Trở Về Thiên Sơn

Chương 1: Chương 1: Trần Lục




Khói lửa bốc lên nghi ngút, tiếng hô chém giết vang lên không ngừng hòa cùng tiếng binh khí va chạm.

Trần Lục ôm cánh tay bị thương vẫn cầm kiếm dũng cảm xông lên, nhưng một bóng người xuất hiện đánh ngất hắn.

Trước khi ngất hắn thấy được một trung niên đội mũ rộng vành.

“Phụ...thân.”

Hắn chỉ kịp nói ra hai từ đã chìm vào trong bóng tối.

“Tại sao không để ta ở lại chiến đấu chứ?”

“Vì cái gì? Lại đánh ngất ta? Phụ thân.”

Trần Lục đột nhiên tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa trên trán, hắn nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trên một con thuyền nhỏ.

“Thiếu niên trẻ, cậu tỉnh rồi à.”

Một lão ngư ngồi ở đầu thuyền đang nhìn cần câu bằng tre của mình nói.

Trần Lục nhìn thấy lão ngư liền gấp giọng nói:

“Ông là ai? Ta đang ở đâu đây?”

Lão ngư liếc nhìn Trần Lục một cái nói:

“Ta là Phù lão, người đã cứu mạng cậu, ở đây là sông Lịch.”

Trần Lục ngơ ngác một lúc lâu mới hoảng hốt nói:

“Thiên Sơn ở đâu? Hướng nào chạy tới Thiên Sơn vậy?”

Cá đã cắn câu, Phù lão rất nhanh đã kéo lên một con cá khá to.

Phù lão vuốt râu cười nói:

“Ha ha ha, chúng ta tối nay có một bữa ngon rồi.”

Trần Lục định hỏi tiếp nhưng cơn đói ập tới cùng với sự mơ hồ trong ánh mắt rồi bắt đầu tối dần.

Khi hắn tỉnh lại thì trời đã tối, một mùi thơm bốc lên làm Trần Lục không nhìn được mà đứng dạy.

“Ấy chà, cậu tỉnh rồi sao?”

Phù lão bưng một nồi canh cá lên cười nói.

Bụng của Trần Lục kêu ầm lên khiến hắn có chút đỏ mặt xấu hổ.

“Ngây ra đó làm gì, ra sau bếp phụ ta đem đồ ăn lên đi à, nếu không thì đừng có mà đụng vô được một hạt cơm.”

Phù lão vẫn là cười vô cùng hiền hòa nói.

Trần Lục hơi cúi đầu xấu hổ, hắn bước vào trong bếp đem đĩa thịt và bát cơm to ra.

Chén đũa đã được bày ra vô cùng thịnh soạn, Trần Lục múc một chén cơm đưa cho Phù lão.

“Phù lão, mời.”

Phù lão cười hề hề nói:

“Không cần khách khí, cứ coi đây là nhà của cậu đi ha.”

Trần Lục cũng là mỉm cười nhẹ gật đầu, hắn không khách khí nữa mà lao đầu vào ăn như đã bị bỏ đói cả tháng trời vậy.

“Từ từ thôi, cẩn thận nghẹn đấy.”

“Khụ khụ.”

Lời của Phù lão nói chưa bao lâu thì hắn đã bị nghẹn.

“Nào uống tí canh vào đi, đừng vội còn rất nhiều cơ mà.”

Phù lão múc cho hắn một chén canh rồi cười nói.

“Ực.”

Trần Lục một hơi uống cạn chén canh, hắn chỉ biết gãi đầu cười xấu hổ.

Xong bữa cơm, hắn tự mình rửa chén để cho Phù lão nghỉ ngơi, từ một thiếu gia của một gia tộc lớn giờ đã rơi xuống bước đường này, làm cho hắn có chút đau lòng.

Trên hết chính là gia tộc hắn đã lâm đại nạn, hiện tại không rõ sống chết của nhà ra sao.

“Rửa xong đống chén đó, thì ngủ một giấc đi, ngủ một giấc rồi thì dậy làm việc trả nợ cho ta.”

Phù lão thổi tắt nến nằm xuống cái giường tre nói.

Trần Lục rửa xong liền đứng dậy đi tới đống lá khô được trải sẵn phía dưới, hắn không nói nhiều lời trực tiếp nằm xuống ngủ thiếp đi.

Dù lá khô nằm xuống làm cho hắn có chút ngứa ngáy, nhưng vì quá mệt mỏi Trần Lục đã ngủ say như chết.

Tiếng gà gáy vang lên, Trần Lục duỗi người vô cùng thoải mái, hắn ngồi dậy bước ra ngoài sông lấy nước rửa mặt.

“Hừ, ngủ say như chết vậy.”

Phù lão ngồi trên thuyền lấy mái chèo đánh lên vai của Trần Lục.

“A, Phù lão còn sớm mà.”

Trần Lục đau la một tiếng có chút bất mãn nói.

“Ta làm đánh cá ở sông này, phải dậy sớm mới có thể bắt được nhiều cá, nếu ngủ như ngươi thì sau này chúng ta ăn đất mà sống à?”

Phù lão lại lấy mái chèo đánh hắn một cái, Trần Lục vội vàng leo lên thuyền theo chỉ dẫn của Phù lão mà lái thuyền.

“Phù lão, ông có biết Thiên Sơn không?”

Trần Lục vừa chèo vừa hỏi Phù lão.

Phù lão thản nhiên gật đầu nói:

“Nơi đó ai mà không biết chứ, Thiên Sơn của Trần Gia vang danh thiên hạ là thánh địa nhân tộc, nhưng mà ta nghe nói Trần Gia đã bị diệt chỉ trong một đêm.”

Trần Lục mở to mắt kinh hãi nói:

“Toàn bộ? Không ai trốn được sao?”

Phù lão lắc đầu nói:

“Kẻ duy nhất sống sót, chính là.”

Ngón tay của lão chỉ vào ngực Trần Lục, Phù lão quăng mồi câu xuống sông vẫn thản nhiên.

Trần Lục trầm mặt không nói lời nào, hắn tiếp tục trèo thuyền nhưng nét mặt lại trở nên âm trầm mang theo sát khí ngập trời.

“Ta khuyên ngươi một câu, khi nào trở nên cường đại đứng đầu cái đất nước Vân Kỳ này, thì hãy quay về trả thù cho người nhà của mình.”

Phù lão trở nên nghiêm túc mở miệng nói.

“Phàm Nhân là cảnh giới để người ta cảm nhận được linh khí thiên địa xung quanh, cùng với thần hồn thoát xác, nhưng phải đạp đến một bước Nhập Kỳ thức tỉnh được Kỳ của bản thân, thì đó mới là bắt đầu của con đường tu luyện chân chính.”

Phù lão từ phía sau xuất hiện hai cây cờ màu lam, xung quanh nó có thủy hệ lưu động.

Trần Lục bắt đầu trở nên kinh ngạc nhìn Phù lão, hắn không nghĩ tới lão cũng là một tu sĩ mà còn là Song Kỳ tu sĩ.

“Phù lão, ông là tu sĩ?”

Trần Lục không nhịn được mà thốt lên.

Phù lão mỉm cười gật đầu nói:

“Ta là một tu sĩ, nhưng đã quy ẩn một thời gian khá dài rồi.”

“Hiện tại, ta muốn truyền đạt toàn bộ kiến thức tu luyện của mình cho ngươi, thiếu niên trẻ hãy cố mà tu luyện trở thành cường giả để mà sớm ngày trả thù.”

Phù lão đặt tay lên vai Trần Lục mỉm cười nói.

Lão thấy thiếu niên này mang theo khát vọng trả thù vô cùng mãnh liệt, giống như lão năm đó vì trả thù mà lao đầu vào tu luyện.

Khác ở chỗ kẻ thù của lão chỉ là một người, còn kẻ thù của thiếu niên trước mắt lại là một thế lực.

“Ta sẽ chỉ dạy ngươi tu luyện đến Nhập Kỳ, còn muốn đến Nhất Kỳ e là phải đến tông môn tìm tài nguyên.”

Phù lão sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Trần Lục nói.

Dây câu đã động đậy, Phù lão kéo lên thì đó không phải một con cá mà là thủy quái có bốn cái mái chèo lớn, đầu của nó tựa như một con hùng sư mà cơ thể lại là của một con cá.

“Ha ha ha, tiểu tử vận khí hôm nay của chúng ta không tệ rồi.”

Phù lão cười sảng khoái nhảy lên khỏi thuyền, bàn tay vung lên dung nhập một cây cờ vào cơ thể.

“Thủy Sư, hôm nay coi như là xui xẻo cho ngươi đi.”

Phù lão nắm vào hư không kéo một cái, dưới lòng sông bỗng bắn lên một trụ nước.

Trụ nước đó uốn lượn sau đó hóa thành một đầu mãng xà cắn tới quái vật Thủy Sư.

“Thủy Cầu Đại Pháo.”

Lòng bàn tay Phù lão ngưng tụ ra một đạo thủy cầu to bằng một quả dưa hấu, khối cầu bắn tới như một viên pháo chạm vào Thủy Sư liên phát nổ.

Thủy Sư bị mãng xà khống chế không tránh được thủy pháo nên đã bị đánh văng lên mặt đất, nó liên tục đập bốn chiếc vây lớn của mình để có thể chạy xuống sông.

Phù lão vung tay thì lá cờ thứ hai dung hợp vào tay, lão ngưng tụ ra một cây thương bằng nước, sau một chốc đã bị băng kết hóa thành băng thương.

Phù lão đẩy mạnh về trước, băng thương như mũi tên phóng tới đâm vào đầu của Thủy Sư đang mắc cạn.

Thủy Sư rít lên một tiếng đã chết ngay lập tức, Trần Lục há hốc mồm vô cùng kinh ngạc.

Ông lão mà mình cho là ngư dân vô hại, lại có một thân tu vi lợi hại đến bậc này, chỉ vài chiêu đã đánh Thủy Sư chết ngắt, nếu đổi lại là hắn e là đã vào trong bụng của nó rồi.

“Phù lão, nó dùng để làm gì?”

Trần Lục nhìn về phía Phù lão hỏi, hắn có nghe một câu vận khí của chúng ta không tệ, hiển nhiên là con Thủy Sư này có một tác dụng gì đó với Phù lão hoặc là hắn.

“Cho ngươi đấy.”

Phù lão vuốt râu cười nói.

“Cho ta? Vì sao lại cho ta chứ?”

Trần Lục mờ mịt hỏi.

“Cho ngươi để ngươi bước vào cảnh giới Nhập Kỳ chứ còn cái gì nữa.”

Phù lão gõ đầu Trần Lục một cái nói.

Trần Lục hai mắt sáng ngời lập tức trèo thuyền vào bờ.

“Phù lão, ta đã quyết định rồi xin hãy dạy ta tu luyện.”

Trần Lục sắc mặt đầy kiên định nhìn lão già nói.

“Được, ta sẽ hộ pháp cho ngươi bước vào Nhập Kỳ.”

Phù lão nhẹ gật đầu nói.

Trần Lục suy tư một lúc mới cất giọng nói:

“Bước vào nhập kỳ thì cần lấy được ngọc luyện kỳ trong cơ thể yêu thú, bọn chúng có rất nhiều thuộc tính mà con Thủy Sư này lại sống ở sông, vậy thuộc tính đầu tiên của ta là thủy hệ sao?”

Phù lão lắc đầu nỡ một nụ cười nói:

“Thủy Sư tên có một chữ Thủy và sống ở dưới nước, nhưng không phải thủy hệ thuộc tính mà là lôi hệ thuộc tính.”

Trần Lục một lần nữa vô cùng mờ mịt nói:

“Vậy là sao chứ?”

Phù lão ngồi xuống đất bắt đầu giải thích nói:

“Yêu thú thì thuộc tính của chúng không phụ thuộc vào môi trường sống, chúng rất là đa dạng ví dụ như đầu Thủy Sư này là một loài sống dưới nước nhưng lại là lôi hệ hiếm thấy, cũng có một số loài sống ở băng tuyết mà sở hữu hỏa hệ trong người, sống ở những nơi nhiệt độ cao lại sở hữu băng hệ lạnh lẽo, tóm gọn lại chúng là những sinh vật huyền bí mà chúng ta chưa khám phá được hết.”

Trần Lục giờ phút này mới hiểu được một chút về đám yêu thú này, hắn từng đọc qua vài quyển sách có viết rằng, sinh vật bí ẩn chưa được khám phá hết chính là yêu thú.

“Vậy khi nào chúng ta bắt đầu?”

Trần Lục vô cùng mong đợi nhìn về Phù lão nói.

Phù lão bước tới kéo con Thủy Sư về nói:

“Không cần phải vội, trời đã xế chiều trở về rồi nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.