Trở Về Thiên Sơn

Chương 59: Chương 59: Đại hội bắt đầu




“Các vị có gì mà náo nhiệt vậy?”

Phổ Ngọc Nghi quý phi bước tới cùng với vị ngũ hoàng tử bên cạnh.

Một đạo quân hùng hậu của hoàng tộc xuất hiện với khí thế hiên ngang lẫm liệt.

“Quả nhiên là có ý dùng vũ lực để thu lấy phe phái rồi.”

Hồng Tô lão bà bà nhếch môi nhìn Trúc lão truyền âm.

“Khí thế của hoàng tộc Nam Vực quả là mạnh nhất Tứ Vực.”

Một người trung niên khoác áo bào tím cười nói, hắn là Y Hoàng đại diện cho Đoạn Phi tông Tây Vực.

Một trung niên khác khoác huyết bào cười cười nói:

“Vì húp một bát canh thiu ở Nam Vực mà ngươi cũng nhiệt tình quá ấy chứ.”

Y Hoàng tức giận đến đỏ mặt muốn ra tay xuất thủ, nhưng thân phận người trước mắt này không thua kém mình, là Ô Nguyên đại diện Minh Thiên tông Đông Vực.

“Tứ Vực đã hội tụ đủ ba phần rồi, chỉ còn thiếu mỗi Bắc Vực ta thôi, ha ha ha.”

Một lão già toàn thân hắc bào tỏa ra tà khí bước tới, lão là Dự Hoan của Tà Chân tông đại diện của Bắc Vực.

“Ôi trời, một bát canh thiu mà Bắc Vực cũng muốn tranh húp chút ít à.”

Lại một lão già khác tới từ Phổ Kiếm cung tên Quân Hà nói.

Phổ Kiếm cung xưa nay cùng với Bắc Vực không đội trời chung, hai bên tranh đấu đã không biết bao nhiều ngàn năm.

Đoạn Phi tông, Phần Hỏa Kiếm tông, Tà Chân tông là một phe muốn đứng về ngũ hoàng tử.

Thiên Vân tông, Minh Thiên tông và Phổ Kiếm cung thì là không muốn dính tới bãi bùn lầy này.

“Dương Khiêu tiếp nhận Bất Tử Liên Hoa đi.”

Nguyệt Hy Thánh Nữ vung tay liền có khí tức nâng hộp ngọc bay tới chỗ Dương Khiếu.

Hộp ngọc rơi vào tay hắn liền thu hồi sau đó bay về phía Thiên Vân tông, một đám người muốn ra tay cướp nhưng chẳng thể nào có lá gan đó.

“Các vị bình tĩnh một chút, chúng ta tới là để tham gia thí luyện chống lại thú triều lần này.”

Phổ Ngọc Nghi phá tan bầu không khí yên lặng ngồi vào chủ điện bắt đầu khai tiệc.

“Đệ tử Thiên Vân tông chuẩn bị, chia làm hai đội Song Kỳ cảnh do Trần Lục và Thiên Uyển làm đội trưởng, Tam Kỳ đội thì do Mạc Hoa và Quyền Tân dẫn đội.”

Trúc lão phát ra lệnh liền có hai hàng đệ tử trên dưới ba mươi người tập hợp lại, số lượng vừa đủ mỗi đội 15 thành viên.

“Bí cảnh này sẽ mô phỏng ra những yêu thú từng xuất hiện ở thú triều, tuy chỉ là mô phỏng nhưng sẽ có khả năng làm các ngươi mất mạng, các tông môn cũng có thể cướp đoạt tạo hóa được chúng ta ngẫu nhiên bỏ vào đan điền yêu thú, đại hội sẽ bắt đầu trong nửa nén nhang tới.”

Một nô tì bên cạnh Phổ Ngọc Nghi trịnh trọng nói.

Trần Lục chấp tay sau lưng ở ngoài cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

“Ca ca.”

Thiên Uyển từ từ bước tới nhẹ giọng nói, Trần Lục nhìn nàng mỉm cười.

“Trúc lão sao để ta lãnh đạo mọi người vậy? Liệu ta có thể làm được không?”

Lời nói của nàng có chút lo lắng, Trần Lục xoa đầu nàng nói:

“Ta tin muội có thể làm được việc này rất tốt đấy.”

Thiên Uyển gật đầu mạnh một cái sau đó cùng Trần Lục nhìn khung cảnh bên ngoài.

Nửa nén nhang rất nhanh đã trôi qua, các tổ đội tập hợp có đến hơn trăm đội đứng trước một cái truyền tống trận, nó sẽ truyền tống bọn họ xuất hiện ngẫu nhiên trong bí cảnh.

Đội của Trần Lục được truyền tống tới một vách đá, nơi đây cuồng phong gào thét như lưỡi đao cắt phá mọi thứ.

Trần Lục phất tay dùng cuồng phong của mình ngăn cách gió bên ngoài làm tổn thương người khác.

“Phong man thổi quét như vậy sẽ khó cho các ngươi rồi.”

Trần Lục thở dài nhìn 14 người nói.

Thiên Uyển ngồi xuống đất lấy ra một tấm bản đồ nói:

“Theo địa đồ thì chúng ta đang ở Vách Vô Nhai rồi, nơi đây chủ yếu là cuồng phong sắc bén, vách núi hiểm trở còn có thứ đó.”

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của Thiên Uyển chỉ tới, một cái hang động cực lớn đến vài chục trượng, khó mà hình dung được sinh vật nào ngủ ở trong đó.

Trần Lục phất tay quét một đạo phong man vào trong liền cau mày nói:

“Một con dơi tu vi không thấp, nếu buộc phải chiến đấu với nó ở đây thì toàn bộ sẽ chết.”

Mọi người nghe vậy đều có chút lo lắng sôn sao, Tần Nhân bước tới nói:

“Còn cách nào để tránh xa nó không?”

Trần Lục lắc đầu nói:

“Chúng ta tới đây là để giết nó không phải để chạy trốn, mọi người xuống dưới vách núi kia mai phục đi, ta sẽ dẫn dụ nó tới nơi đó, địa hình nhỏ hẹp yêu thú to khó mà di chuyển được.”

Ai cũng nhìn xuống vách núi này lại thầy thêm một cái vách núi khác, nhưng nó hẹp hơn nhiều so với chỗ nhóm người đứng, hai bên sườn núi còn nhô ra rất nhiều gai đá.

“Phong Kỳ.”

Trần Lục lấy ra Phong Kỳ của mình giao cho Thiên Uyển sau đó bay ra bên ngoài.

Thiên Uyển nắm chặt Phong Kỳ hít mạnh một hơi sau đó điều động mọi người đi xuống vách đá kia.

Trần Lục không còn phong man gia thân liền bị gió cắn vào da thịt, hắn phải thay thế bằng lôi điện để đảm bảo mình bị ít thương nhất có thể.

Dơi vốn rất nhạy cảm với âm thanh, tiếng lôi điện vừa kêu lên đã khiến nó gầm lên giận dữ, núi đá run lắc dữ dội và cuồng phong trở nên mạnh hơn rất nhiều.

Một con dơi màu vàng đất từ trong hang động bay ra, đôi cánh của nó có thể che cả bầu trời hơn cả con Hỏa Ưng lúc trước.

Phía sau hắn cũng vang lên một tiếng rít chói tai, một đầu cự mãng đang quấn quanh một cột đá to đến chục trượng.

“Đây là có chuyện?”

Trần Lục kinh hãi lách mình sang bên phải thì bị vuốt nhọn đánh bay về, một con địa long ánh mắt hung ác nhìn hắn.

Bên trái lại xuất hiện một con hùng sư toàn thân màu nâu đậm.

“Tứ Vương Yêu Thú ở đợt thú triều ba trăm năm trước, tại sao Nam Vực lại mô phỏng ra bọn chúng làm gì?”

Ở đại sảnh vô số tiếng nghị luận vang lên, Thiên Vân tông chỉ biết trầm mặt nhìn lên hình ảnh đang diễn ra.

“Hồng Thiên Ấn, Thiên Địa Chi Tâm.”

Một đạo thanh âm như ẩn như hiện phát ra từ hư không, một đạo hồng quang chiếu rọi thiên địa một lần áp chế toàn bộ bốn con yêu vương.

“Hủy Thiên Diệt Địa.”

Trần Lục phản xạ nhanh nhạy hướng phía con dơi vung hai quyền tới, lôi điện oanh thiên trực tiếp phá nát đầu của nó.

Một viên ngọc từ trong đan điền dơi yêu bay ra rơi vào tay Trần Lục, hắn lại tiếp tục vung quyền về phía ba yêu thú còn lại.

Phổ Ngọc Nghi sắc mặt trầm xuống nhìn vào màn ảnh, nàng biết đó là ai.

“Mẫu thân, hoàng hậu xuất thủ rồi.”

Ngũ hoàng tử bên cạnh cũng cau mày, bọn họ biết hoàng hậu sẽ xuất thủ, nhưng không ngờ lại trùng hợp ngay chỗ đám người Thiên Vân tông truyền tống.

“Đám tiểu tử của Thiên Vân tông gặp may rồi.”

Cao Tùng hừ lạnh nhìn màn ảnh.

Những người không theo phe quý phi Phổ Ngọc Nghi điều thấy được đệ tử của mình bị làm khó dễ trong bí cảnh.

Trần Lục này đã trảm đầu bốn yêu vương thu được bốn món bảo vật khác nhau, hắn nhìn lên trời cao khẽ mỉm cười.

Đám người vừa được hắn phân phó điều ngơ ngác nhìn, ngay cả hắn từ đầu tới cuối cũng không nghĩ tới sẽ có cảnh tượng này.

Trần Lục đi tới chỗ đám người Thiên Uyển, hắn hơi ho khan một tiếng nói:

“Chúng ta rời khỏi đây thôi, mau tìm mấy vị đồng minh khác.”

Cả đội hai mắt nhìn nhau cũng bất đắc dĩ gật đầu một cái, Trần Lục thu lại Phong Kỳ cũng tìm đường xuống núi.

Theo một đoạn đường gập ghền với vô số yêu thú tấn công, bọn họ cũng tới được chân núi.

Nhưng chân núi này yên lặng đến lạ thường, không một con yêu thú nào vồ tới như lúc đi xuống.

“Các ngươi đứng ở xung quanh tạo trận thế phòng thủ, ta đi về phía trước kiểm tra một chút.”

Trần Lục phân phó xong liền chạy thẳng về phía trước với tộc độ khá nhanh.

Phổ Ngọc Nghi truyền âm cho tì nữ bên cạnh nói:

“Những kẻ khác không quan trọng, lấy đầu tên tiểu tử họ Trần đi.”

Tì nữ chỉ gật đầu âm thầm rời đi, ngũ hoàng tử cũng lấy ra một cái lệnh bài thì thầm vào đó một lúc.

“Đội thứ hai xem ra cũng không khả quan lắm.”

Trúc lão nhìn lên một màn ảnh khác thản nhiên nói, khung cảnh này là nhóm đệ tử tu vi Tam Kỳ đang ở một địa vực dưới lòng đất, bọn họ chật vật đối kháng với mấy con yêu thú Tam Kỳ.

Hệ thống thực thể dưới dạng chiếc đỉnh. Main bá, không hậu cung. Truyện đã hoàn thành Đỉnh Luyện Thần Ma

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.