Sở Nguyệt vừa ra khỏi Nhất Duyệt Viện, liền nghe Tô ma ma lớn giọng.
“Này tang môn tinh, cùng cái tiện nhân nương hắn một bộ như nhau, hại người không ít.” – Thanh âm Tô ma ma rõ ràng mang theo nộ khí.
“Ma ma bớt giận.” – Cung nữ Xuân Lan một bên vội vàng khuyên nhủ.
“Hừ, nếu không phải ngũ hoàng tử một mình lẻn ra khỏi Tĩnh Tâm Uyển, Vương công công cũng không đến nỗi khấu trừ nguyệt lệ của ta.” – Tô ma ma cả giận – “Cứ để hắn tiếp tục ngủ ở sài phòng đi!”
Xuân Lan nghe vậy, dừng một chút, lo lắng hỏi: “Ma ma, hiện tại trời lạnh như vậy, cứ liên tục đem ngũ hoàng tử khóa ở sài phòng, có thể nháo ra cái sự gì hay không?”
“Ngươi một kẻ nhát gan sợ phiền phức.” – Tô ma ma liếc mắt xem thường – “Chúng ta đều bị đuổi đến lãnh cung, còn có cái gì để sợ?”
“Vâng…” – Xuân Lan sợ hãi đáp.
Đã qua hai ngày, Mộ Dung Thương còn bị nhốt ở sài phòng? Sở Nguyệt cả kinh, sau lại nghĩ tiểu tử này còn có thể leo ra cửa sổ, hẳn cũng không có gì đáng ngại.
Đợi khi Sở Nguyệt bay đến sài phòng, mới phát hiện bản thân quả thật nghĩ quá đơn giản.
Thân thể gầy gò nằm trên mặt đất lạnh băng, cuộn thành một đoàn. Mộ Dung Thương nằm im, tựa như đã chết. Thời điểm Sở Nguyệt đến gần, phát hiện mặt hắn đỏ ửng.
Bây giờ đã là cuối thu, tiểu tử kia chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, ngủ trên nền đất lạnh ở sài phòng cả đêm, không đông lạnh mới thật kỳ quái.
“Mộ Dung Thương, tỉnh tỉnh.” – Sở Nguyệt hô.
Đáng tiếc, hắn vẫn không nhúc nhích.
Không có kết quả, Sở Nguyệt thử đem âm khí tụ lại thành một đoàn, đặt cạnh khuôn mặt đỏ bừng của hắn. Rất nhanh, tiểu hài tử nằm trên mặt đất tựa hồ cảm nhận được một tia lãnh ý, thế nhưng chậm rãi mở bừng mắt.
“Tỷ tỷ, ngươi đến rồi…” – Thanh âm có chút khàn khàn.
“Tỉnh?” – Sở Nguyệt nói.
“Ừm.” – Sắc mặt Mộ Dung Thương ửng đỏ - “Có thể nhìn thấy tỷ tỷ lần nữa, thật tốt.”
“…”
Lúc này đã là nửa đêm, ánh trăng chiếu vào song cửa, xung quanh thập phần yên tĩnh, chỉ có tiếng Mộ Dung Thương nhẹ nhàng hít thở.
Bất chợt, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân “Đát, đát, đát.”
Thân thể tiểu hài tử đột nhiên căng thẳng, vô cùng khẩn trương. Sở Nguyệt thì cảm thấy thật kỳ quái, đêm đã khuya, trong lãnh cung còn ai sẽ đến nơi này?
“Có phải hay không là Tô ma ma?” – Mộ Dung Thương thấp giọng nói.
“Ta đi xem thử.” – Sở Nguyệt nói xong, liền xuyên qua vách tường, bay đến ngoài phòng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cung nữ Xuân Lan rón rén tới gần sài phòng. Sở Nguyệt nhẹ nhàng bay qua, linh hồn mang theo âm khí vô cùng lạnh, khiến Xuân Lan run run một chút.
Chỉ thấy Xuân Lan lẩy ra một thanh chìa khóa mở cửa sài phòng.
“Ngũ hoàng tử...” – Xuân Lan thấp giọng hô.
Mộ Dung Thương nghe vậy, nhất thời không biết nên làm sao, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Sở Nguyệt.
“Giả bộ ngủ, xem xem nàng muốn làm gì?” – Sở Nguyệt nói.
Một Dung Thương nghe lời, liền nhắm lại hai mắt, giả bộ ngủ.
Xuân Lan thấy hắn không có trả lời, cho rằng vẫn đang ngủ. Thế là trong bóng đêm lần mò đến. Chỉ thấy nàng đem một ít chăn bông, nhẹ ngàng đắp lên người Mộ Dung Thương.
Tiểu thân thể nho nhỏ cảm nhận được một tia ấm áp, nhưng vẫn cứ không nhúc nhích. Hai năm qua, người đối với hắn có ác ý thật sự nhiều lắm.
Nhìn Mộ Dung Thương ngủ, Xuân Lan khẽ thở dài: “ Aii... Nếu Dung phi nương nương còn, thì cũng không đến nỗi như thế.”
Mộ Dung thường vừa nghe nhắc đến mẫu phi, thân thể khẩn trường cơ hồ quên hô hấp. Sở Nguyệt lạnh lùng nhìn cung nữ trước mặt, người này cùng Dung phi có quen biết? Nàng có biết chút gì sao?
Đáng tiếc Xuân Lan kế tiếp chỉ im lặng nhìn bộ dáng Mộ Dung Thương, cũng không nói thêm cái gì cả.
“Ai...” – Nàng ta lại thở dài, rồi sau đó đứng lên, nhẹ nhàng sải bước rời khỏi sài phòng. Trong bóng đêm, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Sở Nguyệt bay đến ngoài phòng, thấy Xuân Lan đã rời khỏi, thế là lại quay vào trong.
“Nàng đi rồi.” – Sở Nguyệt nói.
Mộ Dung Thương nghe vậy, thờ phào nhẹ nhõm, liền nói: “ Ta còn cho rằng Tô ma ma nửa đêm tỉnh giấc, lại nghĩ đến mắng ta.”
“...” – Hắn thật sự là cái tên bạo quân không sợ trời không sợ đất kia sao?
“Từ khi mẫu phi đi rồi, cung nữ, thái giám đều chán ghét ta.”
“Mẫu phi của ngươi đã xảy ra chuyện gì?” – Sở Nguyệt hỏi.
“Bọn họ nói mẫu phi cùng một cái nam nhân chạy trốn.” – Thanh âm Mộ Dung Thương không tự giác mang theo chán ghét.
Nương của hắn là cùng người bỏ trốn? Trực giác Sở Nguyệt cũng không quá tin tưởng. Một cái hậu cung đại nội phi tử, làm thế nào dễ dàng cùng người bỏ trốn?
“Người khác nói, không nhất định là thật.” – Sở Nguyệt suy nghĩ một chút nói.
“Nhưng là, tất cả cung nữ thái giám đều nói như thế.”
“Bọn họ là chính mắt thấy sao?” – Thanh âm Sở Nguyệt lộ ra lạnh lùng.
Mộ Dung Thương nghe vậy ngây ra một lúc, lời của Sở Nguyệt khiến hắn bắt đầu hoài nghi. Cho tới nay, chân tướng thật sự liệu có phải như vậy?
“Ta... ta không biết.” – Hắn thấp giọng đáp, xong liền kéo chăn trùm lên người.
Sở Nguyệt nhìn động tác của hắn, nói: “Xuân Lan mang chăn tặng ngươi.”
“Hử... Nàng vốn là cung nữ của mẫu phi ta ở Cung Vĩnh Lạc. Ta cứ cho rằng nàng cùng Tô ma ma giống nhau chán ghét ta.”
“Nếu chán ghét ngươi, nàng sẽ đưa chăn cho ngươi sao?”
Mộ Dung Thương nghe vậy, ánh mắt sáng một chút. Xuân Lan hẳn cũng không chán ghét mình đi.
“Tỷ tỷ, ngươi đã đi nơi nào? Còn ở Tĩnh Tâm Uyển sao?”
“Ngươi muốn biết?” – Sở Nguyệt hỏi.
“Ừ!” – Hắn gật đầu đáp.
“Đã muốn biết, vậy đi theo ta.” – Sở Nguyệt nói xong liền hướng ngoài phòng bay đi.
Mộ Dung Thương thấy Sở Nguyệt bỗng chốc rời khỏi tầm mắt của mình, bối rối, vội vàng bò ra cửa sổ đuổi theo.
Sau nửa nén hương, hắn đã theo tới cửa Nhất Duyệt Viện.
Nhìn dấu vết loang lổ cùng phù chú cổ xưa trên cửa, lại nhìn mặt trên ghi Nhất Duyệt Viện, Mộ Dung Thương nhất thời sửng sốt.
Tiểu thái giám ở Tĩnh Tâm Uyển từng nói qua bên trong Nhất Duyệt Viện có quái vật rất khủng bố, bất luận kẻ nào đều không thể vào. Nghĩ đến đây, bước chân nho nhỏ hơi dừng lại, đứng ở cửa.
Mà Sở Nguyệt thấy hắn như vậy, nhíu mày, liền xuyên qua đại môn bay vào Nhất Duyệt Viện.
“Tỷ tỷ! Đợi ta với!”
Mộ Dung Thương thấy vậy, lập tức hướng đại môn đẩy ra. Đáng tiếc, cửa này đã nhiều năm không có mở, chốt đều đã gỉ sét. Tiểu hài tử như hắn phải dùng thiên đại sức lực mới có thể mở ra.
“Khụ khụ khụ...” – Một trận tro bụi từ trên cửa bay xuống.
Bên trong Nhất Duyệt Viện cỏ dại sinh sôi, không có người trông coi, nơi nơi đều là cành khô lá úa. Mộ Dung Thương giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh “Kẽo kẹt kẽo kẹt.”
Dưới ánh trăng, Sở Nguyệt đứng ở một gốc cây ngô đồng, tựa như tiên tử ngay lập tức sẽ phi thăng, khiến Mộ Dung Thương trong lòng căng thẳng.
“Tỷ tỷ sẽ luôn ở trong này sao?”
“Ừ.” – Sở Nguyệt nhàn nhạt hồi đáp.
Mộ Dung Thương có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tỷ như vì cái gì tỷ tỷ muốn ở trong này, Nhất Duyệt Viện không phải là có quái vật sao? Tỷ tỷ không sợ sao? Nhưng là, nhìn đến biểu tình đạm mạc của nàng, hắn… hỏi không được.
Bị đưa đến Tĩnh Tâm Uyển trong hai năm qua, Mộ Dung Thương đã thấy qua nhiều nhân tình ấm lạnh, thật sự sợ chính mình hỏi nhiều, khiến tỷ tỷ phiền phức.
Hắn bắt đầu đánh giá đình viện nho nhỏ này. Tuy rằng ở đây đã thật lâu không có người coi sóc, nhưng không khó nhìn ra cảnh sắc trước đây. Lạ nhất là ở bốn góc đình viện đều có cột đá, phía trên cột đá đá là bệ đỡ. Mặt trên mỗi bệ đỡ đều có một khối đá đen như mực, không nhìn ra bộ dáng.
“Ngươi có thể giúp ta một việc không?” – Sở Nguyệt đột nhiên nói.
“Hảo!” – Mộ Dung Thương không chút do dự hồi đáp.
Aii, bạo quân bệ hạ tương lai, ngươi sẽ không sợ bị người đem bán đi sao?
“Đem bốn khối Nguyệt Quang Thạch này tẩy sạch.” – Sở Nguyệt nói.
“A” – Mộ Dung Thương nghe vậy sửng sờ một chút, tỷ tỷ muốn mấy cái tảng đá này tẩy sạch làm chi?
Kỳ thực trong lòng Sở Nguyệt cũng rất buồn bực. Tụ âm trận tuy rằng có thể trợ giúp bản thân hấp thụ được nhiều âm khí, thế nhưng nhiều năm đã qua, Nguyệt Quang Thạch sớm đã phủ đầy bụi đất. Hiệu quả tụ âm tự nhiên cũng suy giảm.
Ai, nếu không phải tu vi hoàn toàn biến mất, nàng chỉ cần nhẹ nhàng thi pháp một cái, mấy khối Nguyệt Quang Thạch ngay lập tức có thể trơn bóng như lúc ban đầu, cần gì người hỗ trợ. Hiện tại, chính mình cái gì cũng không chạm đến được.
Mộ Dung Thương tiến về phía một khối Nguyệt Quang Thạch, vừa đưa tay chạm vào, một cỗ lãnh khí lập tức tràn vào thân thể, cơ hồ muốn đông lạnh, làm hắn không khỏi vội vã rụt tay về.
“Tỷ tỷ, tảng đá này hảo lạnh a.”
“Đó là tự nhiên, Nguyệt Quang Thạch ở nơi cực hàn chi địa, vốn là cực âm chi vật.” – Sở Nguyệt Nói.
Mộ Dung Thương đưa ra tay áo, gắng sức lau chùi Nguyệt Quang Thạch, đáng tiếc, lau nửa ngày vẫn không có gì thay đổi.
“Chà lau vô dụng.”
“A? Vậy phải làm sao?”
“Giúp ta thu thập tử dạ lộ thủy, đem đổ vào trong bệ đỡ.” – Sở Nguyệt đáp.
“Cái gì là tử lộ dạ thủy?” – Mộ Dung Thương đầu đầy mờ mịt.
“Hạt sương ngưng kết vào thời điểm giữa đêm.”
Nửa đêm là thời gian âm khí nặng nhất trong ngày, dùng hạt sương ngưng kết vào lúc này thanh tẩy Nguyệt Quang Thạch, chính là tốt nhất.
“Nếu ngươi không đồng ý, cũng không quan hệ.” – Sở Nguyệt lại nói tiếp.
“Không! Ta sẽ giúp tỷ tỷ thu thập tử dạ lộ thủy đấy!” – Mộ Dung Thương kiên định hồi đáp.
Sở Nguyệt nhìn ánh mắt chấp nhất của tiểu nam hài, từ chối cho ý kiến. Dù sao, muốn đem sương sớm đổ đầy bốn cái bệ đỡ này, ít nhất cần ba ngày. Nàng cũng không quá tin tưởng nam hài trước mắt có thể kiên trì đến lúc đó.
Thời điểm trời mờ sáng, Sở Nguyệt lại bay vào trong sương phòng tĩnh tọa, mà Mộ Dung Thương thì vụng trộm quay trở lại sài phòng giả vờ ngủ. Chuyện phát sinh ở Nhất Duyệt Viện trở thành một cái tiểu bí mật của hắn.
Đương lúc Mộ Dung Thương vừa chui vào sài phòng, “Đát đát đát” tiếng bước chân ở bên ngoài lại vang lên. Hắn nín thở nhắm nghiền mắt.
“Chi nha” một tiếng, cửa mở ra, Xuân Lan rón ra rón rén đi đến, thấy Mộ Dung Thương nhắm mắt, cho rằng hắn còn đang ngủ say, nàng chuẩn bị đem chăn lấy đi.
Đang giả bộ ngủ, Mộ Dung Thương đột nhiên mở mắt, thẳng tắp nhìn Xuân Lan, hoàn toàn không có bộ dạng nhát gan sợ sệt khi đối mặt Sở Nguyệt.
“Xuân Lan.” – Thanh âm dị thường bình tĩnh.
“Ngũ…ngũ hoàng tử.” – Xuân Lan nhất thời hoảng sợ.
“Ngươi tới làm cái gì?”
“Ngũ hoàng tử, nô tỳ muốn trước đem chăn này lấy đi, bằng không lát nữa, Tô ma ma sẽ trách cứ ta.” – Xuân Lan thấp giọng đáp.
“Ừ.” – Mộ Dung Thương nói xong đem chăn đưa qua.
Xuân Lan cảm tạ một tiếng, liền xoay người, cầm chăn chuẩn bị rời khỏi.
“Xuân Lan, ngươi có biết mẫu phi đã đi đâu không?” – Mộ Dung Thương đột nhiên cất tiếng hỏi.
Nghe vậy, thân thể Xuân Lan hơi động một chút, liền nhanh chóng phủ nhận: “Nô… nô tỳ làm sao biết được.”
Nói xong, nàng nhanh chóng chạy trốn khỏi sài phòng.
Một trận gió lạnh theo cửa sổ thổi vào, thân thể Mộ Dung Thương khẽ run.
Hai năm trước, hắn vẫn là thiên chi kiêu tử, là ấu tử được hoàng đế sủng ái nhất, người người nịnh bợ. Mà bây giờ chỉ có thể đứng ở sài phòng lạnh băng này.
“Mẫu phi…người đến cùng đi nơi nào?” – Nội tâm Mộ Dung Thương mang theo một tia hận ý chính hắn cũng không phát hiện.
Hắn lại nghĩ đến Sở Nguyệt, nàng tự xưng là cô hồn dã quỷ.
“Nàng rồi cũng có lúc sẽ rời khỏi nơi này đi.”
Sở Nguyệt đang nhập định ở Nhất Duyệt Viện, tự nhiên sẽ không biết tâm tình Mộ Dung Thương hiện tại. Nàng chỉ nghĩ tu thành đại đạo, sớm ngày rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.