Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng

Chương 14: Chương 14: Bát quái*(*Bà tám, nhiều chuyện)




Edit+Beta: Thiên Sa.

Thừa bình tĩnh nhìn Mộc Tiểu Hoa: “Ta tới học bện giày rơm.” Tươi cười lớn tiếng nói tiếp: “Cho nên, trong chốc lát cũng không đi đâu cả!”

Mộc Tiểu Hoa nhìn Thừa đang cười tủm tỉm, âm thầm cắn chặt răng, nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh lại, kéo lấy một đống cành lá hương bồ quăng vào trước ngực Thừa, nói: “Nếu đã như vậy thì bắt đầu bện giày rơm đi!”

Thừa bắt lấy cành lá hương bồ cười tủm tỉm nhìn Mộc Tiểu Hoa, gật đầu: “Được thôi!”

Vốn tưởng rằng Thừa chỉ nói cho có vậy thôi, nhưng Mộc Tiểu Hoa không nghĩ tới hắn thế nhưng thật sự nghiêm túc học tập, bộ dáng cúi đầu chuyên chú bện giày rơm cũng nhìn rất dễ coi, đương nhiên phải trừ bỏ tình tiết cái miệng của hắn không ngừng đóng mở liên tục.

“Tiểu Hoa ngươi làm sao có thể nghĩ được cách bện giày rơm như vậy?”

“Ngươi cảm thấy ta bện như thế nào?”

“Ta bện như vậy được không?”

“Ngươi rốt cuộc từ đâu tới đây? Chẳng lẽ thật sự là Thần nữ? Vậy ngươi có thần lực gì không?”

“Bề ngoài ngươi quá đặc biệt, ta nói cho ngươi biết, Sơn Khương bộ lạc có người rất thích đoạt những đồ vật đặc biệt, ngươi cần phải cẩn thận một chút.”

“Sơn Khương bộ lạc? Lại là Sơn Khương bộ lạc?” Mộc Tiểu Hoa hơi hơi nhíu mày: “Ý của ngươ là bọn họsẽ đoạt y phục trên người ta hay là đoạt ta?”

“Ha!” Thừa kinh hỉ đến ánh mắt cũng sáng lên, ngừng tay đang làm việc, nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, ngươi rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện với ta!”

Mộc Tiểu Hoa im lặng, mắt trợn trắng: “Rốt cuộc là đoạt cái gì?”

Thừa dứt khoát xoay người đối diện với Mộc Tiểu Hoa nói: “Nói không chừng, khẳng định là sẽ đoạt đi quần áo, nếu có người nhắc đến những gì kì lạ đến ngươi, lại nhìn vẻ bề ngoài khác lạ của ngươi thì theo ta phỏng chừng mười phần thì có tám chín phần là sẽ đoạt đi.”

Mộc Tiểu Hoa xấu hổ: “Bọn họ sẽ đoạt người?” Thổ phỉ sao?

Thừa gật đầu, bộ dáng tập mãi thành thói quen: “Sẽ đoạt, bọn họ vẫn thường xuyên đi đến Sơn Hoa bộ lạc đoạt nữ nhân.” Nhân số trong Sơn Hoa bộ lạc xếp thứ sáu trong Mạc Á rừng rậm, Sơn Hoa bộ lạc cùng Sơn Trà Bộ Lạc vừa lúc tương phản chính là nữ nhiều nam ít.

Đáng nhắc tới là Mạc Á rừng rậm có mười bộ lạc, chỉ có Sơn Hoa bộ lạc,Sơn Trà bộ lạc cùng với Sơn Ngọc bộ lạc là không cùng bộ lạc khác thông hôn, còn lại bảy bộ lạc khác đều là thông hôn lẫn nhau.

“Chính là hai ngày trước, Cát Lộc Tù Trường còn dẫn theo người đoạt cô nương trở về. Nhưng cô nương kia ban đầu là đã bị Tân Mạc trong Sơn Mạnh bộ lạc coi trọng, hắn đang muốn dùng biện pháp thuyết phục Lão Mỗ của Sơn Hoa bộ lạc đồng ý cho cô nương kia gả cho hắn, hiện tại xảy ra chuyện như vậy liền khiến cả hai bộ lạc đều nháo loạn, ầm ĩ.”

“Còn có chuyện như vậy?” Mộc Tiểu Hoa kinh ngạc, không nghĩ tới xã hội nguyên thuỷ thế nhưng cũng có chuyện nháo loạn như vậy a! Quả nhiên là rừng nào cọp nấy.

Sơn Mạnh bộ lạc là bộ lạc xếp hạng thứ hai, nhân số tuy nói so với Sơn Khương bộ lạc ít một chút, nhưng dân phong lại rất bưu hãn, Tân Mạc là con thứ ba của Tù trưởng Sơn Mạnh bộ lạc, là người có hi vọng nhất được truyền lại chức Tù trưởng.

“Đương nhiên.” Thừa gật đầu: “Cũng không biết cuối cùng như thế nào, cho nên nói, ngươi như vậy quá dễ dàng dẫn đến chú ý của người khác, rất không tốt!”

Mộc Tiểu Hoa cúi đầu nhìn một thân quần áo trên người mình, lại nhìn về phía A Hà thẩm cùng A Mỹ thẩm, xem ra phải nhập gia tùy tục thôi!

Nhưng mà, nửa người trên chỉ lấy vài miếng lá cây che đậy bộ vị trọng điểm, nửa người dưới chỉ vây lại bằng mấy lá cây thành váy ngắn, quần áo như vậy làm sao nàng có thể chấp nhận được đây?

“Thừa, người ngươi nói bị đoạt đi không phải là A Loan cô nương chứ?” A Hà thẩm hỏi.

Tính bát quái nổi lên, A Hà cùng A Mỹ hai vị đại thẩm làm sao có thể nhịn được mà không tham dự thảo luận?

“Đúng vậy!” Thừa gật đầu: “Chính là A Loan.”

“A?” A Mỹ thẩm vẻ mặt tiếc hận: “A Loan cô nương nếu là gả cho Tân Mạc thì còn tốt, nhưng nếu bị Cát Lộc Tù Trường cướp đi, kia thật là huỷ hoại một con người mà.”

“Còn không phải vậy sao!” A Hà thẩm chịu không nổi lắc đầu: “Cát Lộc Tù Trường đều đã bốn năm mươi tuổi, đoạt nhiều nữ nhân như vậy còn chưa đủ, còn muốn đạp hư một tiểu cô nương mười tám tuổi, thật là đáng tiếc cho A Loan cô nương.”

Thừa lắc đầu: “Không phải, nghe nói lần này Cát Lộc Tù Trường không phải đoạt A Loan cho mình, mà là cho Dư Đồng.”

Dư Đồng? Chính là người mà A Mân nói cưỡi được lão hổ đúng không? Mộc Tiểu Hoa yên lặng nghĩ ngợi.

“Tiểu lang nhi Dư Đồng?”A Hà thẩm cùng A Mỹ thẩm đều rất kinh ngạc: “Chẳng lẽ hắn cũng coi trọng A Loan cô nương?”

“A Loan cô nương rất xinh đẹp?” Mộc Tiểu Hoa nhịn không được tò mò hỏi, bằng không như thế nào lại một cái hai cái đều coi trọng nàng ta như vậy?

“Đúng vậy!” Thừa gật đầu, vẻ mặt khát khao nói: “A Loan cô nương là nữ hài xinh đẹp nhất Sơn Hoa bộ lạc.”

“Nữ hài xinh đẹp nhất à!” Mộc Tiểu Hoa hiểu rõ gật gật đầu.

“Đúng vậy! A Loan cô nương quả thật rất xinh đẹp!”

“Vừa xinh đẹp lại vừa có tài năng, còn trồng được thảo dược..”A Hà thẩm cùng A Mỹ thẩm liên tục phụ họa.

Mộc Tiểu Hoa kỳ lạ hỏi: “Các ngươi đều gặp qua nàng?” Nơi này mọi người ít khi rời khỏi bộ lạc của mình, đặc biệt là nữ nhân, căn bản không có khả năng đi qua cửa bộ lạc khác, vì sao các nàng lại đều mang bộ dáng nhận thức A Loan cô nương?

“Gặp qua a! Thời điểm tập hội bộ lạc, A Loan cô nương đều đi đến.”

“Tập hội bộ lạc?” Mộc Tiểu Hoa nghi hoặc. Lúc này Mộc Tiểu Hoa mới biết đến, mười bộ lạc trong Mạc Á rừng rậm vào ngày đầu tiên mỗi tháng sẽ có sự kiện đại tập hội.

Thế giới này không có cửa hàng, ngày đầu mỗi tháng tất cả mọi người đều sẽ mang đến đồ vật đi tham gia đại tập hội, nếu ở tập hội xem trọng đồ vật nào thì sẽ thông qua bối tệ* mua hoặc là dùng vật phẩm trao đổi.

(*Bối tệ: Người xưa dùng vỏ sò làm tiền tệ. Vì vỏ sò ở biển, rừng lại cách xa biển nên vỏ sò đươc xem là vật quý giá. Bối = nghĩa là vỏ sò.)

Thế giới này lưu thông sử dụng bối tệ, nghe nói là một loại vỏ sò màu trắng, nàng chưa thấy qua, bởi vì nhà Xán cùng nhà Liệt đến một hạt giống cũng đều không có.

Sau khi nghe xong, Mộc Tiểu Hoa hỏi: “Đại tập hội kia có phải rất náo nhiệt đúng không?”

“Tập hội đương nhiên náo nhiệt.” Thừa gật đầu: “Ngày kia là đến ngày tập hội, đến lúc đó ngươi đi thì sẽ biết.”

“Ân.” Mộc Tiểu Hoa gật đầu, ẩn ẩn có chút chờ mong.

“Xưa nay bộ lạc chúng ta cũng chưa bán ra thứ gì, lần này cuối cùng cũng đã có.” Thừa cảm thán nói.

“Ngươi nói chính là giày rơm?” Mộc Tiểu Hoa nhướng mày.

Thừa cười gật đầu, thở dài một tiếng nói: “Sơn Nham bộ lạc là người đầu tiên làm ra vại, cái này kiếm cho bọn họ không ít lời đấy, Sơn Mạnh bộ lạc làm đao khí tốt nhất, Sơn Hoa bộ lạc trồng ra dược liệu, Sơn Ngọc bộ lạc làm trang sức tốt nhất, Sơn Khương bộ lạc săn thú lợi hại nhất còn có thể bắt giữ được con mồi sống, Sơn Chu bộ lạc thu hoạch luôn tốt nhất, cho nên này đó cuộc sống trong bộ lạc càng ngày càng tốt, người trong bộ lạc chúng ta không có tay nghề gì, cũng không thể kiếm được cái gì, nhân số ít nhất không nói mà cuộc sống cũng kém cỏi nhất.”

“Là như vậy sao!” Mộc Tiểu Hoa gật gật đầu, mấy thứ này lúc trước nàng cũng không biết được từ Xán cùng Liệt, khó trách ngày hôm qua nàng vừa nói có thể thay đổi cuộc sốngbộ lạc thì Lão Mỗ liền thả nàng, như vậy xem ra bà không phải bị chân thành của nàng đả động, cũng không phải bị nàng đem danh xưng Thần Nữ hù dọa, mà là bị hiện thực bức đến mức nóng nảy, trong tiềm thức họ vẫn luôn có một loại ý niệm cho dù là cái gì cũng muốn thử một lần, trước khi thật sự tuyệt vọng dù là cái gì cũng muốn dứt khoát thử nghiệm hết thảy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.