Di Ân bỏ lại bữa tiệc hoành tráng sau lưng, ra vườn cây ngồi trên chiếc xích đu màu trắng. Nó ngẩng lên nhìn bầu trời đêm. Không có trăng, cũng chẳng có sao. Một đêm không đẹp trời.
- Đúng là trái đất tròn, không gì là không thể.
Nó giật mình nhìn Vũ. Hai năm trước, hắn nói với nó bằng tiếng Anh. Bây giờ, đã nói bằng tiếng mẹ đẻ. Hắn mỉm cười nhẹ đến trước mặt nó.
- Tôi là Trịnh Vũ. Còn nhớ tôi chứ?
- Tôi từng gặp anh?
Nó nói dối. Ngay cả nó cũng không hiểu lí do tại sao nó lại nói dối nữa.
- Cũng hai năm rồi, em quên cũng là điều bình thường thôi.
Hắn cười, nụ cười có chút buồn, ngồi xuống xích đu cùng nó.
- Không ngờ sẽ gặp lại em. Bất ngờ thật đấy. Nhưng em không thích nơi này sao?
Nó im lặng một hồi. Khoảng thời gian ấy khá dài làm hắn tưởng chừng như nó sẽ không bao giờ trả lời nữa vậy. Thực ra, nó đang phân vân không biết có nên nói hay không. Lâu rồi nó không nói lên suy nghĩ từ đáy lòng với người khác. Nhưng không hiểu sao, với hắn, thâm tâm nó có chút ý muốn trải lòng.
- Tôi thấy mình không thuộc về nơi này. Rất trống rỗng. Tôi không cảm nhận được cái gọi là gia đình.
- Em mới về đây thôi mà. Xa nhau lâu như vậy, bây giờ không thấy phù hợp cũng không khó hiểu.
Hắn dứt lời. Cuộc trò chuyện lại đi vào im lặng. Gió thổi nhẹ. Cí chút hơi nước trong làn gió. Hơi ẩm ấy lướt qua làn da mịn màng của nó, lướt qua nơi hàng mi. Nó chợt thấy buồn ngủ kinh khủng...
- Kệ đi, chị ấy lạnh lùng như vậy có thể là có lí do. Dần rồi sẽ bình thường thôi.
Hải Anh buồn, Nhi liền an ủi. Anna cũng nói thêm vài lời:
- Phải đấy, đừng buồn nữa mà.
- Vâng.– Hải Anh đáp lại ỉu xìu.
Nhi đang ăn bánh ngọt thì nhận được tin nhắn của Vũ.
- Hải Anh, anh Vũ bảo cậu ra chỗ xích đu đấy.
- Hử? Có việc gì à?
- Chịu thôi. Ai biết.
Hải Anh chạy ra ngoài đúng lúc hắn bề nó lên tay.
- Ơ? Chị Ân?
- Cô ấy mỏi nên ngủ rồi. Em dẫn đường đi để anh đưa cô ấy lên phòng.
- Vâng.
Hải Anh dẫn hắn đi theo cửa khác để tránh bữa tiệc, lên phòng nó. Phòng nó rộng, chủ yếu là gam màu tối, u uất. Hắn đặt nó xuống giường rồi quay sang Hải Anh:
- Phần còn lại nhờ em.
- Vâng. Cám ơn anh.– Hải Anh cười nhẹ.
- Không có gì. Anh xuống trước.– Hắn nói rồi rời đi.
Thật ra, Hải Anh đã vô tình nhìn thấy cuộc trò chuyện của hắn và nó. Cô bé có cảm giác rất kì lạ. Hình như, khi ở cạnh hắn, chị cô bé là nó được là chính mình. Tuy buồn nhưng không phải gồng mình lên Ân vẫn hay làm.
Hải Anh dùng khăn ướt lau lớp phấn trên mặt nó, đắp chăn cho nó rất cẩn thận rồi mới ra ngoài. Khi điện tắt, cánh cửa đóng lại rất khẽ, Di Ân mới mở mắt. Nó nhìn theo cánh cửa đã đóng khẽ thở dài. Nó ngồi dậy ra khỏi giường, rửa mặt, thay đồ rồi đi ngủ. Nó thực sự khá mỏi.