Trở Về Thiên Sơn

Chương 60: Chương 60: Hoàng thành




Hoàng thành Nam Vực có một bóng trắng xé gió mà tới, kiếm tu Liệt Sơn Hà xuất hiện ở giữa hoàng cung khí thế ngút trời.

“Liệt Sơn Hà kiếm tiên, ngươi tới đây hơi vội đó.”

Một vị trung niên long bào phần phật bay muốn ngồi ở Long Ỷ âm trầm nói.

Hoàng đế Nam Vực, Du Hoành Nhiên lấy tự là Thiện Tâm hoàng đế.

Thiện Tâm hoàng đế tu vi cũng là một lão quái vật Lục Kỳ thượng giai, dù cho trước mặt là kiếm tu Liệt Sơn Hà mạnh nhất đại lục cũng không chút sợ hãi.

“Ngươi để cho hoàng cung náo loạn như vậy, ta thân là tông chủ Bách Hoa tông làm sao để yên được?”

Kiếm tu Liệt Sơn Hà sắc mặt không đổi thản nhiên nói, một thân phận khác ngoài kiếm tu của hắn ra chính là tông chủ Bách Hoa tông.

“Hiền đệ, đây là chuyện nhà của trẫm, không liên quan đến đệ mau trở về đi.”

Thiện Tâm đế phất phất tay thở dài nói.

“Ngươi muốn đoạt vị thì chờ thêm vài trăm năm nữa thì có là gì? Nếu ra tay vào lúc này thì Nam Vực sẽ như rắn mất đầu rất dễ bị ba vực khác liên thủ nuốt chửng.”

Liệt Sơn Hà mặt vẫn không biểu tình tiếp tục nói.

Thiên Tâm đế lắc đầu cười nói:

“Ta biết khi lão già đó chết thì Nam Vực sẽ loạn, nên đã mời một vị đại năng khác tới trấn thủ rồi, vị này còn ra một cái điều kiện rất thống khoáng nữa đấy.”

Liệt Sơn Hà lúc này giọng nói có chút trầm thấp nói:

“Ngươi không tín nhiệm người nhà, lại còn muốn mời cường giả nơi khác tới trấn quốc, huynh trưởng ngươi càng già càng hồ đồ rồi.”

Dứt lời kiếm đã ra khỏi vỏ, kiếm ý chém ra tư phương làm cho cung điện sơ sát.

Long ỷ của Thiện Tâm đế hiện ra kim quang ngưng tụ một thanh hoàng kim kiếm chói mắt.

“Ngươi lại lấy Hoàng Long Kiếm để đối kháng với ta sao?”

Liệt Sơn Hà lúc này biểu cảm có chút khó coi.

Thiên Tâm đế vừa nắm Hoàng Long kiếm trong tay đã biến mất, Liệt Sơn Hà cũng chỉ để lại tàn ảnh ở đó.

Ầm một tiếng cung điện rung chuyển vô số đồ trang trí bị vỡ thành bụi phấn, hai kiếm va chạm tạo ra khí tức quét ngang hoàng thành.

“Ôi trời, nhanh thật đó.”

Hàn ở cách xa mấy chục dặm nhìn phía hoàng thành cười nói.

Hắn cũng bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, Vô Dục và Thái Ân cũng tăng tốc đuổi theo sau.

Cuộc chiến của hai vị cao thủ Lục Kỳ làm sao một cái hoàng thành có thể gánh chịu được, Liệt Sơn Hà dù sao cũng là Ngũ Kỳ chân cảnh đột phá tới Lục Kỳ có thể trên cơ huynh trưởng của mình.

Nhưng Thiện Tâm đế có trong tay Hoàng Long kiếm là một bảo vật đứng thứ ba lục địa, nên có thể đấu ngang cơ với Liệt Sơn Hà thậm chí nhỉnh hơn một chút.

“Lợi dụng bảo vật trấn quốc để cố kéo thời gian sao?”

Liệt Sơn Hà nhếch môi một thân tu vi bộc phát, xung quanh hắn đột nhiên hiện ra hư ảnh mấy thanh kiếm bay múa, đây là Kiếm Ảnh mà sau khi đột phá chân cảnh Ngũ Kỳ cảm ngộ được của hắn.

Kiếm Ảnh vừa xuất đã thấy được Thiện Tâm đế từ thượng phong đã rơi xuống hạ phong nhanh chóng.

“Long Âm.”

Thiên Tâm đế vác Hoàng Long kiếm trên vai, bàn tay siết chặt chuôi kiếm tới mức nổi vô số gân xanh.

Hắn chém ra một kiếm mang theo long âm kinh người càn quét tới.

Thanh kiếm màu trắng của Liệt Sơn Hà hiện ra một màu vàng đất.

“Hoa Đạo Trảm.”

Liệt Sơn Hà chém ra một kiếm mang theo hào quang màu vàng đất, trong đó ẩn ẩn mấy cánh hoa màu trắng.

Hai đạo kiếm quang va chạm phá cho cái cung điện này tan nát không thể tan nát thêm.

“Hiền đệ, trẫm lên kế thừa giang sơn này thì đệ cũng sẽ không bị thua thiệt, vì sao lại cố chấp như vậy chứ?”

Thiện Tâm đế một lần nữa cố thuyết phục đệ đệ của mình.

“Ta không muốn huynh đệ tương tàn, chỉ là khi lão già kia chết đi thì thiên hạ sẽ đại loạn, chiến tranh bùng nổ lại có thêm vô số sinh mạng nằm xuống như trăm năm trước.”

Liệt Sơn Hà tay giơ kiếm chuẩn bị chém ra một kiếm, phía xa có một bóng đen bay tới vung một cước.

Liệt Sơn Hà dung kiếm đỡ một cước kia cũng bị văng ra xa vài dặm.

Một người toàn thân áo choàng đen vẫy rồng rộng thùng thình phủ tới đầu gối, trên mặt còn có đeo mặt nạ hắc long tà dị, chính là Hàn dùng toàn lực phi hành tới.

“Tông chủ Hắc Long.”

Thiện Tâm đế cúi người thi lễ với Hàn khá cung kính.

“Liệt Sơn Hà tới cũng nhanh hơn ta dự đoán.”

Hàn ở giữa không trung nhìn về phía Liệt Sơn Hà.

“Kiếm Ảnh Liên Hoa.”

Liệt Sơn Hà điều khiển kiếm ảnh chém tới, những thanh kiếm hư ảo mang theo bông sen lấp lánh chém tới.

“Gươm Quỷ Hỏa Diệm.”

Hàn cũng kết ấn tạo ra hư ảnh những thanh gươm đốt lên hỏa diễm đỏ đen, kiếm và gươm va chạm xé rách từng tản mây trên trời.

“Hắc Long tông chủ, ta giúp ngươi một tay.”

Thiện Tâm đế vung Hoàng Long Kiếm về phía Liệt Sơn Hà.

“Đừng có xen vào!”

Liệt Sơn Hà và Hàn đồng thời vung ra một kích đánh bay Thiện Tâm đế.

Hàn lấy ra một thanh kiếm màu đen, trái ngược với thanh kiếm màu trắng của Liệt Sơn Hà.

“Trảm.”

“Phá.”

Hai người ngưng tụ một kiếm như là hai hố đen hấp thu linh khí xung quanh.

Chỉ một từ thốt ra ở miệng của Hàn và Liệt Sơn Hà chính là một chiêu đơn giản không thể đơn giản hơn.

Cả hai chém ra một kiếm, một bên bạch quang chiếu sáng, một bên hắc ám nuốt chửng, tạo ra hình ảnh âm dương rất đẹp.

“Cái đẹp của sự chết chóc, ha ha ha, e là hoàng thành này sẽ thành một đống phế tích rồi.”

Thái Ân vuốt râu cười vô cùng sảng khoái nói.

Vô Dục không nói gì chỉ phất tay một cái thân hình liền nhẹ tựa lông hồng giật lui ra vài dặm, Thái Ân xoay người cũng tan vào hư không.

Thiện Tâm đế phất tay hội tụ trận pháp phòng hộ của hoàng thành, hắn cũng bay ra xa để tránh, kích hoạt cái trận pháp này mấy người trong thành cũng chỉ có hai phần cơ hội sống sót.

Một tiếng nổ như trời sập đất nứt vang lên, một cột trụ trắng đen phóng thẳng lên cửu thiên phá tan mây, sau đó quét qua toàn bộ khuôn viên hai chục dặm làm sinh vô số khiếp hãi trong một chốc đã mất đi ý thức.

Hoàng thành là nơi hứng chịu đòn tấn công này, hiển nhiên sẽ bị quét sách không còn lại gì, nhưng nó hoàn toàn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Nhìn kỹ lại thì thấy một lão già toàn thân áo bào xám đang thôi động trận pháp hoàng thành đến cực điểm.

Cuối cùng lão rơi khỏi không trung ngã trên đất, hơi thở hấp hối như đèn sắp cạn dầu.

“Ngươi thật ra có thể một mình chạy khỏi đây, vì sao ở lại cứu đám người không liên quan tới mình chứ?”

Thái Ân xuất hiện ngồi kế bên lão già nằm trên đất hỏi.

Lão già kia nở một nụ cười thản nhiên nói:

“Ta đã già rồi, sống được bao lâu nữa đâu mà chạy trốn chứ, ở hoàng thành này còn vô số người trẻ tuổi, tương lại còn có thể vượt xa cả ta, cứu bọn hắn để cho thiên hạ này tương lai lại có thêm nhiều cường giả.”

Thái Ân cười cười nói:

“Thiên hạ này chỉ là một đám phế vật mà thôi, ngươi cứu thêm được vài tên thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhìn một chút đi.”

Lão già áo bào xám nhìn theo cánh tay của Thái Ân, lão thấy được hai bóng người kia lại chuẩn bị xuất thủ một lần nữa.

“Mạnh thật đó.”

Hàn đứng giữa không trung lại giở thói trẻ con của mình nói.

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

Liệt Sơn Hà chỉ thì thầm một câu rồi vung kiếm.

“Trong dự đoán cả.”

Hàn mỉm cười cũng vung ra thêm một kiếm.

Nhưng hai kiếm quang chưa chạm nhau đã bị một thứ gì đó hút lấy rồi biến mất.

“Đủ rồi.”

Một đứa trẻ thần hình 5 6 tuổi nhưng giọng nói là của một lão già.

Hoàng Tông Đế chính là đứa trẻ này, lão cũng phải xuất quan khi cảm nhận được một đòn kia.

“Hắc Long tông chủ, ngươi năm xưa trốn chạy lão phu, bây giờ còn dám xuất hiện sao?”

Hoàng Tông Đế nhìn Hàn với đầy sát khí nói.

Hàn cười cười thản nhiên nói:

“Ta giết một lão già thì có gì hay ho chứ? Phải giết con cháu của ngươi để ngươi cảm nhận nổi đau này, có phải thú vị hơn không?”

Hoàng Tông Đế vung một chưởng đánh bay Hàn ra xa vài dặm, hắn hóa thành hắc quang lao tới.

“Nhưng bây giờ thì khác rồi, ta đến để lấy đi Đặc Ân của ngươi, Đặc Ân Nuốt Chửng.”

Hàn từ đồng đất đá đứng dậy vô cùng thích thú nói.

Hàn xoay kiếm một vòng rồi phóng thẳng về phía Hoàng Tông Đế.

Hoàng Tông Đế cũng lấy ra một cây đinh ba tiếp lấy một kiếm.

Cây đinh ba này khi chạm vào kiếm liền phóng ra lôi điện tứ phía rất mạnh mẽ.

“Quả nhiên là ngươi giữ nó.”

Hàn tháo mặt ra ánh mắt hiện ra vẻ tham lam nói.

Hắn vung tay vào hư không liền có một thanh gươm màu đỏ đậm xuất hiện, lưỡi gươm hơi cong còn có lửa bao bọc xung quanh.

Hoàng Tông Đế cau mày sắc mặt ngưng trọng, thanh gươm mà Hàn cầm trong tay là Hỏa Thiên Gươm.

Một trong những vũ khí ít ỏi được thái cổ lưu lại, rất ít kẻ biết được sự tồn tại của những vũ khí này.

Đinh ba của Hoàng Tông Đế cũng là Lôi Diệt đinh ba rất lợi hại.

“Thái thượng hoàng xuất quan, các ngươi xem như xui xẻo rồi.”

Lão già áo xám nhìn Thái Ân cười nói.

Thái Ân hơi đảo mắt nói:

“Xui xẻo hay là may mắn vẫn còn chưa biết được đâu.”

Lời này có chút thâm ý nhưng lão già áo bào xám không quan tâm, phía trước đột nhiên có vô số binh lính xuất hiện.

Các tướng lĩnh, thống soái đều có tu vi cao thâm, bọn họ vừa thấy Thái Ân liền truy đuổi.

Lão Thái Ân vẫn ngồi đó không chút biểu tình, đám quân lính vừa tới hai chục trượng đã bị một khối thịt khổng lồ từ phía trên đè chết.

“Cái quỷ gì đây?”

Mấy thống soái và tướng lĩnh đều kinh hãi lui về sau, khối thịt kia lúc nhúc sau đó thò ra vô số cái đầu yêu thú bằng thịt.

“Gớm chết đi được, mau dùng lửa đốt chết nó đi.”

Thống soái mạnh nhất hạ lệnh, liền có mấy bóng người vụt lên vung ra vô số chiêu thức và pháp bảo có hỏa thuộc tính.

Khối thịt kia lại có một đầu cự côn nhô ra, nó há miệng phun ra một ngụm máu dập tắt toàn bộ lửa.

Mùi máu tanh lan tỏa khắp thành làm vô số người nôn ói, mấy bá tánh gần đó thì lăn ra chết hóa thành vũng máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.