Ròng rã hai năm trôi qua một cách lặng lẽ và bình yên của Vân Kỳ giới, Trần Lục đạp giữa không bay về biên giới phía bắc, nơi đó là biên giới giữa Trung Vực và Bắc Vực Ma Biên.
Hắn chỉ dẫn theo Quyên Tông tiến tới ma vực, Trần Lục cần một ít nguyên liệu từ ma vực, nên mới mạo hiểm tự mình tiến bước tới nơi đó.
“Chủ nhân, còn trăm dặm nữa là tới được ma biên rồi.”
Quyên Tông cảm nhận có hắc khí mờ nhạt trong không khí liền cất giọng.
Trần Lục nhẹ gật đầu, hắn cũng thấy được phía xa là một mảnh đen vô tận của ma khí.
Sau ba canh giờ Trần Lục cũng thấy được một biển hắc khí cuộn trào, tiếng rít gào của ma vật hình thú, hình người, cũng có thực vật bị lây nhiễm ma khí.
“Ở đây chắc phải tồn tại mấy thứ ta cần, chia nhau tìm kiếm, đừng tùy tiện tiến sâu vào trong.”
Trần Lục phấn phối xong sau đó bay về một hướng khả nghi, Quyên Tông không nói lời nào đi tới nơi khác.
Sau một hồi lâu tìm kiếm thì Trần Lục chạm phải hai con yêu vật thân gấu đầu trâu, tu vi đều là Song Kỳ trung giai, nhưng da dày thịt béo rất khó đối phó.
Trần Lục chật vật hồi lâu mới quyết định triệu hoán Thái Dương, dùng một mồi lửa đốt chết bọn chúng.
Hắn đang tìm một loại hoa mà không ai biết tên, chỉ đơn giản miêu tả năm cánh hoa màu tím mỏng như cây kim, lắc lư như múa phát ra tiếng khóc ai oán của thế gian.
Trần Lục còn tìm một viên đá hình thù kì lạ trông như một đứa trẻ không đủ tháng được sinh ra vậy, tay chân nhỏ bé bụng thì căng tròn cất tiếng khóc như là hổ gầm.
Chỉ hai vật này sẽ giúp Trần Lục biết được chìa khóa bước tới U Minh chi địa, nơi đầy hung hiểm cũng đầy cơ duyên giúp vô số tu sĩ đột phá cảnh giới.
“Ôi trời, cái nơi nhỏ bé này lại tồn tại ma khí thuần khiết vậy sao?”
Vô Tâm vui mừng hút lấy hút để vô tận ma khí nơi đây, Hạo Trung thì có chút chán ghét nhìn đám hắc vờn quanh bên ngoài.
Trần Lục chống kiếm hơi tiến sâu vào bên trong, một cái móng vuốt thối rửa từ trong hắc khí cào tới.
“Mmm, xem đứa nào ngu tự đem mạng tới cho ta này.”
Giọng nói từ trong hắc khí vang lên vui vẻ, một đầu giao long thối rửa hắc khí bay quanh.
Cái vuốt thối rửa vừa nãy là do nó cào tới, giao long từ từ bước trườn tới gắng lại cái vuốt bị tách ra khỏi thân thể.
“Chào tiểu tử thơm béo, ngươi lạc đường sao? Không có tiền bối đi theo hả?”
Giao long xoay tròn cái đầu cười cười thở ra từng mùi hôi thối nồng nặc.
“Cút!”
Trần Lục chém ra một đạo tử lôi cắt đứt một vuốt của nó, vuốt kia bị tử lôi đánh trúng liền co giật hóa thành tro bụi.
Giao long hắc ám rít gào đau đớn chạy vào ma khí phẫn nộ quát:
“Thằng nhãi kia, ngươi dám giết bạn gái của ta, ta thề sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi cho mà coi.”
Trần Lục thì trừng mắt thấy nó có chút quái dị, nhưng cũng không quan tâm tới một con giao long tu vi Nhất Kỳ.
Hắn sư dụng Thái Dương như một cây đèn soi đường, Trần Lục cảm thụ xung quanh chỉ là một mảng lớn hắc khí cuộn trào, nếu không phải có lôi điện khắc tinh của hắc khí, thì hắn đã sớm bị hắc khí nuốt lấy hóa thành ma vật ở đây rồi.
Một cây cự chùy khổng lồ từ trong khói đen phía trên nện xuống, Trần Lục quét ngang lên một kiếm liền ngăn được chùy kia.
Hắn thấy được bàn tay cầm cự chủy kia to đến nổi có thể nhấc một tòa lầu cao lớn dễ dàng.
Trần Lục dùng lực hất chùy ra xa, hắn nâng tay liền có cuồng phòng rít gào thổi quét hắc khí tách ra hai bên, lộ ra một cái thân thể đăng nằm sấp trên đất kéo dài chục dặm.
“Là một cự nhân.”
Trần Lục con ngươi co rụt lại có chút khiếp hãi, khi thấy cái thi thể khổng lồ này, cũng may thi thể này hai chân và tay trái đã bị ai chặt mất, không thể di chuyển đi đâu được.
Nhưng một chùy vừa rồi lực bổ cường đại làm cho toàn thân tu Tam Kỳ trung giai của hắn lay động không thôi.
Nếu cứ tiếp tục đối cứng thì Trần Lục rất có thể bị một chùy nện chết, hắn thấy con mắt đen kịt của cự nhân đang ngước lên nhìn mình.
Trong lòng phát lạnh, thử mà tưởng tượng khi cự nhân này còn sống mạnh mẽ tới cỡ nào, chỉ là một cái xác không có tu vi mà một chùy đã khiến cường giả Tam Kỳ lay động.
Nếu cự nhân trước mắt còn đọng lại một ít tu vi mà nện xuống chùy kia thì Trần Lục chỉ có thành thịt nát.
“Để ngươi ở thật có chút nguy hiểm.”
Trần Lục chém tới một đạo kim quang tách cự nhân ra làm hai nửa, cánh tay cầm chùy kia vẫn cố dốc toàn lực quét ngang qua.
“Cảm ơn... xin lỗi.”
Âm thanh khàn khàn từ phía cự nhân phát ra, Trần Lục đưa mắt nhìn lại thì thấy con ngươi kia có linh tính, chảy ra một giọt nước mắt sau đó trắng dã.
Hắn không nghĩ nhiều như vậy trực tiếp dùng kiếm ngưng tụ tử lôi chặn lấy một chùy, toàn thân tu vi Trần Lục bộc phát mới ngăn được một chùy kia.
“Thứ đó ban nãy đã cất giọng sao?”
Trần Lục thu hồi tầm mắt dời tới cổ thi thể to lớn bị tách ra làm hai kia, hắn nhìn vào con mắt to tròn trắng dã kia một hồi lâu.
“Cảm ơn vì điều gì? Xin lỗi là vì sao chứ?”
Trần Lục ngây người một chút suy nghĩ về lời nói của cự nhân trước khi triệt để chết đi phát ra.
“Ah! Ca ca, thằng nhãi ngươi vậy mà giết ca ca của ta a.”
Con giao long quỷ dị kia từ trong bóng tối chạy ra khóc ầm lên như nhà có đám tang vậy.
Trần Lục bị gián đoạn suy nghĩ lập tức chém ra một đạo lôi điện, lai cắt một phần đuôi của giao long thành tro bụi.
“Ah, ah, nhãi con thật là đáng sợ, ngươi lại còn giết thêm con trai của ta.”
Giao long người bỏ chạy vào trong hắc khí dày đặc, Trần Lục nhìn về phía xác cự nhân lần cuối sau đó tiếp tục bước đi.