Sáng hôm sau, Di Ân sửa soạn đồ để đến trường mới.
- Di Ân và Hải Anh đi học cùng nhau nhé!
Bà Phương đặt hai ly sữa xuống trước mặt hai cô con gái, mỉm cười. Hải Anh lập tức cười tươi gật đầu còn Di Ân không biêu lộ chút xúc cảm. Nó không thích sữa, không động vào dù chỉ là một ngụm. Tốc độ ăn của nó cũng rất nhanh. Cả nhà chưa ăn xong nó đã xử xong phần bữa sáng. Đợi đến giờ, nó cùng Hải Anh rời khỏi bàn.
- Con không uống sữa sao, Ân?_Ông Hoàng hỏi nó.
- Con không thích. Chào ba mẹ.
Nói rồi, nó bước thẳng. Thấy ba mẹ hơi buồn, Hải Anh chỉ cười ôm hai người theo thói quen rồi đi học. Cô bé vội vàng chạy vào trong xe ngồi với nó.
- Chị Ân, năm nay chị thi đại học, chị định chọn trường nào vậy?_ Hải Anh vui vẻ bắt chuyện.
- Không biết._Nó nói, mắt không rời quyển sách trên tay.
- Chị Ân, chị thích làm nghề gì vậy?
- Em không cần biết.
Nó thực sự rất lạnh lùng. Ông Trương đang lái xe nhìn nó qua gương chiếu hậu khẽ rùng mình. Trước giờ, ông chưa từng gặp qua cô gái 17 tuối nào lạnh lùng như nó. Hải Anh như bị nó hất nước vào mặt, không biết nói gì thêm, chỉ cười trừ.
Xe dừng lại trong khuôn viên rộng lớn của trường quốc tế Dharma School. Ngôi trường này bao gồm từ bậc mẫu giáo cho đến đại học. Là ngôi trường quý tộc, thu hút rất nhiều con em nhà giàu có. Trường được xếp vào top 5 ngôi trường đẹp nhất khu vực Châu Á, không cần nói nhiều thì ai cũng biết ngôi trường này hoành tráng cỡ nào. Nghe đâu, hoàng gia Anh cũng có người học ở đây.
Di Ân bước xuống xe, đi nhanh khiến Hải Anh lại phải vội vôi vàng vàng chạy theo.
- Chị Ân, chị đi tham quan trường không? Nhiều chỗ đẹp lắm đấy.
- Không cần.
Nó trước sau không thay đổi thái độ còn Hải Anh vẫn luôn cố gắng để gần gũi với nó hơn. Cô bé cứ bước vội cạnh nó, đăm chiêu suy nghĩ xem nói cái gì thì được.
- Nhật Duy, nhìn kìa._ Một tên công tử gọi Nhật Duy đứng cạnh đó, nhìn về phía Di Ân.
Duy nhìn theo, đúng lúc, nó cũng quay ra. Hai người nhìn nhau trong giây lát. Duy ngẩn người, ánh mắt nó thật lạnh lùng, rất cuốn hút. Ánh mắt ấy vô cùng cuốn hút Duy. Nó quay đi, anh vẫn chưa hết ngây người. Gương mặt đó, cao ngạo, lạnh lùng, luôn toát ra một khí chất kì lạ khiến cho người ta chìm đắm mãi không thôi.
- Hình như là cô con gái của chủ tịch Hoàng thì phải._ Một người trong đám công tử đó hôm qua tham dự tiệc lên tiếng.
- Tiểu thư danh giá bị mất tích đó hả?
- Ừ. Xinh đẹp nhưng lại quá lạnh lùng.
- Mất tích lâu như vậy có khi nào nhầm không?
- Kẻ giả mạo á? Đừng nghĩ đơn giản như vậy chứ? Cậu nghĩ tập đoàn Sights lại bị người giả mạo đánh lừa sao?
- Cũng đúng.
Duy chỉ im lặng nghe những người bạn nói chuyện. Hôm qua có chút chuyện nên không thể đến dự tiệc, quả là lãng phí.
Nhưng kia chẳng phải Trịnh Vũ sao? Anh nhìn Vũ không rời. Hắn từ từ đến gần Ân, trên môi là nụ cười rất vui vẻ.
- Anh Vũ. _ Hải Anh tươi cười chào hắn.
- Ừm. Nhi và Anna đợi em trong phòng nhạc đấy.
- Thôi chết. Em quên mất là có cuộc họp.
Hải Anh vỗ vỗ trán. Hôm nay, ban nhạc của trường họp mà cô bé quên phéng mất.
- Vậy đi nhanh đi.
- Nhưng.. chị Ân..
- Đi đi. _ Cả nó và hắn đồng thanh.
Khẽ nhìn nhau trong giây lát, hắn chỉ cười nhẹ. Còn nó thì lảng đi nơi khác. Hải Anh đang vội, hơn nữa cô bé cũng được trực giác mách bảo không nên ở lại đây. Thế là cô bé vẫy tay chào hai người rồi chạy biến. Nó nhìn theo Hải Anh rồi cũng bước đi, lướt nhanh qua hắn. Vũ đột nhiên cầm lấy tay nó giữ lại. Di Ân cau mày xoay người nhìn hắn cũng đang từ từ quay người lại. Nó muốn rút tay lại nhưng không được. Với nụ cười quen thuộc, hắn vuốt nhẹ mái tóc của nó rồi cúi xuống, nói rất nhẹ nhàng:
- Để anh đưa em đi.
- Không muốn.
Với thái độ không có chút thiện chí của nó, hắn vẫn cười. Không chịu thả tay, hắn kéo nó đi. Tay nó lạnh vô cùng, lại khá nhỏ bé. Tay hắn thì ngược lại, to lớn và rất ấm áp. Tay nó nằm gọn trong tay hắn, dần dần được sưởi ấm. Duy vẫn đang theo dõi hai người. Không hiểu sao anh có chút không vui.
Học viên trong trường sẽ thấy hai người cầm tay đi với nhau là bình thường nếu không phải là Trịnh Vũ. Hắn là một Playboy nổi tiếng, là hot boy đình đám trong trường. Chuyện hắn cầm tay một cô gái nào đó trở nên rất đặc biệt, căn bản, là vì hắn đặc biệt, lượng fan khủng nên mọi hành động của hắn đều được chú ý đến lạ.
- Bỏ tay ra được chưa? _ Nó không khó để nhận ra mình đang bị soi mói, khó chịu nói với hắn.
- Em ngại sao? _ Hắn quay sang nhìn nó cười.
- Không thích. Phiền.
Nó vừa dứt câu thì hắn bất ngờ cúi xuống sát mặt nó. Nó mà không phản ứng nhanh, dừng lại thì chắc môi hai người chạm từ đời.
Nó tròn mắt nhìn hắn, lộ rõ vẻ ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng trưng ra vẻ mặt vô cảm. Hắn mấp máy môi, nó có thể cảm nhận được hơi thở có hương bạc hà phả nhẹ vào da nó.
- Kệ họ đi.
Hắn nói vậy đồng nghĩa với việc không chịu buông tay. Nhất định sẽ không. Còn nó, tuy lạnh ngoài mặt nhưng nhịp tim vẫn chưa ổn định trở lại. Tim nó đập mạnh, đoàng một cú. Chắc là do giật mình.
- Em học lớp nào vậy?
- Anh biết để làm gì?
- Để đưa em đến đó. Trường rộng như thế này, em biết đường đi sao?
Nó im lặng một lúc, ngẫm thấy cũng đúng.
- 12A1.
- Ừ. Thấy nơi này thế nào? Đẹp chứ?
- Không thích.
- Sao vậy?
- Có quá nhiều cậu ấm cô chiêu.
Hắn nghe vậy chỉ cười, không nói gì. Lên đến lớp nó, hắn hỏi:
- Điện thoại em đâu? Anh mượn một lát. Được chứ?
- Để làm gì?
- Cứ đưa đi.
Nó nhìn hắn đầy nghi hoặc. Hắn định làm gì?
Trịnh Vũ xoa xoa đầu nó:
- Đừng nhìn anh bằng con mắt ấy chứ?
Nó hơi phân vân. Rốt cuộc, khi nhìn điện thoại nó trong tay hắn, nó vẫn không hiểu tại sao lại dễ dàng cho hắn mượn điện thoại đến vậy.
- Đây là số điện thoại của anh. Khi nài cần thì cứ gọi. Anh là sinh viên năm hai bên khối đại học, khoa IT.
Nghe hắn nói xong, nó lấy điện thoại rồi vào lớp và nhận vô số cái nhìn tò mò. Học viên kéo đến chỉ vì muốn thấy hắn.
Nó vào lớp đương nhiên không nhìn ai, đến thẳng cỗ bàn cuối. Về việc chỗ ngồi, nó đã được thông báo trước. Nó không nói chuyện với ai, người khác bắt chuyện, nó chỉ đáp lại cho có, rất hời hợt. Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Một cô bạn đang lướt facebook thì đột nhiên kêu “ á” một tiếng rồi nhìn nó. Xong thì đưa điện thoại cho mọi người xem. Lại bắt đầu xì xầm.