“Thật không nghĩ tới kẻ thất bại như ngươi lại dám xuất hiện.”
Duệ Hiếu cười gằng một tiếng nói, Trần Lục từng bước đi tới mỉm cười nói:
“Ta không tới thì làm sao biết được có kẻ dám tranh cướp nữ nhân với Trần mỗ.”
Mỗi một bước đi thiên địa nặng thêm vài phần, toàn bộ người đứng ở đây đều bị đè nặng trên đầu một ngọn núi.
“Ngươi cũng đừng nên sống ở trên cái cõi đời này.”
Duệ Hiếu bộc phát tu vi Tam Kỳ trung giai hướng phía Trần Lục đánh tới, Trần Lục nâng kiếm đỡ lấy một quyền.
Hắn chỉ mỉm cười, một đạo hỏa diễm từ ống tay áo bắn ra thiêu đốt ngực của Duệ Hiếu.
Duệ Hiếu kinh hãi dập tắt ngọn lửa sau đó xoay đầu bỏ trốn, Trần Lục đạp lên cầu lửa truy giết, hắn một kiếm vung lên chém nát một cái cột đá gần đó.
“Ngươi dám động đến ta?”
Duệ Huế tức giận quát ầm lên, Trần Lục băng lãnh nói:
“Vì sao lại không dám?”
Lại một đạo kiếm ý quét tới không chút lưu tình, một cây đại thụ tồn tại trăm năm đã bị chém phá.
Trần Lục đứng ở cầu lửa truy giết Duệ Hiếu chạy khắp nơi trong tông môn.
“Uy Quốc!”
Trần Lục chém ra kim quang phá thủng ngực phải cùng cánh tay phải của Duệ Hiếu, nửa thân trên bị thủng ra một lỗ máu tươi tràn ra.
Một bóng người từ trong đám người bay lên.
“Hụt rồi, lại thêm một kích.”
Trần Lục chém ra một đạo kim quang, bóng người kia vừa chưa kịp mở miệng đã bị kim quang xuyên thủng ngã trên mặt đất.
Kim quang cũng vì đó mà chậm đi một nhịp, khiến Duệ Hiếu tránh được chỉ bị phế đi chân phải, thân hình ngã trên đất miệng tràn ra máu tươi.
“Đừng nghĩ sẽ giết được ta.”
Duệ Hiếu cắn răng vung ra một cái trận kỳ hộ thân, Trần Lục không chút để ý lại chém ra một đạo kim quang.
Kim quang chạm vào trận kỳ lại không khiến nó bị hư hao gì.
“Ha ha ha, trận pháp do Tứ Kỳ luyện chế, một cái Tam Kỳ thì làm gì có đủ bản lĩnh để phá được.”
Duệ Hiếu ngửa mắt cười lớn vô cùng sảng khoái, trận kỳ này sẽ giúp hắn kéo dài thời gian cho đến khi các trưởng lão tới.
“Trần kỳ của cường giả Tứ Kỳ luyện chế đúng là lợi hại, nhưng ta đủ bản lĩnh để phá nó hay không thì nhìn thử sẽ biết.”
Lưỡi kiếm chậm chậm đưa lên hỏa cầu, lửa bắt đầu truyền vào lưỡi kiếm, biến nó thành một thanh hỏa kiếm.
“Uy Hỏa Thiên Quốc.”
Trần Lục chém ra một đạo hỏa quang nóng rực hướng tới trận kỳ, một đạo này vừa chạm tới đã làm trận kỳ rạn nứt, tiếp đó là vỡ vụn, hỏa quang đâm vào trên người Duệ Hiếu, rồi phát nổ tạo ra một vùng hỏa diễm thiêu rụi cây cối xung quanh.
Duệ Hiếu trực tiếp bị đốt thành tro bụi, lửa cháy không ngừng chuẩn bị lan ra thì Thái Dương đã nhanh chóng hấp thu lại toàn bộ.
“Ây chết, Lục huynh, ngươi phá hủy nhiêu đây công trình, thì khố phòng của ta phải bỏ ra cái giá lớn để sửa lại đó có biết không vậy.”
Quản lý khổ phòng chạy ra gào khóc thảm thường.
Trần Lục tiện tay quăng một cái túi trữ vật cho hắn, rồi hướng tới phía Thiên Uyển chậm chậm bay tới.
Hộp gấm được hắn lấy từ trong ngực áo ra đưa cho Thiên Uyển, nàng chậm rải nhận lấy vẻ mặt đã có nét cười tuyệt mỹ.
Nàng mở hộp gấm ra liền chút bất ngờ, bên trong là một cây trâm vàng điểm nhẹ vài viên mã nảo, còn có một chiến nhẫn vàng khắc tinh xảo.
“Công sức của huynh, muội thấy như thế nào?”
Trần Lục mỉm cười vuốt lấy mái tóc của nàng hỏi, Thiên Uyển mỉm cười sờ lên đồ vật nói:
“Huynh thật là tỉ mỹ, muội rất thích.”
Trần Lục gật gật đầu thản nhiên nói:
“Đây là hai món pháp bảo hộ thân của huynh tặng cho muội, tuy không có mấy phần lợi hại, nhưng cùng giúp ít được trong một số trường hợp.”
Thiên Uyển mỉm cười dựa vào vài hắn, nàng đã lâu rồi không ngã vào lòng nam nhân mình thích, bây giờ lại có được cảm giác ấy, thật khiến người ta thật hạnh phúc biết bao.
“Sư thúc, Hạ Huyền Nhi không cùng thúc dự sinh thần của sư mẫu sao?”
Lan Huỳnh đại đệ tử của Thiên Uyển hơi cung kính hỏi, Trần Lục hơi vuốt vuốt cằm nói:
“Hắn làm hư ấm trà của ta, nên đã bị bắt đi gánh nước rồi.”
Lời này vừa ra đều khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm, không hiểu tại sao tên quỷ quái này nhận đệ tử chỉ cho hắn đi gánh nước, đã mấy năm trôi qua mang danh là đệ tử, nhưng thật chất là một tên sai vặt không hơn, cũng không kém.
“Sư thúc nhận huynh ấy về làm đệ tử, chỉ để gánh nước thôi sao?”
“Thật có chút quá đáng nha.”
Hai tỷ muội song sinh Tuyết Ánh và Tuyết Nguyệt bỉu môi bất mãn nói, Trần Lục cười cười khoác khoác tay nói:
“Không quá đáng, không quá đáng, đừng bận tâm tên đồ đệ vụng về đó của ta, mau vui mừng vì sinh thần của sư mẫu đi.”
Mọi người trong sân cũng bắt đầu bỏ qua cái chết của Duệ Hiếu mà hô hào ăn mừng không thôi.
“Độc Trùng Hòa Cốt.”
Một trảo mang theo độc khí vụt tới, Trần Lục nhanh chúng dùng chân đá Tuyết Kiếm lên, tay nhanh chóng chộp lấy chém ra một kiếm.
Trảo và kiếm cách không va chạm, độc khí tách ra hai bên để lộ một bàn tay trắng non, Tần Nhân nở ra một nụ cười có chút thưởng thức.
Tay trái Tần Nhân hóa chỉ điểm lên kiếm, một chỉ như lưỡi dao sắc bén đánh bật kiếm ra.
“Địa Kiếm, Tử Lôi Sát.”
Trần Lục một kiếm mang theo lôi điện màu tím yêu dị chém tới.
“Độc Ám Diệt.”
Tần Nhân rút ra đoản đao hội tụ độc khí đâm tới, đoản đao và kiếm va chạm giữa hư không, độc khí và tử lôi tách ra hai bên, khí thế trùng thiên của hai tu sĩ Tam Kỳ.
Một luồng cuồng phong từ trên không ập xuống tách hai người ra hai bên, Cửu Xuân áo bào rộng thùng thình có ba vị đệ tử theo ở phía sau.
“Mới gặp đã giao thủ rồi, các huynh cũng không phải là kiểu người nóng tính gì mà ha?”
Cửu Xuân đạp xuống vẫn là dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu của một tiểu hài đồng.
“Không biết quy cũ sao?”
Cánh hoa bay múa liền thấy Trúc Âm và hai vị đệ tử theo sát phía sau, nàng trên tóc bây giờ chỉ cài một bông hoa màu tím nhạt, không trang sức lộng lẫy trước kia, nhìn thì giản dị mà lại đẹp không tỳ vết.
“Mọi ngươi đã đông đủ, thật là náo nhiệt.”
Ninh Thế Lan từ phương xa hóa thành ngọn lửa bay tới, nàng đã có chút trổ mã lại càng đẹp hơn trước.
Sáu người nhìn nhau đều lộ ra ý cười đầy thâm ý, chỉ trong phút chốc 6 phía dâng lên 6 cổ khí tức cường đại.
Trúc Âm lại là một cao thủ Tứ Kỳ trung giai, trong thời gian 5 năm này, tuy có đau buồn về Trụ Phong, nhưng nàng vẫn không quên nghĩa vụ của mình.
Cửu Xuân cũng là Tứ Kỳ sơ giai đỉnh phong, không kém với Trúc Âm là bao, nhưng nếu xét về thiên phú thì hẳn nhỉnh hơn, nhưng vì tính trẻ con lười tu luyện, nên tu vi trì trệ chỉ có Tứ Kỳ sơ giai.
Những người còn lại đều là Tam Kỳ trung giai, Trần Lục thì đã có khí tức hư ảo của thượng giai.
Sáu người không hẹn mà cùng lao tới giao thủ, Thiên Uyển đánh với Ninh Thế Lan, Trần Lục và Tần Nhân, Cửu Xuân giao thủ Trúc Âm.
Ba cặp đồng đều chia ra ba chiến trưởng, mỗi một chiêu thức đều tuyệt mỹ say đắm lòng người, nhưng trong cái tuyệt mỹ đó là sức mạnh khó lường trước được.
Sau một hồi giao thủ hăng say, sáu người ngồi cùng một bàn uống rượu vui đùa vô cùng náo nhiệt, các đệ tử Thiên Vân tông phía dưới sau khi xem tỉ thí đều vui vẻ uống rượu cười nói.
“Chúng ta đi xem huynh ấy đang làm gì đi.”
Tuyết Ánh nhìn Tuyết Nguyệt nhẹ giọng nói, hai nàng nhìn nhau gật đầu âm thầm rời đi.