Về tới nhà thì Phù lão đã chặt một miếng thịt quăng cho Trần Lục.
“Nướng nó mà ăn đi, ta phải đi luyện chế kỳ cho ngươi.”
Phù lão nhìn Trần Lục nói, sau đó mang xác của Thủy Sư tới một tảng đá lớn cách nhà lão vài dặm.
Phù lão đẩy tảng đá ra liền có một mật đạo phía dưới, lão bước xuống dưới đóng kín tảng đá lại.
Trần Lục giờ phút này đang vừa nướng cá vừa suy nghĩ xem nên làm cái gì tiếp theo.
“Phàm Nhân thì đã đỉnh phong rồi, nhưng mà ta vẫn cảm thấy mình còn muốn đột phá.”
Trần Lục cắn một miếng thịt cá lại tự nghĩ.
“Nếu như thử hội tụ linh khí ở một chỗ nào đó, chắc là ta sẽ đột phá đấy.”
Nghĩ xong thì liền làm Trần Lục đứng dậy leo lên một cái cây cổ thụ gần đó, hắn nhắm mắt bắt đầu hội tụ linh khí về phía mình.
Một canh giờ đã trôi qua, Trần Lục cảm nhận được trong đan điền của mình, có một thứ gì đó đang được hình thành.
Một lá cờ màu xanh lá nhạt, nhưng nó lại không có cột để chống, lá cờ màu xanh nhạt này được bao phủ bởi một luồng gió nhẹ.
“Đây là kỳ trong cơ thể ta à?”
Trần Lục vô cùng kinh ngạc mở lòng bàn tay ra, nhưng khi triệu hồi ra lại chỉ có một ánh sáng xanh lá nhàn nhạt.
“Quái lạ, bên trong đan điện là rõ ràng là mặt kỳ, sao triệu hồi ra chỉ có một đoàn ánh sáng mờ nhạt?”
Trần Lục vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn là bỏ nó qua một bên đi, hắn quan tâm chính là không biết Phù lão đã luyện xong kỳ cho hắn chưa.
Trần Lục vô tình phất tay liền có một đạo cuồng phong bắn ra, hắn ngơ ngác nhìn lòng bàn tay của mình.
“Ảo giác?”
Trần Lục hơi cau mày khẽ nói.
Hắn thử một lần nữa vung tay thì lại có một đạo cuồng phong đánh ra, Trần Lục bất ngờ đến mức nghẹn lời.
Chỉ có tu sĩ Nhập Kỳ mới có thể sử dụng ra thần thông thuộc tính, dù Phàm Nhân có thiên phú tới đâu cũng không thể nào sử dụng ra thần thông thuộc tính, bởi vì họ không có thuộc tính trong cơ thể.
Mà Trần Lục lại là có thể sử dụng ra một đao cuồng phong, làm cho vô cùng bất ngờ và lo lắng.
Lo lắng rằng cơ thể mình có chút vấn đề, liệu có bị ảnh hướng gì khi dung nhập với kỳ mà Phù lão luyện cho không.
Một tiếng xoẹt xoẹt ở bụi rậm gần đó vang lên, Trần Lục bắt đầu cảnh giác nhìn về phía đó, bàn tay đã bắt đầu vận chuyển pháp lực để dồn một kích khi cái thứ trong đó vồ tới.
Nhưng từ trong bụi chui ra một con hươu con nhỏ toàn thân màu trắng cùng đôi mắt xanh ngọc tuyệt đẹp.
Nó có vẻ là vô cùng mệt mỏi và toàn thân thương tích do yêu thú tấn công, Trần Lục nhảy xuống ôm lấy con nai thì ở bụi vồ ra một con thanh lang.
Trần Lục không kịp đưa mắt nhìn chỉ chưởng về phía trước, đạo cuồng phong sắc bén như kiếm chém tới đã đánh cho thanh lang đứt làm hai nửa, máu văng tung tóe lên người của Trần Lục.
“Cũng may ta vẫn chưa để pháp lực tiêu tán, nếu không thì nó đã vồ lấy đầu của ta rồi.”
Trần Lục thở dài cảm thấy vô cùng may mắn khi vừa rồi mình không mất cảnh giác.
Toàn thân hắn giờ là mùi máu tanh tưởi vô cùng khó ngửi, hắn một tay ôm lấy con hươu nhỏ, một tay kéo lê hai mảnh thân xác của thanh lang.
Hắn trở về nhà của Phù lão dẫn con hươu nhỏ cùng mình vào phòng tắm để rửa sạch mùi máu tươi trên cơ thể.
Cả hai đã toàn thân sạch sẽ không còn dính máu, hắn dùng phong hệ để thổi cho lông của hươu con mau khô và bộ quần áo mới vừa giặt xong nữa.
“Chậc chậc, phong hệ cũng thật hữu ích đó chứ.”
Trần Lục cười khẽ một tiếng, hắn ôm con hươu nhỏ ra sau vườn của Phù lão, hái một ít hoa quả cho nó ăn.
Nhưng quái lạ ở chỗ là đút kiểu gì nó cũng không thèm há miệng ăn một miếng, Trần Lục cũng hết cách chỉ đành mặc kệ nó.
Hắn ngồi xuống bắt đầu hội tụ linh khí, nhưng hắn lại thấy bàn tay của mình có chút nhột liền mở mắt nhìn xem.
Thì ra là con hươu nhỏ đang liếm những luồng linh khí mờ nhạt đang hội tụ về phía hắn.
“Ngươi vậy mà lấy linh khí làm thức ăn, thật là một yêu thú kì lạ.”
Trần Lục bất ngờ nhìn con hươu nhỏ, hắn một lần nữa ngưng tụ linh khí vào lòng bàn tay, lần này thì linh khí có chút nồng đậm hơn ban nãy.
Hươu nhỏ dùng lưỡi hấp thu lấy đám linh khí đang hội tụ ở lòng bàn tay Trần Lục, thương thế trên người nó cũng đã khôi phục hoàn toàn.
Hươu nhỏ đã có thể bắt đầu di chuyển vững vàng và chạy rất nhanh nữa.
“Ngươi màu trắng lại rất thích ăn linh khí, vậy ta gọi ngươi là Bạch Linh được chứ?”
Trần Lục vuốt ve con hươu nhỏ nói, hươu nhỏ liếm mặt của hắn như muốn biểu đạt sự hài lòng của mình.
Trời đã chuyển tối, Trần Lục cùng Bạch Linh nằm trên giường rồi ngủ say như chết.
Khi ánh sáng đầu tiên chiếu rọi xuống mảnh đất này, một người đã xuất hiện bên cạnh Trần Lục.
Trần Lục vừa mở mắt đã thấy một chiếc kỳ tử sắc xuất hiện trước mặt, hắn ngồi bật dậy ánh mắt sáng rực nhìn chiếc kỳ này.
Hắn nhìn sang bên cạnh thì Phù lão đã ngủ rồi, luyện chế thứ này đã tiêu hao rất lớn cho Phù lão.
Trần Lục cầm chiếc kỳ phất qua phất lại, trong đầu hắn bắt đầu hiện ra từng hình ảnh người múa kỳ trong sách.
“Tây, Nam, Bắc, Đông.”
Trần Lục bên ngoài sân vừa múa kỳ vừa lẫm bẩm trong đầu.
Một cụ bà lưng còng chống gậy bước tới nhà Phù lão, bà lão đứng bên ngoài cao giọng nói:
“Phù lão, ngươi đâu rồi.”
Trần Lục ghim kỳ xuống đất hành lễ với bà lão nói:
“Phù lão hôm nay có chút mệt mỏi đang nghỉ ngơi, nếu bà có gì nhắn gửi xin hãy nói với ta.”
Bà lão nhìn Trần Lục một lúc lâu mới cất giọng nói:
“Phù lão gọi ta tới là giúp một thiếu niên bước vào Nhập Kỳ, không lẽ thiếu niên đó là ngươi sao?”
Trần Lục ngơ ngát một chút mới cúi người hành lễ nói:
“Là tiểu bối, nếu bà đã do Phù lão mời tới thì xin hãy chiếu cố.”
“Ha ha ha, gọi ta là Lô bà bà được rồi.”,
Lô bà bà cười híp mắt nói.
Lô bà bà bước tới nắm lấy chiếc kỳ đang cắm trên mặt đất, bà bắt đầu vừa múa kỳ vừa giảng giải cho Trần Lục.
“Cùng kỳ dung hợp hòa làm một thể, Nhân Kỳ hợp nhất là cảnh giới đầu tiên khi bước vào Nhập Kỳ, sau khi Nhập Kỳ phải vượt qua 3 điều, thứ nhất là công pháp tu luyện phù hợp, thứ hai là thân thể phải cùng kỳ thích ứng với dung hợp, thứ ba là đột phá giới hạn đạt tới Nhất Kỳ bước vào đại đạo Kỳ Cảnh.”
Nói hết lời thì Lô bà bà đã cùng kỳ dung hợp, cả hai nhập thành một, thể chất tăng vọt cùng với thuộc tính lôi điện tàn phá.
Khi Lô bà bà trở lại bình thường thì Trần Lục đã bắt đầu nghiêm túc tập luyện, cùng kỳ dung hợp không phải ngày một ngày hai là có thể làm được, có kẻ một năm, hai năm mới có thể Nhập Kỳ.
Thậm chí một số kẻ tốn đến 10 năm mới Nhập Kỳ, bởi vậy muốn bước vào bậc thang đầu tiên của đại đạo Kỳ Cảnh là vô cùng gian nan.
Nhưng Trần Lục thì khác, hắn trong lúc vô tình đã đột phá Nhập Kỳ, bây giờ thích ứng với tử lôi kỳ này thì vô cùng dễ dàng.
“Ta và kỳ hòa làm một thể, Nhân Kỳ Hợp Nhất.”
Trần Lục giơ cao tử lôi kỳ quát lớn, tử lôi từ kỳ bắn ra tàn phá không ít mọi thứ xung quanh.
Cuối cùng là tử lôi kỳ dung hợp hoàn tất vào đan điền Trần Lục, cùng tồn tại song song với lá kỳ màu xanh nhạt kia.
“Gì đây? Chỉ một canh giờ đã Nhập Kỳ, ta là đang hoa mắt sao?”
Lô bà bà không thể tin được dụi mắt một cái nói.
Trần Lục có vài đạo tử lôi vờn quanh, có thể cảm nhận được lôi điện cường đại đến mức nào, lôi điện là thứ khó mà dung hợp thành khi muốn Nhập Kỳ, nhưng Trần Lục lại thành công chỉ trong một canh giờ, khiến Lô bà bà cũng phải khiếp sợ đến hồn bay phách lạc.
Trần Lục thu hồi khí tức lôi điện, hắn xoay người hành lễ với Lô bà bà thật sâu.
“Phù lão đã mang về một quái tài nhỏ tuổi đây, ha ha ha.”
Lô bà bà cười một tiếng khoác khoác tay rời đi.
Giúp Trần Lục bước vào Nhập Kỳ đã hoàn thành, bà cũng không việc gì phải ở lại đây nữa.
Phù lão thức dậy vô cùng thoải mái, lão bước ra bên ngoài nhìn sân nhà của mình bị hủy hoại không ít.
“Hả! Cái quái gì đang xảy ra đây?”
Phù lão trợn to mắt quát lớn.
Trần Lục cười xấu hổ nói:
“Trong lúc ta bước vào Nhập Kỳ không khống chế được lôi điện, nên đã phá hủy mảnh sân này.”
Phù lão lắc đầu cười khổ một tiếng, lão là tu sĩ nhưng lại vô cùng nghèo, chỉ có căn nhà nhỏ này để sống qua ngày, ấy vậy mà đã bị hủy đi cái sân, e là phải mất một mớ tiền lớn để sửa lại.
“Trần Lục, ngươi đã là Nhập Kỳ sơ cảnh, hãy đi săn giết yêu thú để mà đi bán lấy ít tiền mua công pháp đi.”
Phù lão nhìn về Trần Lục nói, lão bước tới một góc nhà lấy ra cái rương cũ, bên trong rương là một cây kiếm phủ đầy bụi.
Phù lão thổi hết bụi trên thanh kiếm đi, thanh kiếm này có màu lam đặc trưng và một viên lam ngọc được đính ở giữa chuôi kiếm, nhìn vô cùng đẹp mắt.
“Đây là Tuyết Kiếm của lão phu, ngươi hãy dùng nó để mà săn giết yêu thú đi, nhớ kiếm chút tiền sửa lại cái sân cho lão phu nữa.”
Phù lão ném thanh kiếm về phía Trần Lục, lão ngồi lên thuyền mang theo cần câu ra sông bắt ít cá.
Hắn ngồi ổn định tu vi đến chiều tối mới mở mắt nhìn xung quanh.
Trần Lục cầm kiếm trong tay nhìn qua nhìn lại một hồi mới chậm rãi vác kiếm ở sau lưng.
“Bạch Linh, chúng ta vào rừng thôi.”
Trần Lục hướng về phía xa chạy tới, Bạch Linh cũng nhanh nhẹn theo sau.