy bước đi của Tử Bá.

“Trốn sao? Yêu nhân quả thật rất hèn nhát đấy.”

Tử Bá hừ lạnh nhìn hai đầu yêu thú tứ cấp trước mặt cờ chút khó chịu.

“Uy Quốc!”

Trần Lục một kiếm vung lên, kim quang vụt ngang qua mặt của Tử Bá, khiến hắn khiếp hãi không thôi, trúng phải một đòn này thì hắn chỉ bị thương nhẹ, nhưng nếu cùng một cái giới mà lão dính đòn tay thì toi mạng.

Hướng mặt về nơi kim quang bắn tới thì đó là yêu nhân đầu trâu đang bỏ chạy, kim quang xuyên vào lòng ngực rồi ầm ầm nổ tung.

Yêu nhân xoay đầu con mắt hung ác nhìn Trần Lục, sau đó tiếp tục bỏ trốn về phía trước.

Trần Lục thấy không thể một đòn kết liễu đối phương liền có chút hụt hẫn, nhưng hắn vẫn biết với tu vi hiện tại thì một kích như vậy đã vượt xa lẽ thường.

“Một kích vừa rồi vậy mà không giết được yêu nhân, ngươi thật vô dụng.”

Bạch y thiếu niên Phổ Kiếm cung cười cười châm chọc nói.

Trần Lục mỉm cười tay nâng kiếm chém tới một đạo kim quang, ầm ầm nổ tung khiến trận đồ của Phổ Kiếm cung rối loạn, mấy đệ tử văng ra tứ phía.

“Lo mà giữ cái mạng chó của ngươi cho tốt.”

Trần Lục nhếch môi khinh thường thản nhiên nói, hắn tiếp tục ngăn yêu thú đang ồ ạt tấn công tới.

Một trận đồ của Phổ Kiếm cung bị hủy, vô số yêu thú tràn vào cắn đệ tử Phổ Kiếm cung.

“Thằng oắt con.”

Tử Bá trên không trung tức giận quát, nhưng hắn không mất cảnh giác với hai con yêu thú trước mắt.

Trần Lục híp mắt lại nhìn lên không cười lạnh nói:

“Ngươi tin một đòn kế tiếp của ta là nhắm vào ngươi không?”

Tử Bá trong lòng tức giận nhưng cũng chỉ biết giữ yên lặng, nếu Trần Lục thần sự ra tay làm hắn phân tâm thì hai yêu thú trước mắt sẽ nhào tới sâu xé mình.

Thiên Vân tông biểu hiện có chút chói mắt, thay phiên luân chiến rất hữu dụng trong trận này, Bảo Nguyệt lầu vốn giới bày trận cũng có chút tuột lại phía sau, Thiên Minh tông thì không cần nói tới, bọn họ trực tiếp thô bạo dùng quyền mà nói chuyện.

Từng tiếng hô giết vang lên, xác ngươi và yêu chồng chất lên nhau tạo ra cảnh tượng kinh hoàng chưa từng thấy, người dân trong thành cũng bắt đầu cầm lấy binh khí bay ra khỏi thành tiếp ứng, toàn bộ Thiết Ương thành đều là tu sĩ do Nam Vực sắp đặt bao đời nay.

Yêu thú cũng không ngừng lao tới, nhưng là rất có trật tự, những loài cao lớn như tượng, tê giác, trâu, gấu thì dẫn đầu xông lên, như có kẻ nào phía sau chỉ huy bọn chúng.

Hai đạo pháp bảo của Trần Lục bay múa trên không cũng giúp phá không ít rào cản yêu tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.