Trần Lục mỗi một bước tiến tới thì khí tức tăng vọt, đè ép một đám thủ vệ không di chuyển nổi.
Bên trong Phiên gia cũng có mấy cao thủ bay ra, nhưng chưa kịp xuất kích đã bị một bàn tay của hắn hất bay đi.
Trần Lục bước tới vào trong đại điện liếc ngang qua một đám cường giả, hắn ngón tay hơi điểm liền có một chiếc ghế bay tới, Trần Lục chậm chậm ngồi xuống nói:
“Thật ngại quá, ta tới mà không báo trước.”
Gia chủ Phiên gia, Phiên Dạ cau mày nhìn Trần Lục hỏi:
“Không biết Phiên gia đắc tội gì với đạo hữu, mà phải xông thẳng vào đây với khí thế như vậy?”
Trần Lục gật gật đầu một kiếm vung vào hư không cắt đầu một tu sĩ Phiên gia mới nói:
“Phiên gia bắt đi người nhà của đệ tử ta, đương nhiên ta phải tới hỏi tội rồi.”
Phiên Dạ khí tức có chút lây đông như không thể áp chế nói:
“Người nhà đệ tử của các hạ là ai? Có thể cho tại hạ biết họ?”
Trần Lục mỉm cười thản nhiên nói:
“Hạ gia người nhà của Hạ Huyền Nhi, ta nghe nói hắn có đắc tội với một vị công tử Phiên gia nào đó, nên Phiên gia mới bắt toàn bộ người của Hạ gia chịu tội thay, vậy cho ta hỏi đệ tử của ta đắc tội gì với công tử Phiên gia đó?”
Khí thế Trần Lục từ từ dâng trào mơ hồ thấy trong không khí mơ hồ có lôi điện, hỏa diễm chuyển động.
Phiên Dạ cau mày tìm được một lý do lập tức nói:
“Hạ Huyền Nhi dùng thủ đoạn tàn độc đánh trọng thương đứa con trai thứ 3 của ta là Phiên Công.”
Trần Lục một kiếm nữa vung lên chém chết hai người của Phiên gia tiếp tục nói:
“Hạ Huyền Nhi thiên tư không đủ chỉ có thể ở cảnh giới Nhất Kỳ, suốt đời không thể tiến thêm một bước, vậy lấy đâu ra thực lực mà đánh với Phiên Công tu vi Song Kỳ trung giai?”
— QUẢNG CÁO —
Phiên Dạ câm nín không còn lý do nào để biện hộ nữa, Trần Lục liếc nhìn xung quanh trầm giọng nói:
“Thả bọn họ ra, nếu không Phiên gia hôm nay sẽ có rắc rối hơi lớn đấy.”
Ba bóng người ở phía ngoài lao vào quát lớn:
“Ngươi nghĩ mình là ai vậy chứ? Dám tới Phiên gia gây náo loạn.”
Trần Lục xoay người một kiếm quét ngang, ba thân hình kia chưa kịp phản ứng đã rơi đầu toàn bộ, là ba vị trưởng lão của Phiên gia tu vi Tam Kỳ sơ giai, đã bị một kiếm của Trần Lục trực tiếp lấy đầu, chém đầu như chém hoa quả vậy.
Phiên Dạ gia chủ cau mày nói:
“Phiên Công đã đem bọn họ đi rồi.”
Trần Lục nhướng mày có chút bất ngờ hỏi:
“Đưa người của Hạ gia đi đâu?”
Phiên Dạ do dự một chút cũng thở ra một hơi trọng khí nói:
“Bắt về Thiên Vân tông uy hiếp Hạ Huyền Nhi.”
Trần Lục nhếch môi nói:
“Ngươi có một nhi tử thật là thông minh đấy, biết Hạ Huyền Nhi coi trọng thân nhân, nên định dùng mạng đổi mạng với hắn.”
Trần Lục hơi ngưng lại một chút tiếp tục nói:
“Mà ta cũng muốn lấy mạng của gia chủ Phiên gia ra đổi lấy mạng của vị Phiên công tử kia.”
— QUẢNG CÁO —
Phiên Dạ phẫn nộ rút kiếm, thân hình hai người cùng một lúc lóe lên.
Thiên Vân tông, thư phong Hạ Huyền Nhi đang đọc sách yên tĩnh, một đoàn người hơn ba người bước tới với khí thế hùng hồn.
Bọn họ mỗi người còn bắt trói ba mươi mấy người khác, Hạ Huyền Nhi liếc nhìn thì con ngươi co rụt lại.
Hắn đựng dậy con mắt hiện lên vô số sợi tơ máu, Hạ Huyền Nhi sát khí ngút trời nhìn Phiên Công đang đắc ý nói:
“Ngươi làm như vậy là có ý gì đây?”
Phiên Công cười cười thản nhiên nói:
“Ta muốn ngươi phải quỳ gối trước mặt ta, còn phải thề nguyện làm một con chó trung thành suốt đời hậu hạ ta.”
Hạ Huyền Nhi híp mắt lại cười nói:
“Đừng nghĩ ngươi có Phiên gia chống lưng thì muốn làm gì thì làm, sư phụ ta trở về thì dù là 10 cái Phiên gia cũng không dung nổi ngươi.”
Phiên Công phất phất cây quạt trong tay nói:
“Vị sư thúc kia e là trong thời gian ngắn không thể trở về, vì vậy ta đủ thời gian để xóa sạch dấu vết, bắt người của Hạ gia ngậm miệng.”
Phiên Công một cước đá vào một lão già bị trói bên cạnh tiếp tục nói:
“Một lũ phế vật tu vi cao nhất chỉ là Song Kỳ trung giai, dùng Phiên gia đè ép thì kẻ nào trong Hạ gia dám mở miệng đây?”
Hạ Huyền Nhi đôi mắt như muốn nứt ra nhưng hắn vẫn phải cố nhịn nổi hận này nói:
“Ta vốn không thù không oán với ngươi, vì sao lại dùng người thân của Hạ mỗ ra uy hiếp.”
Phiên Công đảo mắt thản nhiên nói:
— QUẢNG CÁO —
“Tại vì nhìn ngươi đáng ghét muốn giết đi, sỉ nhục cỡ nào cũng chỉ có một khuôn mặt, thật sự làm người ta muốn giết ngươi a.”
Hạ Huyền Nhi thấy chuyện này vô cùng nực cười, bọn chúng là kẻ trêu chọc hắn, hắn không tức giận bắt người nhà họ Phiên ra uy hiếp thì thôi đi, đằng này lại là kẻ trêu người khác không được lại lấy người nhà ra uy hiếp, cái đạo lý này tên tiểu tử Phiên gia này lấy ở đâu ra đây?
Hạ Huyền Nhi tức giận đến mức bóp sách ở trong tay nhăn nhó muốn rách đi, hắn thật sự đã cố nhịn nhưng xem ra là đã gần tới cực hạn.
“À, Hạ gia ngươi nhìn thấp hèn như vậy, mà có được mấy nữ rất đẹp.”
Phiên Công đi tới mấy thiếu nữ đang bị trói hơi sờ sờ má các nàng cười cười.
“Tiểu tử có chút ngông cuồng rồi.”
Thiên Uyển từ trên không hạ xuống vẻ mặt âm trầm đến cực điểm, sau lưng nàng là bốn nữ đệ tử xinh đẹp khuynh thành.
“Ai cho ngươi có cái lá gan đó?”
Phía sau lại đi tới bốn người, Tần Nhân và ba vị đệ tử của hắn đã tới.
“Dùng người thân của người khác ra uy hiếp, hèn hạ vô sỉ.”
Tuyết Nguyệt rút ra thanh kiếm chỉ phía Phiên Công quát lớn.
Phiên Công cười cười thản nhiên nói:
“Phiên gia ta làm gì cần tới lướt hai người các ngươi quản sao?”
Hai vị cao thủ Tam Kỳ thượng giai sau lưng Phiên Công bước ra một bước khí thế hùng hồn.