Trận chiến giữa yêu và nhân kéo dài đã mười ngày, nhân tộc dù sao nhân lực cũng có hạn, thiệt mạng tại đây cũng rất nhiều, nếu cứ tiếp tục kéo dài chiến cuộc là yêu tộc áp đảo.
“Nam Vực Hoàng Triều dẫn quân tiếp ứng các vị đạo hữu.”
Triệu Trí Trung giơ cao lá cờ Nam Vực dẫn theo đại quân trăm ngàn từ phía đông ập tới chiến trận, dẫn đầu là thống soái và các tướng lĩnh tu vi thấp nhất là Tam Kỳ sơ giai.
Đại quân vừa khí thế hào hùng làm cho tu sĩ trong thành chiến ý cũng tăng theo, nhưng Trần Lục thì híp mắt lại nhìn đại quân nhân tộc.
“Xem ra Nam Vực chờ đợi thời cơ cũng vừa vặn lắm.”
Trần Lục hừ lạnh quất ống tay áo chống kiếm rời đi, bóng lưng của hắn nặng nề cũng có sát ý, nhưng nhiều hơn là chán ghét khi ở lại nơi này.
“Ngươi định đi đâu?”
Trúc lão nhìn bóng lưng Trần Lục hỏi, hắn thở dài ra một hơi nói:
“Thú triều lần này kết thúc rồi, Nam Vực chiến thắng.”
Trúc lão cau mày hơi nghĩ về lời của Trần Lục, Ngũ Vực liên thủ dẫn động đệ tử chống thú triều, vậy mà lời của hắn chỉ có hai từ Nam Vực.
Nhìn lại từ đầu chí cuối, chỉ có Nam Vực là không tham gia chiến trường cùng thí luyện, chỉ có mấy người do yêu phi sắp đặt là lấy danh nghĩa Bách Hoa tông.
Toàn bộ sự bất mãn trong lòng của các lão tu sĩ đều không thể trào ra trong lúc này, không có lý do nào để bọn họ phát tiết cả.
Nam Vực sẽ lấy lý do yêu phi và ma đế làm loạn cần chỉnh đốn lòng quân và thiên hạ, nên việc điều quân có chút chậm trễ, dù sao Nam Vực lấy đạo lập quốc, đây là lý do mà không ai có thể cãi được.
“Nói đây là Nam Vực Hoàng Triều của Phù Dương Hoàng Đế thứ hai quả không sai.”
Trúc lão ngước lên trời nhìn thấy ngọc liễn của hoàng thái hậu, nàng ta lập tức hướng về Ác Long tấn công liên hồi.
Ác Long sau một hồi bị tập kích đã bị thương không nhẹ trầm giọng nói:
“Xem ra Nam Vực này rất lâu sau mới trở về tay yêu tộc được, ta nhớ lấy lũ nhân tộc các ngươi.”
Ác Long gầm lên chui vào yêu vân biến mất, Tứ Yêu Vương thấy đại ca đã chạy liên xoay người rời đi, yêu thú gào thét xoay người bỏ chạy.
Trần Lục tập trung nhìn vào hư không, tu vi của hắn mới hai ngày trước đã đạt tới Tam Kỳ trung giai, bốn lão quái âm thầm theo sau hắn cũng đột phá Tứ Kỳ.
Trần Lục một tay chống kiếm bước đi khập khiển, ống tay áo trái phất phơ giữa không trung gió thổi.
Kiếm đạo của hắn mấy ngày nay đã luyện đến tuyệt đỉnh, Hạo Trung và Vô Tâm hồn nguyên đã nồng đậm hơn trước, cũng có thể hiện thân xuất ra mấy chiêu.
Thái Dương, Thiên Thanh và Hiên Tuyền cũng đã phát triển tới một mức độ nào đó có thể so với Tam Kỳ thượng giai toàn lực.
Thiên Nguyên Trung càng phải nói tới, thân thể đã cao hơn hai trăm trượng, tu vi không sai lệch với Trần Lục là bao.
Hắn lại càng muốn mình cảm nhận đại đạo, nên đã lên đường trở về Thiên Vân tông trước.
Lệnh bài của Trúc lão đưa cho hắn dùng để đọc sách ở thư phòng, Trần Lục nhảy lên không trung đạp lên luồng gió rời đi.
Hắn rời đi mà không một ai biết, chỉ có Trúc lão là vẫn nhìn theo bóng lưng kia.
Các lộ cao thủ của Tứ Vực đều chuẩn bị rời khỏi Nam Vực, thiên kiêu thế hệ này của bọn họ đã bị Nam Vực tính kế, nếu không mau chóng về chuẩn bị cách ứng đối, thì sau này Nam Vực sẽ đứng đầu thiên hạ.
Nửa tháng sau Trần Lục trở về Thiên Vân tông lập tức đi đến thư phòng, không để ý tới mấy trưởng lão liên tục hỏi thăm tình hình.
Hắn phong bế bản thân đắm chìm trong không gian trữ vật, Trần Lục muốn đọc xong toàn bộ sách trong hang động này.
“Ngươi thật sự chỉ muốn bỏ thời gian vài năm ở đây đọc sách thôi sao?”
Vô Tâm bên cạnh nghiêng đầu hỏi, Hạo Trung lườm Vô Tâm một cái thản nhiên nói:
“Đọc sách giúp cảm ngộ gia tăng, việc này có gì xấu đâu chứ, chỉ có kẻ lười như ngươi mới làm người ta trở nên xấu đi.”
Vô Tâm tức giận định gào ầm lên thì bị Trần Lục đuổi về đan điền cùng với đám bảo vật.
Năm ngày sau đoàn chiến thuyền Thiên Vân tông đã về tới, trên đường đi không có xảy ra nguy hiểm gì, ai cũng mệt mỏi nhanh chóng về phòng nghĩ ngơi.
Đạo Hải tông chủ ra lệnh phong tỏa Trung Vực, Bắc Vực cũng hạ xuống một lệnh phong tỏa, dường như toàn bộ Ngũ Vực đều hạ xuống một đạo phong tỏa.
Thời gian trôi qua cũng mấy tháng, từng cái thiên kiêu nội môn đều được đưa vào 5 mạch tu luyện của Thiên Vân tông.
Trong đó có người quen của Trần Lục, nhưng hắn say mê đọc sách không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Hai tháng nữa lại trôi qua, tiếng 'cạch cạch' của va chạm dưới đất vang lên.
Một người tóc xõa từng bước đi ra khỏi thư phòng, hắn bước đi tới đại sảnh Thiên Vân tông, nơi đang diễn ra một buổi tuyển chọn đệ tử.
“Các ngươi đều là người từ phương xa tới, hôm nay Thiên Vân tông tuyển chọn đệ tử nội môn, các ngươi phải am hiểu chiến đấu và tu vi Song Kỳ.”
Một trưởng lão bình thường đang ở bục giảng nói, Trần Lục ngồi ở một cành cây cổ thụ lớn trong sảnh, vò rượu bên cạnh được hắn cầm trong tay uống một hớp.
Vô số đệ tử ở trên sàn đấu tỉ thí với nhau, sau nhiều ngày nhìn ngóng, thì hắn đã nhìn chúng một thiếu niên, kẻ này tu vi cũng chỉ mới Nhất Kỳ thượng giai, đã bị đối thủ đánh bại chỉ biết ngồi một góc trầm mặt.
Thanh niên tóc xõa ngồi ở trên cây cổ thụ cười cười, hắn thu vò rượu vào trong túi trữ vật, cầm kiếm bên cạnh nhảy xuống đại sảnh.
Bóng người này vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của nhiều người, hắn bước đi chầm chậm ống tay áo trai tung bay trong gió, nhìn như một kẻ không màn tới trần thế này vậy.
“Ngươi không phải vẫn ở trong thư phòng sao?”
Trưởng lão kinh ngạc nhìn thanh niên tóc xỏa nói, thanh niên kia chỉ gật đầu nói:
“Ta tới đây để tìm một tiểu đồng.”
Hắn lấy kiếm chỉ chỉ thiếu niên ngồi ở dưới một góc đài đang cúi đầu buồn bã vì thua tuyển chọn nội môn.
“Đây là đệ tử ngoại môn, sao ngươi có thể tùy tiện như vậy?”
Vị trưởng lão kia lập tức phản đối cao giọng nói, thanh niên tóc xõa căn bản là không để ý nói:
“Ngươi mau đi theo ta.”
Thiếu niên kia ngẩn đầu lên ngơ ngác nhìn mũi kiếm đang đặt trên vai mình.
Thanh niên tóc xõa một lần nữa thấp giọng nói:
“Mau theo ta, nếu không thì ta sẽ chọn kẻ khác.”
Thiếu niên khờ khạo lập tức đứng dậy cúi thấp đầu theo sau thanh niên tóc xõa.
“Ngươi thật sự...”
“Trưởng lão cứ để huynh ấy dẫn đệ tử đó đi đi.”
Thiên Uyển không biết từ khi nào xuất hiện bên cảnh trưởng lão thấp giọng nói.
Trong từng ngóc ngách của Thiên Vân tông đều có ánh mắt hướng về phía thanh niên tóc xõa.
“Lục sư huynh bế quan vài tháng, không ngờ khi xuất thế lại chọn một đệ tử theo hầu.”
“Mà kẻ đó lại là người bị loại khỏi khảo hạch gia nhập nội môn, chân truyền chọn đệ tử cho mình thường là thuộc nội môn.”
“Hắn lại phá lệ chọn một tên ngoại môn quèn, thật không hiểu nổi.”
Vô số tiếng bàn luận trong bóng tối nhắm tới thanh niên tóc xõa và thiếu niên khờ khạo đi theo sau lưng.