Trần Lục đi sâu thêm một chút đã gặp được một vật bông hoa màu tím, cánh hoa mỏng như cây kim, lắc lư như múa phát ra âm thanh thê lương nhất thế gian.
“Tìm thấy rồi.”
Trần Lục mỉm cười vừa bước vào 10 trượng thì bị một cổ khí tức ma mị làm cho tâm thần chấn động, hắn lập tục đẩy ra một đạo cuồng phong để thân hình lui về sau vài trượng.
“Cảm giác vừa rồi như là bị rút ra linh hồn vậy.”
Trần Lục cau mày có chút kinh sợ nhìn về phía bông hoa kia.
Hắn lần này tế ra một cái bình ngọc bao phủ lôi điện, chuẩn bị ném bình thu hoa thì một cái đấm đầy lông lá đánh tới.
Một màn nước đột nhiên xuất hiện ngăn quyền kia ập tới, Trần Lục thu lại bình ngọc nắm Tuyết Kiếm trên mặt đất lên.
“Lưu Thủy Huyền Đạo.”
Trần Lục kéo một đạo thủy lưu bao bọc lưỡi kiếm, hắn lui về sau vung ra một đạo thủy lưu phát ra lam quang.
Dòng nước ập tới thân hình ma viên đẩy nó lui ra sau, ma viên bị đẩy té xuống mặt đất, dòng thủy lưu kia chưa tiêu tán mà bay lên trời hóa thành kiếm khí hướng đầu ma viên đâm xuống.
Trần Lục nâng tay tế ra bình ngọc ném về phía bông hoa, tay hắn nhanh chóng cũng hóa thành một trảo vồ vào hư không.
Hắc phong cuộn trào hóa ra long trảo nâng phần đất chứa bông hoa lên, long trảo trực tiếp ném tới phía bình ngọc.
Trên đường bay thì đất đá bị cuồng phong cắt xé, chỉ chừa lại một bông hoa màu tím nguyên vẹn lọt vào bình ngọc.
Ma viên gào lên giận dữ tu vi bạo phát Tam Kỳ viên mãn, một quyền đánh tan thủy kiếm đang rơi xuống, nó nhào tới hướng Trần Lục một quyền ập tới.
“Đồ lông lá ăn thử một chút lửa của ta!”
Thái Dương từ không trung ập xuống đè ma viên áp xuống mắt đất, hỏa diễm bộc phát đốt cháy lưng của ma viên.
Trần Lục vung ra một đạo kim quang tách ngọn lửa và ma viên ra làm hai.
“Ah, ah, chủ nhân sao ngươi tấn công cả ta vậy.”
Thái Dương bị tách ra làm hai đau đớn gào khóc, nó rất nhanh đã hợp lại thành một.
“Ngươi né không kịp thì trách ai đây?”
Trần Lục nhún vai thản nhiên nói, Thái Dương có chút đau lòng, nhưng nó vẫn không quên chui xuống thôn phệ ma viên.
Trần Lục thu lại bình ngọc trong tay, hắn hướng về một nơi khác tiếp tục tìm kiếm.
Trong bóng tối một cái thân ảnh uốn éo quất ra một đạo hắc khí, hắc khí xung quanh chuyển động thay đổi liên tục, làm hướng đi của Trần Lục trong vô hình đã thay đổi theo dòng hắc khí.
Trần Lục bước đi vô tình lọt vào một cái di tích, hắn nhìn thấy là một cái bộ xương to lớn bị hắc khi che giấu, ước chừng dài đến trăm dặm.
“Thứ này là gì đây?”
Trần Lục không nhịn được thở ra một hơi khí lạnh, Vô Tâm khoác khoác tay thản nhiên nói:
“Không cần phải hoảng, ở thời thái cổ và tiền thượng cổ chân long và ma tộc đánh nhau không ít, thấy được một bộ long cốt là chuyện thường.”
Trần Lục cố giữ bình tĩnh tiếp tục bước vào trong phế tích, nơi đây vô số thi thể hình thù kì lạ, có kẻ chết quỳ, chết đứng, đủ loại tư thế.
Ở giữa đại điện cũ nát có ghim một thanh hắc kiếm, khí tức này vô cùng yêu dị, có thể cảm nhận được nếu nâng thanh hắc kiếm kia chém ra thì thế giới này cũng phải tách ra làm hai.
Hạo Trung và Vô Tâm hai mặt nhìn nhau có chút nghiêm trọng, nhưng bọn họ lại không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn.
Trần Lục biết không nên động vào thanh kiếm đó, một thứ có thể tồn tạo từ thời thượng cổ tới này, không phải là vật mà một phàm nhân như hắn có thể chạm vào.
“Rời khỏi đây.”
Một âm thanh hư hư ảo ảo vang lên, một nữ nhân toàn thân áo bào được kết từ băng tinh, nhìn vào thì vô cùng đẹp mắt.
Trần Lục hơi kinh ngạc thấp giọng hỏi:
“Xin hỏi vị cô nương này là?”
Nữ nhân kia không trả lời mà âm thanh có chút gấp gáp nói:
“Mau rời khỏi đây, một kẻ như ngươi vốn không nên xuất hiện tại đây.”
Hạo Trung lập tức phát giác ra được điều bất thường quát lớn:
“Chạy mau!”
Trần Lục phất tay một cái liền có cuồng phong đẩy hắn lui ra sau, hắn nhìn thấy được bóng của nàng ta và di tích từ từ mờ dần rồi bị hắc khí che phủ.
Hắn xoay người rời đi không lâu thì đột nhiên trở lại nơi này, Trần Lục ngơ ngác một lúc lâu mới thấy nữ nhân kia vẫn đứng đó.
“Không kịp nữa rồi.”
Nữ nhân áo bào được kết từ tinh thể băng thở ra một hơi nặng nề.
“Ta nói ngươi sẽ phải chết mà.”
Giọng của con giao long từ trong hắc khí truyền tới, tiếp sau đó là vô số bước chân cùng tiếng gào rú.
Trần Lục chộp vào hư không liền có một đạo lục quang xuất hiện trong tay, hắn phất mạnh về phía trước, cuồng phong thổi quét hắc khí để lộ ra 20 dặm xung quanh.
Toàn là ma vật đầy đất đang hướng về di tích, có mấy cái bóng to lớn tu vi Nhất Kỳ đang bước đi, làm cho mặt đất rung động không thôi, mấy cự nhân giống cái lúc trước Trần Lục tiêu diệt, nhưng lần này là mấy tên có tu vi Nhất Kỳ.
Giao long hắc ám đứng ở một vách đá không xa cười quái dị điên khùng, nó liên tục quát lớn ra lệnh mấy ma vật tấn công.
“Băng Tinh.”
Nữ nhân phất tay liền có băng tinh bắn ra, một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám, cứ thế hóa ra vô số băng tinh đâm tới biển ma vật hắc ám.
“Thái Dương, Thiên Hỏa!”
Trần Lục ném Thái Dương về biển ma vật, quả cầu lửa bành chướng cực đại sau đó nổ tung, hóa thanh cột lửa rực sáng giữa biển hắc khí.
Nữ nhân bí ẩn kia và Trần Lục liên tục đánh tới ma vật vây giết, không biết từ khi nào cả hai đã sánh bước cùng lên.
“Thủy Lưu Huyền Kiếm.”
“Băng Linh Yên Vũ.”
Trần Lục thì chém ra một đạo thủy lưu san sát kiếm ý, nữ nhân kia thì vung ra bốn con chim yến bay lượn xung quanh thủy lưu của hắn.
Thủy băng kết hợp đóng băng 5 dặm, ma vật bị đông kết không thể nào thoát ra được, Trần Lục xoay kiếm chém ngang qua một đạo huyết lôi, diệt được hơn trăm ma vật hắc ám.
“Băng giới.”
Nữ nhân thở ra một hơi khí lạnh, toàn bộ khuôn viên 50 dặm đều thành băng tuyết, Trần Lục kinh hãi quay sang nhìn nàng.
“Ah, nữ nhân đó thật phiền toái, chạy trước rồi tính.”
Giao long bất đắc dĩ xoay người chạy đi hèn nhát không thể tả, nữ nhân bí ẩn bàn tay chuyển động, mặt băng bắt đầu đâm lên số gai băng kinh người, xuyên thủng vô số ma vật.
Nàng ta tựa hồ chỉ dùng một ánh mắt và một cái chỉ tay đã diệt đi toàn bộ ma vật hắc ám.
Trần Lục sợ hãi một lúc lâu mới định thần lại chấp tay hỏi:
“Quý danh của cô nương tên là gì?”
Nàng ta sau khi nhìn ma vật hắc ám toàn bộ bị diệt mới chậm rải nói:
“Họ Lý tên Hồng Kiều.”
Lý Hồng Kiều xoay người bước đi nhẹ nhàng đã bước vào trong di tích, phía sâu trong sảnh là một cái cung điện đổ nát, hai bên có một đám tượng quỳ gối cung kính.
Toàn bộ tượng đá quỳ hai bên đều nguyên vẹn, chỉ có điều là rong rêu phủ lên đó dày đặc đến khó tả.
Trần Lục chậm chậm bước theo sau nàng, khi nàng ta đi tới cái ghế cao nhất cung điện thì ngồi xuống.
Trần Lục phía dưới nhìn lên nói:
“Lý Hồng Kiều tiền bối, tu vi của tiền bối là đang ở cảnh giới gì vậy?”
Lý Hồng Kiều ngồi ở đó cao cao tại thương, nhưng lại không kiêu ngạo thản nhiên đáp:
“Thế gian không ai sánh bằng.”
Trần Lục nghe vậy cũng chỉ biết ngượng ngùng nói:
“Vậy tiền bối có biết một khối đá màu đen, hình dạng như một đứa trẻ mới sinh, tay chân nhỏ bé, bụng trương phình, phát ra tiếng khóc tựa hổ gầm không?”
Lý Hồng Kiều cau mày âm thanh có chút không vui nói:
“Tìm nó để vào U Minh chi địa?”
Trần Lục gật đầu vô có chút vui mừng nói:
“U Minh chi địa là tiểu thế giới do Ma Thần tạo ra, bên trong mang đầy cơ duyên tạo hóa, vào được đó thì ta...”
Lý Hồng Kiều lập tức ngắt lời của Trần Lục nói:
“U Minh chi địa không phải thứ giun dế như ngươi có thể bước vào, huống hồ nó đang trong tình cảnh sắp sụp đổ.”
Lý Hồng Kiều ngưng lại đột nhiên con mắt lóe lên một tia sáng nói:
“Tuy U Minh chi địa đang trong trạng thái chuẩn bị sụp đổ, nhưng vẫn còn có thể vào trong tìm một ít cơ duyên.”
Trần Lục đôi mắt có một tia mong chờ hỏi:
“Vậy tiền bối biết khối đá đó ở đâu sao?”
Lý Hồng Kiều gật gật đầu nói:
“Nó ở trong tay ta, ngươi muốn vào U Minh chi địa phải giúp ta một điều kiện.”
Trần Lục hơi trầm ngâm một chút nói:
“Xin tiền bối cứ nói.”
Lý Hồng Kiều hài lòng gật đầu nói:
“Tìm một gọi là Hắc Minh Hoa, hình dạng nhìn như liên hoa, nhưng màu sắc toàn là màu đen kịt, tản ra hắc khí vô tận.”