Nói một chút về Ô thành lúc trước, Tô Công Thanh một thân chiến ý đánh với mấy vị cao thủ của Tru, Lâm gia tộc.
Hầu Quỷ cũng đã khôi phục thương thế tiếp tục gia nhập chiến trường, mà không biết từ đâu lại chui ra bảy tên quỷ đeo mặt nạ thú khác nhau tới.
Ô thanh giờ đây chỉ là một đống hỗn độn được máu tươi và xác người lắp đầy, đội quân nhân tộc phải nói là bị tiêu diệt hết một nửa, quỷ tộc chỉ bị diệt đi một phần năm mà thôi.
“Tô Công Thanh, Tô tội đồ năm đó lão phu tha ngươi một mạng, nay ngươi lại dám dẫn một lũ súc sinh quỷ quái tới làm loạn à?”
Một âm thanh uy nghiêm như từ cửu thiên truyền xuống.
Một lão già ăn mặc như dân thường xuất hiện ở cổng phủ đệ Tru Lâm gia tộc.
“Chà, Tru Diệp lão tặc tử, ngươi đây rồi.”
Tô Công Thanh hưng phấn đến phát cuồng lập tức ngửa đầu cười lớn.
Cơ thể hắn bắt đầu mọc ra mấy cái gai sần sùi, tay phải hóa thành một lưỡi kiếm sắc bén quỷ dị màu đỏ như máu, toàn thân được gai sần sùi bao bọc như giáp.
Tô Công Thanh trực tiếp chém bay mấy cao thủ xung quanh lao tới Tru Diệp.
Tru Diệp cũng là lấy ra một thanh chiến mâu vàng kim đánh tới, hai bên khí thế tăng vọt, một lần va chạm này tạo ra dư ba thổi bay toàn bộ đánh người xung quanh trăm trượng.
“Tam Ảnh Tam Sát Kiếm.”
Tô Công Thanh phân ra hai đạo hư ảnh lao tới Tru Diệp, ba đạo hư ảnh liên tục thế chỗ cho nhau, giả giả thật thật, thật thật giả giả, huyền ảo ngay cả Lâm Khánh cũng không phân biệt được.
“Không hổ là Tô Công Thanh, sử dụng ảo ảnh phải nói là thượng thừa, nhưng lão phu há nào chịu thua một tiểu quỷ chứ.”
Tru Diệp lạnh lùng nói, lão dùng mâu quét ra một đạo kim quang chói mắt, Tô Công Thanh lúc này vung tay phải chạm vào kim quang.
Một vụ nổ làm cho tường rào của Tru Lâm phủ sập hết một nửa, trận pháp cũng phải bị ép vận chuyển để tránh quỷ quân đánh vào.
Tru Diệp thì sắc mặt hơi trầm xuống, Tô Công Thành thì là nở ra một nụ cười điên cuồng nói:
“Trụ Diệp lão tặc, năm đó ta vì biết ơn hai gia tộc các ngươi vì đã để Tô gia lánh nạn ở Ô thành này mà nguyện giảng dạy cho đám trẻ, chỉ điểm bọn chúng con đường chính đạo lĩnh hội Lâm Sát Quyết và Tru Tàn Thư, tiêu diệt vô số yêu ma quỷ quái, vậy mà các ngươi lòng mang ác niệm trong 20 năm tính toán tiêu diệt Tô gia, nhưng nào ngờ được ta và hai tộc nhân khác sử dụng Cô Tích thư để mà chạy trốn.”
Lời này hận ý và sát ý đầy trời làm cho toàn bộ bầu trời cũng phải phẫn nộ theo, hắc vân cuộn trào như cửu long bay múa.
“Tô gia mất đi đại lượng tộc nhân, tài nguyên và chân truyền pháp bảo, pháp quyết, ngươi nghĩ để cho Tru Nhiệm tu luyện Trấn Ma quyết và dùng pháp bảo Cô Tịch thư là đã nắm nội tình Tô gia, ngay cả Lâm Khánh cũng bị hai lão các ngươi lừa học Cửu Ảnh Huyền Tâm Kiếm và dùng U Chân kiếm của ta để lại, thật không tin được là hai lão tặc các ngươi ngu đến hồ đồ rồi.”
Tô Công Thanh lời nói bình tĩnh nhưng tạo ra bầu không khí yêu dị.
Lâm Tùng từ trong phủ đệ đạp bước đứng bên cạnh Tru Diệp, Lâm Tùng dáng vẻ tiên phong đạo cốt chấp tay sau lưng.
Tô Công Thanh cười cười nói:
“Nhưng mà tiếc cho hai lão đầu bạc, bày mưu như vậy lại không biết Tô gia còn sát chiêu và quân bài ẩn như thế nào.”
Trụ Diệp và Lâm Tùng đột nhiên cau mày, hai lão cảm thấy được một điều gì đó không đúng.
“Tru gia gia, vì sao xác của Thu Hoài lại ở trong cấm địa gia tộc.”
“Lâm gia gia, Hồng Na nàng ấy đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói là được hai ngươi hộ pháp sao?”
Tru Nhiệm và Lâm Khánh âm thanh run run nhìn hai lão già đứng ở đó.
Tru Diệp lắc đầu thở dài nói:
“Các nàng đã bế quan thất bại rồi, chúng ta vô pháp cứu chữa.”
Tô Công Thanh nghe xong ngửa đầu cười lớn một tiếng chế giễu nói:
“Đúng thật là vô pháp cứu chữa, bởi vì các nàng không bị tẩu hỏa nhập ma càng không bị bệnh tật, là do hai lão tặc các ngươi giết chết rồi hút đi nguyên khí.”
Một đạo màn sáng chiếu thẳng lên trời hiện ra hình ảnh hai lão già dùng tay điểm lên đỉnh đầu của hai cô gái, hút lấy nguyên khí trong cơ thề các nàng.
Lâm Tùng trán nổi gân xanh không còn bình tĩnh nói:
“Hình ảnh này là hoang đường, cấm địa Tru Lâm gia tộc há để ngươi dễ dàng xâm nhập.”
Tô Công Thanh thần sắc chê cười nói:
“Luyện Hồn Bia có giúp các ngươi được nhiều không?”
“Ngươi!”
Cả hai lão già biến sắc chỉ tay về phía Tô Công Thanh, không thể tin được hắn lại biết chuyện này.
Luyện Hồn Bia tên như ý nghĩa là một tấm bia đá có thể luyện hóa linh hồn, giúp linh hồn cường đại và gia tăng tuổi thọ hoặc có thể ngược lại làm suy yếu linh hồn và giảm tuổi thọ.
Hai lão năm đó trong chiến trận đấu với Tô gia một sống một còn đã lấy tấm bia đá đó cất giấu làm của riêng, đặt nó ở trung tâm cấm địa Tru Lâm gia tộc.
Kể từ đó cấm địa không còn là nơi để các đệ tử gia tộc tìm kiếm cơ duyên, mà là nơi để hai vị lão tổ bế quan.
“Đây là chính đạo mà hai lão tặc các ngươi 150 năm trước vỗ ngực tự nhận đây sao?”
Lâm Tùng tức giận nhìn về phía Tô Công Thanh quát:
“Dù cho đó là thủ đoạn tàn độc nhất thế gian, nhưng chúng ta dùng nó để chống lại yêu tộc, ma tộc và quỷ tộc, chứ không dùng để đối nghịch với thiên hạ, đó chính là chính đạo.”
Tô Công Thanh cười nói:
“Bàn môn tả đạo, giết không tha.”
Hắn bạo phát một thân tu vi không gì sánh bằng, một bước từ Ngũ Kỳ viên mãn đạp tới Lục Kỳ viên mãn, thăng lên một cái đại cảnh giới.
“Ngươi vậy mà giấu tông chủ, tu luyện ra một thân tu vi bậc này rồi.”
Hầu Quỷ cười lạnh nói.
Lâm Tùng hừ lạnh tràn đầy sát khí nói:
“Tà ma ngoại đạo, nghĩ lão phu không dám cùng ngươi sống chết một phen à?”
Tu vi hai lão đột nhiên tăng mạnh sau đó hóa ra 12 cái lá cờ màu sắc giống nhau, dung hợp lại tạo ra một cái trận đồ xoay tròn.
“Lâm Sát Quyết.”
“Tru Tàn Thư.”
Hai đạo lục quang và kim quang bay lượn dung hợp lại tạo ra khí thế ngụt trời, so với Tô Công Thanh e là cao hơn một bậc rồi.
“Cửu Nguyên Quỷ Trận!”
Quỷ Hầu kết ấn cười nói, Tô Công Thanh và hai lão Tru Diệp, Lâm Tùng sắc mặt chợt biến.
Chín người chín hướng kết thành trận pháp bao vây ba người vào bên trong.
Tô Công Thanh trầm mặt nói:
“Các ngươi như vậy là có ý gì?”
Người đeo mặt nạ Hắc Cẩu trịnh trọng nói:
“Tông chủ hạ lệnh, Tô Công Thanh lập nhiều chiến công cho Hắc Long tông được phép bước vào Cửu Quỷ Nguyên Trận lịch luyện, sống hay chết phải xem tài năng của ngươi rồi.”
Tô Công Thanh trán nổi gân xanh nhìn vào Cẩm Tú quát lớn:
“Hàn, ngươi làm như vậy là có ý gì đây?”
Từ sau lưng Cẩm Tú lại mọc ra một cái miệng vươn lên hướng Tô Công Thanh cất tiếng nói:
“Tam Quan thành, Hải Lam Sơn, Đông Hải, Hồ Khởi Nguyên, những chuyện này đủ để ta đích thân ra tay rồi, nhưng khoảng thời gian này ta có việc khác phải, chỉ phái ra đám thuộc hạ giết ngươi thì có chút không đủ.”
Hầu Quỷ cung kính nói:
“Tông chủ không tin chúng ta sao?”
Cái miệng kia cười khúc khích quái dị nói:
“Không phải, chín người các ngươi rất mạnh, nhưng Tô Công Thanh lại có thực lực ngang hàng với Thái Ân, khó mà để các ngươi tiêu diệt được, ta sẽ giúp các ngươi một chút.”
Nói xong cái miệng kia lại mở to ra phun vô số khí đen bao bọc trận pháp, Tô Công Thanh lúc này mới biết sắc phất tay nói:
“Quỷ quân mau giết đám người này.”
Quỷ quân lập tức gào thét đổi hướng từ nhân tộc sang tấn công chín người kết trận, Tru Diệp cũng ra lệnh cho tộc nhân xuất thủ.
Nhưng hai bên nhân mã chưa kịp tấn công thì đã có vô số người đeo mặt nạ cười lao tới chém giết quỷ quân và nhân tộc.
“Để giết ta ngươi còn mang một đội quân tới sao?”
Tô Công Thanh trầm mặt nói.
Cái miệng cười hì hì thản nhiên nói:
“Ngươi cầu quỷ huyết từ ta, nhưng lại âm thầm làm Hắc Long tông suy yếu, ngươi nào có ngờ được quỷ huyết ta ban cho ngươi chỉ là giả, nó là thứ giúp ta theo dõi ngươi từ đầu tới cuối, chí ít chỉ là một loại tạp chủng quỷ không ra quỷ, người không ra người lại còn muốn làm anh hùng thầm lặng một lòng cầu chính đạo?”
Từng tiếng cười chế giễu vang lên, ngay cả hai lão quái Tru Diệp và Lâm Tùng cũng cười vô cùng sảng khoái.
“Tru Nhiệm, Lâm Khánh, hai ngươi vốn dĩ không phải tộc nhân của tộc chúng ta, chỉ là hai đứa mồ côi được nhặt ngoài đường mà thôi, thấy thiên phú hai ngươi không tệ có thể gia nhập Hắc Quỷ quân của tông chủ rồi.”
Tru Diệp từ một lão già hiền từ lại hóa thành một thân ác quỷ vô cùng đáng sợ nói.
Hai người đã chịu nổi đau mất đi nương tử còn nghe thêm lời này khiến nộ hỏa công tâm lập tức rút kiếm chém tới.
Nhưng mà chưa kịp chạm vào trận pháp đã bị một bóng người dùng hai tay nhấn đầu hai vị tộc trưởng xuống đất.
Nhìn rõ lại là một người đeo mặt nạ giao long, hai vị tộc trưởng bị trấn áp đến không thể bạo phát tu vi.
“Giao Long giáo chủ cũng tới rồi.”
Tô Công Thanh trầm mặt một lúc lâu mới thở dài nói, người được hắn gọi là Giao Long giáo chủ lấy ra hai đạo dây thừng quấn lên hai tộc trưởng.
Tu vi Tru Nhiệm và Lâm Khánh bị phong ấn chỉ như dân thường nằm chờ chết.
“Hàn, ngươi thả hai đứa nhỏ ra đi, ta sẽ theo Giao Long giáo chủ đến nhận phán xét của ngươi.”
Cái miệng ngưng nhã khói đen một lúc cười nói:
“Quả nhiên ngươi vẫn còn xem hai người bọn chúng là thân nhân, Giao Long thả người.”
Khói đen hóa thành sợi dây quấn quanh Tô Công Thanh, tầng tầng cấm chế được kết thành, tám người đeo mặt nạ lại hạ thêm mấy chục cái phong ấn.
Giao Long giáo chủ thu hồi sợi dây phong ấn Tru Nhiệm và Lâm Khánh, hắn hóa thành một con giao long quét đuôi một cái đã thổi bay toàn bộ Ô thành thành một mảnh phế tích.
“Dẫn tộc nhân tới Nam Vực phụ tông chủ đi.”
Giao Long giao chủ nhìn hai vị lão tổ Tru Diệp và Lâm Tùng nói.
Hắn kéo Tô Công Thanh rời đi, Cẩm Tú và tám người Quỷ Hầu cũng theo sau, đội quân mặt nạ cười cũng nhanh chóng rời đi.
Một Ô thành phồn hoa giờ chỉ để lại một đống phế tích để thế nhân biết được từng có một Ô thành tồn tại.
Tru Diệp nhìn đống hoang tàn mà lòng có chút chua sót, dù sao đây cũng là nơi cư trú mấy trăm năm, chỉ trong vài ngày chẳng còn lại gì ngoài phế tích và xác người.