Trở Về Với Hạnh Phúc

Chương 5: Chương 5




- Nghe nói cậu ta là Di Ân, con gái của chủ tịch tập đoàn Sights.

- Vừa về nước trở thành tiểu thư đã chảnh vậy rồi à? Lại còn quen anh Vũ nữa chứ?

- Ghê gớm thật. Cô ta không phải dạng vừa đâu.

Nó bỏ qua những lời nói đó, ngồi đọc sách.

- Cậu...học lớp này?_ Là Anna.

Nó không cả ngẩng đầu lên, đáp:

-Nhìn là biết.

Anna không thích thái độ của nó, khó chịu ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. Là bạn cùng bàn. Anna cũng ngồi lướt facebook, đột nhiên mắt chữ A, mồm chữ O hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn nó.

- Di Ân, cậu... cậu.. _ Cô bạn nói không nên lời.

- Chuyện gì?

Nó thực sự không thích bị làm phiền một chút nào khi đang đọc sách. Ngẩng lên thì hình ảnh trên chiếc điện thoại đập vào mắt nó. Là hình ảnh hắn cầm tay nó đi trong trường. Đặc biệt là lúc hắn cúi xuống sát mặt nó. Lượng like, comment và share đang tăng lên một cách nhanh chóng.

- Hai người gặp nhau trước đây chưa vậy? _ Anna hỏi.

- Chưa.

Nó không quan tâm đến những tấm ảnh này dù chỉ một chút, tiếp tục đọc sách. Anna thậm chí còn thấy chân mày nó không cả động đậy. Việc hắn cầm tay cô gái nào đó, đi cùng cô gái nào đó vốn không lạ lắm. Nhưng việc hắn thân mật với nó như vậy thì quả là hơi khác thường. Hắn chưa từng thân mật với ai như vậy giữa trường.

Giờ nghỉ trưa, nó bất đắc dĩ đi cùng Anna đến nhà ăn. Nhi và Hải Anh đợi sẵn hai người ở đó.

- Chị Anna, chị Ân. _ Nhi vẫy vẫy tay.

Nó chọn đồ ăn xong thì không cùng Anna đến chỗ hai cô bé kia, nó đến một chiếc bàn trống. Anna nhìn nó đi khẽ nhún vai. Nó đang chuẩn bị ăn thì bị một nhóm nữ kéo đến làm phiền.

- Chào cậu, chúng tôi ngồi đây được chứ?

Nó hơi nhíu mày, không trả lời cũng không để ý đến những người kia. Thủy hơi cụt hứng nhưng vì nó là Ân nên không bỏ đi. Cô ta ngồi xuống đối diện nó, hai cô bạn kia cũng ngồi theo.

- Tôi là Thủy, con gái của tổng gám đốc tập đoàn Libe._ Cô ta nói, cố tình nhấn mạnh thân thế của mình.

Nó vẫn im lặng. Thủy hơi khó chịu, trước giờ ít người dám phớt lờ cô ta, vì vậy, cô ta cũng quen được người khác bám lấy.

-Hôm qua vì chưa có cơ hội nên không làm quen với cậu. Hôm nay chúng ta làm quen nhé.

Nó lia ánh nhìn lạnh lẽo qua người Thủy làm cô ta ớn lạnh sống lưng, nói bằng giọng đều đều:

- Tôi cho các người 3s để rời khỏi đây. Phiền phức.

Nó như vậy, không phải là không có lí do. Vài tiếng trước...

Di Ân chuẩn bị mở cửa nhà vệ sinh thì chợt nghe thấy nhắc đến tên mình. Vì vậy, nó dừng lại.

- Ba muốn con tiếp cận Di Ân sao?

-....

- Dạ được ba. Cô ta sẽ không nhận ra đâu.

-....

Là Thủy. Giọng nói này không thể nhầm được. Chính là người trong nhà vệ sinh. Thủy tức giận vì bị đuổi phũ phàng như vậy, nhất thời quên mất nó là ai. Mặt cô ta đỏ gay. Cô ta đứng phắt dậy, nói lớn:

- Di Ân, cậu nghĩ mình là ai hả? Chỉ là một đứa con bị bỏ rơi được nhặt về mà cũng bày đặt.Thiên kim tiểu thư gì chứ? Chỉ là đứa con bị ruồng bỏ mà thôi.

Nó sững người trong giây lát rồi lại trở về trạng thái ban đầu. Dưới những con mắt tò mò của học sinh trong trường, nó vẫn bình thản ăn trưa, không có bất kì phản ứng nào trước những lời nói đó. Như vậy, Thủy càng tức. Cô ta tiện tay gạt phăng đi khay cơm của nó. Tiếng kim loại rơi trên nền kêu loảng xoảng. Cả nhà ăn đang hướng về phía nó. Người làm trong nhà ăn chỉ đứng nhìn. Họ biết động vào mấy cô tiểu thư này thì xác định đi là vừa. Tốt nhất là không can thiệp.

- Cô làm gì vậy hả? _ Nhi chạy đến đẩy người Thủy một cú. Hai người bên cạnh cô ta lập tức đứng chắn trước mặt Nhi.

- Con nhỏ này, muốn chết hả? _ Tâm lộ ra bản chất côn đồ. Cả Yến cũng vậy. Hai người bạn của Thủy trợn mắt, gằn giọng.

- Các người hất đổ khay cơm của người khác lại còn nói những lời thối hoắc như vậy. Đường đường là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Libe mà như vậy hả? _ Anna vừa nói vừa cười nhẹ, độ khinh bỉ không ít.

- Cô....Anna Trương, Thảo Nhi, hai người liên quan gì hả?

- Chúng tôi là bạn. _ Anna nói chắc như đinh đóng cột.

- Bạn? Nực cười. Bạn mà không cùng ăn trưa? Cô nghĩ cô ta – Thủy chỉ tay về phía nó – coi các người là bạn sao?

Hải Anh trước giờ vẫn luôn nhí nhảnh nhưng bị Thủy làm cho phát tức. Cô bé lần đầu nói chuyện với vẻ mặt lạnh lùng đến vậy:

- Đến lượt cô lo sao? Chúng tôi là bạn theo cách của chúng tôi. Không đến lượt cô quản.

- Tưởng ai, hóa ra là Hải Anh à? _ Tâm cười nhẹ, nói bằng giọng tởm lợm.

- Con nhỏ mồ côi đây mà. Hải Anh này, nơi này là dành cho tiểu thư chính cống. Còn cô, không có quyền được lên tiếng ở đây đâu. _ Thủy cười mỉa mai. Vẻ mặt của cô ta thật sự rất đáng ghét.

- Tưởng được nhận nuôi thì là tiểu thư à? Nhìn kìa, tiểu thư thật sự đã về rồi đó. Sao chưa biết thân biết phận mà cuốn xéo đi? _ Thủy cố tình nói lớn hơn, cốt là để cả nhà ăn nghe thấy.

Hải Anh bi đâm đúng chỗ yếu, không biết nói gì. Anna và Nhi định phản bác lại thì nó đã chặn lời trước:

- Đủ rồi đấy.

Nó nói rồi bình tĩnh đứng dậy, đến trước Hải Anh, che chắn cho cô bé đang rất tự ti, cúi gằm mặt kia.

- Nếu nói xong rồi thì làm ơn biến đi cho. Chúng tôi không thừa thời gian để nghe cô ăn nói bậy bạ ở đây.

- Ồ, chịu mở lời vàng ngọc ra rồi sao, tiêu thư Di Ân? _ Thủy cười tươi _ Sao nào, chúng tôi nói gì sai sao? Con nhỏ đó chỉ là người thay thế cô tạm thời, bậy giờ cô trở về, không phải con nhỏ đó là người thừa sao?

- Chát.

Một tiếng tát vang lên chua chát làm cả nhà ăn như gộp thở. Thủy bị tát bất ngờ. Cô ta ôm mà sưng lên, đỏ lựng hằn năm ngón tay, mắt rưng rưng nhìn nó:

- Cô...cô dám tát tôi?

- Chát.

Một cái tát nữa dành cho bên má còn lại. Lần này nó đánh còn mạnh hơn.

Tâm và Yến nhìn nó sợ hãi. Căn bản, nó lạnh lùng đến mức đáng sợ, thẳng tay cho Thủy hai phát tát nổ đom đóm mắt. Nó toát ra khí chất áp bức người ta, khiến không ai không run sợ.

Thủy nước mắt trào ra, uất nghẹn, vì quá tức giận nên bất chấp xông tới định đánh nó nhưng kết cục lại bị nó vặn tay nghe khục một tiếng. Chưa hết, nó đạp một cú vào bụng khiến cô ta đau đớn hét lên, ngã gục xuống đất. Nó không thèm bận tâm, lia ánh mắt sắc lẹm tới từng góc trong nhà ăn.

- Hải Anh là em gái của tôi, là con của ba mẹ tôi. Từ bây giờ trở đi, ai dám nói những lời bẩn thỉu như cô ta nói, tôi sẽ không tha cho. Nhớ lấy.

Nói rồi, nó rời khỏi nhà ăn. Hải Anh tròn mắt nhìn nó rời đi. Câu nói của nó chạy đi chạy lại trong đầu cô bé.

Cuộc sống của nhà giàu thật phức tạp. Nó chán ghét cuộc sống này. Để cho bụng đói, nó đến khu vườn trường vắng tanh. Nơi này nhiều cây, mát mẻ lại không có người khiến nó thư thái hơn nhiều. Nó nghe nhạc. Một bản không lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.