Trúc Âm cũng đang nghiêm khắc dại dỗ đệ tử của mình, để chuẩn bị cho đợt tuyển chọn thiên kiêu sắp tới.
Cửu Xuân, Tần Nhân, Thiên Uyển và Ninh Thế Lan cũng nghiêm túc dạy dỗ đệ tử của mình, dường như những tu sĩ chân truyền có đệ tử đều đang rèn luyện cho bọn họ tranh giành thiên kiêu bảng.
Thiên kiêu bảng Thiên Vân tông sẽ cho phép 10 người mạnh nhất theo các sư phụ, sư mẫu tham gia Kỳ Giả Chiến 5 năm sau.
Kỳ Giả Chiến là thứ xếp hạng cấp bậc tu sĩ trong thiên hạ, chọn ra những người mạnh nhất ở cảnh giới đó.
Song Kỳ sẽ có ba mươi vị trí đầu, Tam Kỳ có hai mươi vị trí đầu, Tứ Kỳ sẽ có mười vị trí đầu, những người có trong bảng này sẽ được xứng tên và có phong hào là đệ nhất Song Kỳ bảng...
Điều này thu hút rất nhiều tu sĩ trên thế gian rèn luyện bản thân, để có thể góp mặt trong bảng xếp hạng của Kỳ Giả Chiến.
Trần Lục ống tay áo phấp phới giữa không trung, hắn nhìn hai vị tu sĩ Thôi Mạc lão và Giác Lễ hơi trầm ngâm một chút.
“Chủ nhân đã sẵn sàng chưa?”
Thôi Mạc lão hơi thi lễ thấp giọng hỏi, Trần Lục nhẹ gật đầu nói:
“Cứ lên đi.”
Thôi Mạc lão rút ra trường đao chém tới, đao khí ngút trời hóa thành một đầu thanh long.
Trần Lục lui về sau từ trong ống tay áo lưu chuyển ra một dòng nước, hắn vung lên dòng nước liền nổ vang hóa thành một đầu rồng hình thành từ nước.
Hai đầu rồng hư ảnh bay múa chạm vào nhau, tạo ra rừng tiếng nổ ầm ầm sau là hạt nước ào ào trút xướng phía dưới.
Giác Lễ rút ra đại đao chém ngang vào hư không, một con thanh loan rít gào mà tới.
Trần Lục phất ông tay áo một lần nữa, cuồng phong lưu chuyển theo tay hắn điểm tới hóa thành chu tước rít gào va chạm.
Hai đạo cuồng phong va chạm khuếch tán thổi bay cây cối xung quanh.
Trần Lục chân vừa chạm đất đá rút ra một kiếm chém tới một đạo tử lôi, tử lôi xoẹt tới rít gào dữ dội đánh lên trường đao của Thôi Mạc lão.
Giác Lễ trực tiếp nện một kiếm xuống đỉnh đầu của Trần Lục, một đạo hỏa cầu đột nhiên xuất hiện ngăn lấy một đạo.
Trần Lục nhanh chóng nắm lấy hỏa cầu đẩy về phía trước, hỏa cầu lập tức nổ vang đẩy lui Giác Lễ.
Thôi Mạc lão trường đao khuấy động chém một đao từ dưới đất lên, tạo ra hình một cái long trảo vồ tới.
“Uy Quốc.”
Trần Lục kịp nắm Tuyết Kiếm trong tay chém ra một đạo kim quang, long trảo và kim quang va chạm tạo ra tiếng nổ, khói bụi đầy trời.
Thế tới không đổi một kiếm bổ xuống, Giác Lễ kịp lúc dụng đại đao chắn ngang, hai binh khí nhìn bề ngoài thì chưa chạm nhau, nhưng thực tế đã là cách không va chạm.
Thôi Mạc lão phía sau tay kết pháp ấn một con thanh long lao tới, sau lưng Trần Lục cũng có một đầu thủy long ập tới ngăn cản.
Trần Lục lui về sau thở ra một hơi trọng khí, Thôi Mạc và Giác Lễ cũng có chút kinh ngạc.
“Chủ nhân quả là thiên tài hiếm thấy.”
Giác Lễ cúi người thật sự khâm phục tài năng của Trần Lục.
Thôi Mạc lão cười cười vô cùng thưởng thức nói:
“Chủ nhân thân thủ linh hoạt, một lúc có thể đối đầu với hai Tứ Kỳ sơ giai mà không rơi vào hạ phong.”
Trần Lục cười cười nhẹ gật đầu, hắn dẫn cả bốn người vào trong phòng, Trần Lục lần lượt rót trà cho từng người.
“Sư phụ...”
Hạ Huyền Nhi hơi cúi đầu lấp bắp, Trần Lục mỉm cười nói:
“Ngươi cứ uống, trà nóng sẽ giúp nhiệt huyết của ngươi tăng lên.”
Hạ Huyền Nhi không từ chối nữa cằm chén trà trong tay, năm người cùng nhau nâng trà thay rượu một hơi uống cạn.
'Cốc cốc' bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa cùng một thanh âm cung kính nói:
“Lục sư huynh, Thiên Uyển tỷ muốn gặp huynh.”
Trần Lục hơi trầm ngâm một chút thản nhiên nói:
“Nói muội ấy khi khác hãy tới, ta hiện tại đang tới gian đoạn quan trọng.”
Đệ tử bên ngoài yên lặng một lúc mới cất giọng nói:
“Vậy đệ sẽ gửi lời với Thiên Uyển.”
Trần Lục híp mắt hơi thấp giọng nói:
“Mau lấy cái hộp đó tới đây.”
Hạ Huyền Nhi lập tức tới hộp tủ mở ngăn kéo đầu tiên ra, bên trong có một cái hộp gấm có chút cũ, hắn từ từ nâng tới chỗ Trần Lục.
Lúc trước hắn có luyện chế 4 khối sắt, hai khối là luyện kiếm cho Hạ Huyền Nhi, hai khối khác là luyện hai món bảo vật khác cho Thiên Uyển.
Hắn cầm lấy hộp gấm cũ theo cửa sau của thư phòng rời đi, Hạ Huyền Nhi không theo mà ở lại tiếp tục đọc sách.
Trần Lục nhanh nhẹn bay qua từng cái cây, hắn ẩn mình trong đám người đang đi tới phòng của Thiên Uyển.
Trước phòng Thiên Uyển có vô số người xuất hiện, họ tới là để tham dự sinh thần của nàng.
Thiên Uyển nghe một đệ tử thì thầm bên tai, vẻ mặt đang vui bổng trở nên có chút buồn.
Một núi đồ ở bàn bên cạnh, vô số đồ vật chói mắt, gấm vóc lụa là, vàng vòng châu báu, tài nguyên vô số, Trần Lục âm thầm đặt hộp gầm ở nơi dễ thấy.
Thiên Uyển có chút hụt hẫn khi biết Trần Lục không tới, nàng thở dài miễn cưỡng vui cười uống rượu.
“Thiên Uyển sư muội.”
Một thanh niên bạch y từ trong đám đông bước ra, hắn trong tay cầm một hộp ngọc.
Thanh niên này do dự một chút liền cất giọng nói:
“Muội có thể làm nương tử của ta cả đời không?”
Thiên Uyển kinh ngạc, đám người phía dưới cũng hơi yên lặng, Trần Lục thì híp mắt quan sát.
“Duệ Hiếu sư huynh đã thích Thiên Uyển sư tỷ lâu rồi, mau đồng ý đi.”
“Đồng ý đi.”
“Tỷ sẽ được sống hạnh phúc.”
Từng tiếng tung hô phía dưới thúc giục nàng nhanh chóng đồng ý, Thiên Uyển cau mày hơi mất tự nhiên nhìn chỗ khác.
Chỗ nàng nhìn tới trong lúc vô tình rơi vào cái hộp gấm cũ màu nâu, nàng lập tức bỏ qua Duệ Hiếu bước tới hộp gấm.
Tay nhẹ nâng hộp gấm hơi cảm thấy một khí tức quen thuộc còn đọng lại phía trên.
“Hộp gấm đó cũ rồi, muội sao lại nhìn nó chăm chú như vậy? Nếu làm bẩn mắt nàng thì ta vứt nó giúp muội.”
Duệ Hiếu bước tới bên cạnh thấp giọng nói, Thiên Uyển lườm hắn trầm giọng nói:
“Quà của huynh ấy, ngươi dám vựt sao?”
Duệ Hiếu cau mày vung tay đánh bay hộp gấm cũ trong tay nàng quát lớn:
“Hắn là cái thá gì? Vì sao nàng vẫn chỉ luôn chờ một tên phế vật, hắn chỉ suốt ngày trốn trong thư phòng, vậy mà nàng lúc nào cũng chờ một mình hắn, trong khi ta làm tất cả để nàng được vui thì sao?”
Trần Lục phất tay thu lại hộp gấm đang bay vào trong tay nói:
“Vì ngươi không xứng có được muội ấy.”
Lời này vừa ra lập tức trong sân yên lặng tới lạ thường, toàn bộ nhường ra một con đường cho Trần Lục.