Phiên Công không sợ hai vị này bởi vì Phiên gia cũng có rất nhiều cao thủ Tam Kỳ, hắn dẫn theo 2 người này cũng là vì muốn áp chế mấy vị sư thúc, mẫu.
“Ngươi làm như vậy không sợ bị Thiên Vân tông trừng phạt?”
Thiên Uyển nhướng mày nhìn tên thiếu niên có chút chán ghét, Phiên Công lắc đầu thản nhiên nói:
“Một phế vật tu vi không thể Song Kỳ thì làm được gì? Chỉ được mấy sư huynh đệ tỷ muội khác bảo vệ thôi.”
Phiên Công lườm Thiên Uyển thản nhiên nói:
“Việc này không liên quan đến sư mẫu, xin hãy về cho.”
“Nhưng mà nó liên quan tới bổn tọa đấy.”
Một đạo thanh âm hư ảo từ bên ngoài truyền vào, toàn bộ xoay người nhìn lại phía xa có một bóng ngươi bước đi tới.
Tay hắn có nắm mặt một người kéo lê trên đất mà tới, không ai khác ngoài Trần Lục ở đây cả.
Một trận chiến ở phủ đệ Phiên gia đã xong, hắn đánh bại hai tu sĩ Tứ Kỳ sơ giai và trung giai, có cơ hội một kiếm khiến Phiên gia hôi phi yên diệt, nhưng hắn không làm vậy mà chỉ nắm lấy Phiên Dạ người be bét máu tới Thiên Vân tông.
“Cha!”
“Gia chủ!”
Phiên Công thất thanh kêu lớn, hai vị cao thủ cũng là biến sắc hô to gọi gia chủ.
Trần Lục nâng Phiên Dạ ở trong tay lên ném vào cái cây bên cạnh, thân cây lủng ra một cái lỗ lớn khảm Phiên Dạ ở trên đó.
“Tên khôn khiếp, người ngươi đắc tội là Phiên gia gia chủ đấy.”
Một cường giả bên trái Phiên Công tức giận chỉ tay quát mắng, Trần Lục thần sắc không thay đổi thản nhiên nói:
“Hắn là gia chủ còn thê thảm như vậy, thì đám người các ngươi thì tính là gì?”
Hai vị cao thủ mồ hôi bắt đầu chảy ướt đẫm lưng áo, gia chủ có tu vi cường đại nhất Phiên gia, vẫn bị nắm từ Bắc Quan thành lôi tới đây, vậy bọn họ không phải là bị giết chết treo xác ngoài cổng sao?
“Ngươi muốn gì?”
Phiên Công tức giận và kinh hãi lui về sau một bước nói.
Trần Lục mỉm cười nhìn Phiên Công một lúc nói:
“Tiểu tự nhà họ Phiên, Phiên Công tam công tử này quả thật lợi hại...”
— QUẢNG CÁO —
Trần Lục hơi ngưng lại híp mắt quan sát Phiên Công một lần nữa nói:
“Nếu Phiên Công chịu trói và thả toàn bộ người của Hạ gia ra, thì mạng của gia chủ các ngươi sẽ được an toàn.”
Lời này hiển nhiên không phải nói với Phiên Công mà là nói với hai vị cường giả và đám thủ hạ.
Dù sao mạng của gia chủ quan trọng hơn mười cái mạng của tam công tử, nhưng nếu làm vậy mà gia chủ tức giận thì hậu quả khó lường.
“Thật là gây họa cho gia tộc ta.”
“Ta đã nói ông sinh ra một nghịch tử, mà ông lại không tin.”
Hai bóng người không biết từ đâu xuất hiện lập tức đá chân của Phiên Công khụy xuống, thân hình hắn bị không chế quỳ trên đất.
Hai bóng người khống chế Phiên Công tử là Phiên Vũ Hằng đại công tử Phiên gia và Phiên Hải nhị công tử Phiên gia.
“Nhị vị công tử.”
Hai cường giả Tam Kỳ lập tức cúi đầu hành lễ, Phiên Vũ Hằng hừ lạnh nói:
“Còn không mau thả người của Hạ gia đi.”
Hai vị cường giả nghe vậy cũng liền ra lệnh cho thủ hạ thả ngươi.
Phiên Hải hời hợt cười nói:
“Tiểu tặc, nghịch tử, đần đồn ngu ngốc khó chữa, lão già đó không nghe hai bọn ta khuyên, ngày ngươi sinh ra nên bóp mũi ngươi chết cho rồi, hôm nay gây họa lớn hại phủ đệ Phiên gia hơn nửa bị phá hủy.”
Hai cường giả nghe vậy kinh hồn tán đảm suýt nữa ngã xuống đất, ở Bắc Quan thành tuy chỉ là tông môn tam lưu, nhưng rất khó có tu sĩ nào dám đắc tội Phiên gia, nói gì đến phá hủy một nửa cái phủ đệ đây?
Phiên Vũ Hằng cúi người thi lễ với Trần Lục nói:
“Trần Lục công tử, Phiên Công tiểu tặc gây họa là lỗi chúng ta dạy bảo không tốt, bây giờ đã bắt nó rồi mong công tử tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, thả cha của ta ra được chứ?”
Trần Lục gật gật đầu bàn tay giờ lên hút lấy Phiên Dạ vào tay nói:
“Một đổi một.”
Phiên Hải gật đầu ném Phiên Công về phía Trần Lục, Trần Lục cũng là ném gia chủ Phiên gia lại chỗ nhị vị công tử.
“Hai huynh vì sao lại ném ta cho hắn, ta còn chưa muốn chết.”
— QUẢNG CÁO —
Phiên Công sợ hãi đến tột cùng nước mắt dàn dụa thét gào.
“Ngươi hại cha ra nông nổi này, hai bọn ta đã giữ thể diện không tự tay giết ngươi rồi.”
Phiên Hải hừ lạnh lời nói vô tình không xem Phiên Công là đệ đệ ruột của mình.
Phiên Vũ Hằng cho Phiên Dạ uống một viên đan dược sau đó đứng lên thi lễ nói:
“Trần công tử, chúng ta xin phép hồi phủ chữa thương cho cha.”
Trần Lục cũng ôm quyền nói:
“Nhị vị công tử không tiễn, chúc đi đường thượng lộ bình an.”
Nhị vị công tử dìu Phiên Dạ và dẫn theo một đám thủ hạ rời đi, mặc kệ Phiên Công đang gào khóc kêu cha gọi mẹ thảm thiết.
Trước khi đi Trần Lục ném tới hai viên đan dược cho nhị vị công tử Phiên gia nói:
“Cho bọn họ uống đan dược này, ban đầu sẽ có chút khó chịu, nhưng rất nhanh thương thế sẽ khỏi.”
Phiên Vũ Hằng không từ chối lại thắc mắc hỏi:
“Vì sao lại là hai viên?”
Trần Lục cười cười thản nhiên nói:
“Lão quái kia nằm ở phủ đệ Phiên gia, hẳn là đang có chút khó chịu đấy.”
Nhị vị công tử nghe được thâm ý trong đó liền cấp tốc dẫn người trở về Phiên gia phủ đệ.
“Ở đây xảy ra chuyện gì?”
Ba vị trưởng lão kinh ngạc từ phía xa chạy tới hỏi, Trần Lục giọng băng lãnh nói:
“Chuyện ở đây đã được giải quyết rồi, gọi toàn bộ đệ tử nội môn ra đại sảnh chờ ta.”
Ba vị trưởng lão cũng không làm trái lệnh của Trần Lục mà mau chóng đánh trống triệu tập toàn bộ đệ tử nội tới đại sảnh, dù sao hắn cũng có danh hiệu là đệ tử chân truyền của Trúc lão.
Không lâu sau đó toàn bộ đệ tử nội môn tập hợp lại ở đại sảnh, Trần Lục ném một kẻ thẳng xuống đất tạo ra một cái hố nhỏ.
Ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn tới ai cũng kinh ngạc không thôi, nhất là nội môn đệ tử mới gia nhập mấy năm gần đây, đều biết đó làm tam công tử Phiên Công của Phiên gia.
“Có chuyện gì đây?”
— QUẢNG CÁO —
“Sao Phiên Công lại bị bắt trói như vậy?”
“Chuyện lớn đến đâu?”
Từng tiếng nghị luận xung quanh vang lên, nhưng toàn cũng nhanh chóng im bặt lại, vì Trần Lục ở trên đài cao sát khí ngút trời.
Đại sảnh tụ tập đệ tử nội môn là ở ngoài trời, nên sát khí Trần Lục dấy lên làm cho thiên địa biến đổi lôi vân xuất hiện, gió lốc rít gào cùng với cơn mưa nặng hạt ào ào trút xuống trăm dặm xung quanh.
“Nghe nói Trần Lục sư huynh thật sự có thể điều khiển được tiết trời, quả nhiên không sai.”
“Yên lặng một chút, huynh ấy đang rất là giận dữ đấy.”
“Một thân sát khí này là nhắm vào Phiên Công?”
Từng tiếng nói lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này lại mang theo khiếp sợ tột cùng đối với cường giả.
Trần Lục áo bào tím và tóc dài tung bay trong gió, hắn lúc này mới cất giọng nói:
“Phiên Công nhiều lần sai phạm không biết hối cãi, nay lại làm ra chuyện lập mưu sát hại đồng môn, tội đáng chết vạn lần, kẻ bất trung bất nghĩa tội ác tày trời ở Thiên Vân tông ta không nên tồn tại.”
Trần Lục giọng lại nặng hơn vài phần nói:
“Ta sẽ cho ngươi thần hồn đều diệt, một kẻ bất trung bất nghĩa không nên được luân hồi.”
Bàn tay nâng lên lôi điện từ trên trời cao hội tụ tới, Trần Lục như là cột thu lôi liên tiếp có sấm ập tới.
“Trần Lục mau dừng tay!”
Một trưởng lão từ phía xa dốc toàn lực bay tới, là Phiên Vinh trưởng lão Thiên Vân tông, cũng là người của Phiên gia.
“Các ngươi cũng nên nhớ một điều, đừng quá dựa dẫm vào gia tộc, dù là bọn họ cũng không giúp các ngươi thoát khỏi tử tội đâu.”
Trần Lục với sự xuất hiện của Phiên Vinh liền nói thêm vài lời, Thái Dương từ sau lưng hiển hóa hướng phía Phiên Vinh thiêu đột tới.
“Lôi Đình.”
Trần Lục một bàn tay tràn ngập lôi điện vỗ xuống Phiên Công, sấm sét đánh ra tứ phía sau một hồi thì thấy mặt đất chỉ là một mảnh tro tàn.