Trở Về Thời Niên Thiếu Của Bạo Quân

Chương 2: Chương 2: Lãnh cung hoàng tử




Sở Nguyệt dạo một vòng quanh tiểu nam hài, trên người hắn không có hơi thở đặc thù gì, chính xác là một cái nhân loại bình thường mà thôi.

“Tô ma ma... bọn họ không nhìn thấy ngươi sao?” – Tiểu nam hài thấy Sở Nguyệt không trả lời, liền hỏi.

“Ừ.” – Thanh âm Sở Nguyệt mang theo một tia lạnh như băng, tựa như nước sông Vong Xuyên.

“Oa! Vậy ngươi là thần tiên tỷ tỷ sao?” – Tiểu nam hài có chút hưng phấn, chỉ mình hắn có thể thấy thần tiên tỷ tỷ.

“Không phải.”

“Kia... ngươi là ai?” – Hắn tò mò hỏi.

“Cô hồn dã quỷ.” – Sở Nguyệt nói.

Vốn khẳng định rằng tiểu nam hài sẽ bị dọa sợ, ai biết sắc mặt hắn vẫn không thay đổi đáp: “À, Cô hồn tỷ tỷ.”

Cô hồn tỷ tỷ? Cái xưng hô kỳ quái này làm Sở Nguyệt sửng sốt một chút.

“Tỷ tỷ, ta gọi Thương nhi.” – Tiểu nam hài bắt đầu tự giới thiệu.

Thương nhi? Tên này thực cổ quái, cha mẹ nào lại lấy cho hài tử mình cái tên xúi quẩy như thế chứ.

Đợi chút... Thương nhi!? Sở Nguyệt đột nhiên nhớ tới hồng y nữ tữ từng nhắc đến tên bạo quân Mộ Dung Thương kia, nguyên bản hắn không phải là ngũ hoàng tử sao?

“Mộ Dung Thương?” – Sở Nguyệt hỏi.

“Tỷ tỷ nhận thức ta?” – Ánh mắt Mộ Dung Thương lóe lên tia sáng.

“Không biết.” – Sở Nguyệt nhàn nhạt nói.

“À...” – Mộ Dung Thương thấp giọng đáp.

“Ngươi năm nay mấy tuổi?”

“Sáu tuổi!” – Hắn lập tức hồi đáp.

Mộ Dung Thương mới sáu tuổi? Chẳng lẽ chính mình bởi vì một hồi biến cố kia liền quay về thời điểm ba mươi năm trước? Sở Nguyệt có chút sững sờ.

“Tỷ tỷ...” – Một Dung Thương thấy nàng không nói chuyện, sợ hãi kêu.

Sở Nguyệt nhìn tiểu nam hài nhát gan, yếu đuối trước mắt, nào có bộ dạng lạnh lùng, quyết tuyệt của tên bạo quân trên cầu Nại Hà.

Tuy rằng rơi xuống Vong Xuyên cũng không phải là hắn cố ý, nhưng là Sở Nguyệt cũng là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, nghĩ đến nước sông lạnh như băng kia, nàng lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thương.

Sở Nguyệt cũng chẳng hề bận tâm đến Mộ Dung Thương, nhẹ nhàng bay ra khỏi phòng.

“Tỷ tỷ, ngươi đi nơi nào?” – Phòng trong truyền đến thanh âm tiểu nam hài.

Nhưng linh hồn phiêu đãng Sở Nguyệt cũng không có bởi vậy mà dừng lại.

--- ------ ---------

Nguyệt thượng liễu sao*, toàn bộ Tĩnh Tâm Uyển thập phần yên tĩnh, cành cây xơ xác rũ xuống mặt hồ, dưới ánh trăng phản chiếu có phần thê lương.

(Nguyệt thượng liễu sao: đại khái là trăng treo cành liễu, ta thấy dịch ra thì không hay lắm nên để vậy luôn!!)

Cái gọi là Tĩnh Tâm Uyển kỳ thực chính là lãnh cung giam giữ đám phi tần phạm tội. Một cái nhi tử hoàng đế vì sao bị biếm vào lãnh cung, này tự nhiên là một đoạn hậu cung tân bí.

Sở Nguyệt đi dạo một vòng Tĩnh Tâm Uyển, cuối cùng xác định bản thân xuyên tới lãnh cung Yến quốc ba mươi năm trước.

“Tô ma ma, tuy rằng bởi vì chuyện của Dung phi, bệ hạ không muốn gặp ngũ hoàng tử, nhưng là khó bảo toàn một ngày nào đó bệ hạ nhớ tới...” – Cung nữ trẻ tuổi có chút lo lắng nói.

“Hiện tại trong cung đều truyền rằng ngũ hoàng tử không phải là thân sinh nhi tử của bệ hạ. Ngươi cảm thấy cái tiểu tử kia có thể đi ra khỏi Tĩnh Tâm Uyển sao?” – Tô ma ma cười lạnh.

“Chuyện này...” – Thanh âm cung nữ có phần hạ thấp, hướng chung quanh nhìn nhìn, hiển nhiên là sợ tai vách mạch rừng.

“Yên tâm, đã có Thục phi nương nương...” – Tô ma ma thấp giọng.

Sở Nguyệt lạnh lùng nhìn hai người kia, nhớ tới hồng y nữ quỷ bên cầu Nại Hà khóc kể rằng Mộ Dung Thương nắm được quyền hành, về sau liền xử tử Tô ma ma đã chiếu cố hắn từ nhỏ.

Xem ra, Tô ma ma này chết, ngược lại cũng không oan. Gieo nhân nào ắt gặt quả nấy.

Tĩnh Tâm Uyển cũng không lớn, Sở Nguyệt rời khỏi chỗ hai người kia, đi thêm một đoạn, liền tới đại môn Tĩnh Tâm Uyển. Chốt cửa được khóa bằng xích sắt có phần cũ kĩ, loang lổ, hiển nhiên là phòng ngừa người trong lãnh cung trốn ra.

Sở Nguyệt nhẹ nhàng xuyên qua đại môn. Bên ngoài ngay một cái thủ vệ đều không có, thập phần yên tĩnh.

Vừa bay được một khoảng, Sở Nguyệt liền cảm thấy có chút không thích hợp. Toàn thân đột nhiên trở nên vô cùng suy yếu, linh hồn đau đớn tựa như xé rách. Nàng nỗ lực muốn hấp thụ âm khí xung quanh nhằm ngưng tụ linh hồn, nhưng bên ngoài lãnh cung, âm khí cực kỳ mỏng manh.

Linh hồn thông thường ở nhân giới tồn tại không được bao lâu, trừ phi tu hành đến tụ hồn kì, khiến cho linh hồn có đủ khả năng đối kháng với dương khí nhân gian.

Sở Nguyệt nhanh chóng bay về phía lãnh cung, càng đến gần, cảm giác đau đớn như xé rách mới dần dần thả lỏng. Lãnh cung đại khái là cái địa phương có âm khí nặng nhất trong hoàng cung, tuy rằng, không so được với Quỷ giới âm lãnh, nhưng đối Sở Nguyệt hiện tại mà nói, miễn cưỡng có thể làm chỗ dung thân tạm thời.

Đã không thể rời khỏi lãnh cung, Sở Nguyệt quyết định ở lại Tĩnh Tâm Uyển, tìm một chỗ tu luyện. Năm đó, linh hồn thậm chí gần như bị tiêu tán mà bản thân còn có thể tu luyện đến biến hóa hậu kì, nàng há lại sợ một chút khốn cảnh này sao?

“Tỷ tỷ...” – Thanh âm tiểu nam hài vang lên.

Sở Nguyệt hướng bốn phía nhìn nhìn, thấy Mộ Dung Thương đang theo phía sau. Tên tiểu tử này không phải là bị nhốt trong kho củi sao? Thế nào lại ở đây. Sở Nguyệt nhíu mày quan sát hắn.

Mộ Dung Thương tựa như minh bạch nghi hoặc của nàng, vội vã nói: “Ta... ta từ song cửa leo ra.”

Mộ Dung Thương trước mắt, vóc người thấp bé, thân thể có điểm không tương xứng với y phục, mặt mũi lấm lem, cùng với tiểu hài tử bị vứt bỏ giống nhau, đáng thương hề hề nhìn Sở Nguyệt.

Sở Nguyệt cũng không để ý hắn, xoay người hướng địa phương khác bay đi, nhất định phải tìm một nơi yên tĩnh tu hành. Nhưng là Sở Nguyệt bay đến đâu, Mộ Dung Thương liền theo đến đó.

Trong lãnh cung vốn ít người, đêm hôm khuya khoắt, những người khác cũng đều đã ngủ, cho nên không ai phát hiện cái tiểu hoàng tử trong này lắc lư.

“Tỷ tỷ...” – Thanh âm Mộ Dung Thương ở phía sau tiếp tục vang lên.

“Chuyện gì?” – Cuối cùng Sở Nguyệt cũng dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn.

“Ngươi có thấy mẫu phi của ta không?” – Mộ Dung Thương vẻ mặt mong chờ.

“Chưa thấy qua.” – Sở Nguyệt không hiểu ra sao, cái tiểu thí hài này một đường đi theo, chỉ vì hỏi lão nương hắn đi đâu?

“A..” – Giọng hắn có chút sa sút, bụng lại cô lỗ kêu lên.

Có lẽ bởi vì thành quỷ đã lâu, một lát sau Sở Nguyệt mới có phản ứng, đây là đã đói bụng?

“Ngươi đói bụng?” – Sở Nguyệt hỏi.

“Không... không đói.” – Mộ Dung Thương phản xạ có điều kiện đáp.

Tên này là cái kẻ lạnh lùng bạc tình trên cầu Nại Hà kia sao? Thời điểm sáu tuổi, thế nhưng còn có thể có cái bộ dáng này.

“Ngươi đi theo ta.” – Sở Nguyệt thanh âm lạnh như băng.

“Vâng.” – Mộ Dung Thương nhu thuận đáp.

Sở Nguyệt chậm rãi bay về hướng một cái chái phòng* nằm bên trong Tĩnh Tâm Uyển. Đêm tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng bước chân có tiết tấu của Mộ Dung Thương đều đều vang lên.

(Chái phòng: theo bản dịch là nhà kề trong khu tứ hợp viện, ta tìm hiểu các kiểu, đại loại nghĩ là gọi chái phòng – các phòng nằm trong dãy phòng 2 bên nhà chính tứ hợp viện. Không biết có sai sót chi không? Haiz...)

“Ngươi không hỏi xem ta mang người đi nơi nào?” – Sở Nguyệt nhìn tiểu gia hỏa liên tục đi theo phía sau mình, cố ý hỏi – “Không sợ ta hại ngươi? Ta vốn là ác quỷ!”

“Không sợ.” – Mộ Dung Thương kiên định nói.

Đi được một lúc, hai người cũng đến nơi. Đó là một gian phòng khép hờ, bên trong không có lấy một tia sáng, cùng mấy căn phòng kế bên giống nhau, rách nát không chịu nổi.

“Chính ngươi đẩy cửa vào đi thôi.” – Sở Nguyệt nói. Làm một cái Quỷ hồn không có tu vi, nàng nhiều nhất chỉ có thể xuyên qua cửa sổ, đẩy cửa gỗ thì… thôi đi.

“Vâng.”

“Phía bên trái có một loạt ngăn tủ, ngươi tìm trong cái thứ hai gần cửa.” – Sở Nguyệt nhắc nhở.

“Hảo!” – Mộ Dung Thương gật đầu đáp.

Sờ sờ một chốc, Mộ Dung Thương đụng đến một cái bọc.

“Tỷ tỷ, đây là cái gì?” – Hắn hỏi.

“Ngươi nói đói bụng.” – Sở Nguyệt đáp. Vừa rồi nàng ở Tĩnh Tâm Uyển lắc lư, phát hiện có cái tiểu cung nữ vụng trộm cất giấu lương khô ở trong này.

Mộ Dung Thương ngốc lăng nhìn Sở Nguyệt, hiển nhiên có chút nghi hoặc, vì cái gì Quỷ hồn tỷ tỷ mang mình đến đây tìm thức ăn.

“Ngươi nhìn ta làm chi? Còn không ăn?” – Sở Nguyệt tỏ vẻ tức giận.

“Ta... ta có thể ăn sao?” – Mộ Dung Thương có chút kinh ngạc, không thể tin được.

“Ừ.” – Tên tiểu tử này hẳn chịu nhiều ngược đãi, cư nhiên ăn chút gì đó cũng không dám. Chẳng lẽ thời điểm trưởng thành trở nên tàn bạo cùng với chuyện lúc nhỏ phải chịu đói có quan hệ?

Mộ Dung Thương nghe vậy liền mở bọc, đem đồ vật bên trong lấy ra.

“Tỷ tỷ, này... cư nhiên là hoa quế cao!” – Mộ Dung Thương tỏ vẻ kinh ngạc.

“Hoa quế cao?” – Hoa quế cao thì có chuyện gì xảy ra?

“Thời điểm trước kia, mẫu phi còn..., người thích nhất là hoa quế cao.” – Mộ Dung Thương hoài niệm nói.

Nói nói, hắn vậy mà lại khóc, nước mắt vèo vèo rơi xuống, nhưng lại không phát ra thanh âm. Hoa quế cao liền thấm nước mắt, mùi vị ngọt ngào lại mặn đắng.

“Ngươi khóc?” – Sở Nguyệt hỏi. Thị lực của Quỷ hồn là phi thường cường đại đấy, ban đêm hay ban ngày cũng không có gì khác biệt.

“Mới không có.” – Thanh âm non nớt rõ ràng mang theo nức nở.

Được rồi, đại khái là mặt mũi của tiểu nam hài đi. Sở Nguyệt quyết định bảo trì trầm mặc.

Đương lúc đó, vài tia sáng bắt đầu xuất hiện, Sở Nguyệt mới ý thức hẳn là trời sáng. Làm một cái Quỷ hồn không có tu vi, nàng không thể tiếp nhận ánh nắng mặt trời.

“Ta có việc, đi trước.” – Sở Nguyệt nói.

“Ừm…” – Thanh âm Mộ Dung Thương có chút sa sút – “Ta còn có thể tái kiến ngươi không?”

“Có thể” – Lãnh cung âm khí mỏng manh như vậy, không có tám năm mười năm, Sở Nguyệt cảm thấy chính mình căn bản không tu nổi tụ hồn kỳ, không có khả năng ly khai.

--- ------ ---------

Chỗ sâu trong Tĩnh Tâm Uyển có một cái viện bỏ hoang, tên gọi Nhất Duyệt Viện. Cửa rách nát không chịu nổi, trên bậc thềm phủ kín rêu xanh. Đại môn khép chặt, mặt trên dán rất nhiều phù chú đã phai màu.

Sở Nguyệt cẩn thận phân biệt mấy cái phù chú này, lại không nhìn ra điểm gì khác thường. Phỏng chừng là cái bọn giang hồ bịp bợm nào đó viết ra.

Nơi này là cấm địa lãnh cung, nghe nói đã từng giam giữ phi tần tiền triều. Cái phi tần kia lại ngoài ý muốn tử vong, về sau ở đây không ngừng truyền ra lời đồn về mấy chuyện ma quái. Hoàng đế đương thời bèn tìm cao nhân làm phép, niêm phong viện này.

Sở Nguyệt vừa bay đến Nhất Duyệt Viện liền cảm giác được một cỗ âm khí nồng đậm, nhất thời tâm hồn trở nên thư sướng. Tuy là so ra kém Quỷ giới, nhưng cũng đã không tệ.

Nhất Duyệt Viện là bị người bày tụ âm trận. Loại trận này đối với Quỷ tu mà nói là phi thường có lợi. Nhưng đối với phàm nhân, nó lại mang đến cảm giác âm trầm, cùng chuyện ma quái tương đối giống nhau. Nghĩ đến trước đó truyền ra mấy lời đồn đãi kia, hẳn là bởi vì tụ âm trận.

Viện cũng không lớn, chỉ có một sương phòng cùng hai cái nhĩ phòng. Sở Nguyệt rất nhanh đã dạo xong một vòng, nhưng không có phát hiện bất luận kẻ nào hoặc tung tích của quỷ tu, xem là địa phương hoang phế.

Sở Nguyệt nhắm mắt, bắt đầu ngồi xuống tu luyện. Bởi vì linh hồn suy yếu, cho nên âm khí trong cơ thể luân chuyển đặc biệt chậm.

Chờ âm khí vận hành một vòng xong đã là buổi tối hôm sau. Sở Nguyệt cảm thấy toàn thân thư thái, linh hồn phiêu động có thêm vài phần thanh tú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.