Edit+Beta: Thiên Sa.
“Nhị ca!” Nhìn về phía sau lưng Mộc Tiểu Hoa, A Mân cười thấy răng không thấy mắt, phất phất tay.
Mộc Tiểu Hoa quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên cao lớn, uy mãnh đứng ở trước sân, thanh niên đầu tóc đen dài, dùng lông chim kết thành vòng đội trên đầu, lỗ tai đeo hoa tai bằng lông chim, ngũ quan đoan chính lập thể*(*về chiều dài, chiều ngang và chiều cao), đường cong rắn chắc, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác khí phách cương nghị. Chiều cao của thân thể kia cũng phải tận 1m9, thân hình to lớn, vạm vỡ, làn da ngăm đen, bên hông vây quanh một tấm da thú màu xám, khó khăn lắm mới che khuất vị trí giữa hai chân, chân dài thẳng tắp cơ bắp rõ ràng, mỗi một bước đi đều rất lực lượng.
Thanh niên kia nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa đứng trước A Mân hơi hơi mỉm cười, trong mắt không chút nào che giấu tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò, cong môi mỉm cười, giọng nói mang theo mười phần khinh thường: “Ngươi là người bện ra giày rơm? Tự xưng là Thần nữ? Còn tuyên bố rằng có thể thay đổi cuộc sống của nữ nhân trong bộ lạc chúng ta? Ngươi rốt cuộc từ đâu đến?” Dứt lời, đột nhiên tiến lên, kéo kéo quần áo của Mộc Tiểu Hoa: “Trên người của ngươi là cái gì? Dùng cái gì làm thành?”
Mộc Tiểu Hoa không nghĩ tới thanh niên kia sẽ trực tiếp động thủ, càng không nghĩ đến đối phương sẽ đột nhiên đến gần nhìn nàng như vậy, hoảng sợ, vội lui về sau hai bước, tát vào móng vuốt đang nắm quần áo của nàng, xụ mặt nói: “Đừng có động tay động chân.”
Nhưng thanh niên kia căn bản không để ý tới lời nói của nàng, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, duỗi móng vuốt tới trên mặt nàng, sờ soạng một phen cảm thán: “Da của ngươi da cư nhiên so với Lam còn trắng hơn a!”
“Này!” Mộc Tiểu Hoa bị dọa cho nhảy dựng, lại lui về sau thêm một bước, trừng lớn mắt chất vấn: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Thanh niên cười buông tay, khom lưng đem mặt hắn tiến đến gần trước mặt Mộc Tiểu Hoa cười tủm tỉm nói: “Ta chính là đối với ngươi rất hiếu kì.”
Mộc Tiểu Hoa lại lui về sau một bước nữa, quả thực không có lời gì để nói: “Ngươi nói chuyện thì đàng hoàng một chút, đến gần như vậy làm gì?”
“Thích ngươi nên mới đến gần như vậy!” Thanh niên ra vẻ đương nhiên nói, trong giọng nói ẩn ẩn lộ ra tự đắc: “Đây chính là vinh hạnh của ngươi!” Sau đó lại dùng giọng điệu không thể tưởng tượng hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi không thích?”
Mộc Tiểu Hoa hắc tuyến co rút mí mắt, lạnh nhạt nói: “Không thích!”
Nàng còn nghĩ rằng thanh niên kia sẽ chịu đả kích, ai ngờ hắn thế nhưng không bị ảnh hưởng chút nào cười nói: “Dù sao ta thích thì được rồi.” Bộ dáng tự đắc kia quả thực làm Mộc Tiểu Hoa không còn lời gì để nói.
Được rồi, chàng trai ngươi đã thắng!
⭐ThiênSa.Dien.dan.lequydon~⭐
Mộc Tiểu Hoa quyết định không để ý tới hắn, quay đầu đối với A Mân tiếp tục giảng giải: “Trò chơi này có thể một người chơi, cũng có thể hai người chia thành hai bên cùng chơi, cũng có thể chia ra thêm nhiều người chơi đều được, khi người chơi ở hai bên trái phải đều đá đến ô cuối cùng vòng tròn này thì phải cùng đối phương ra kéo búa bao, thắng mới có thể tiếp tục đá đến ô tiếp theo, thua liền đổi cho người kia, ai thuận lợi đá vào được ô vuông liền thắng.”
“Kéo búa bao là cái gì?” Hỏi cái vấn đề này, không phải A Mân cũng không phải Thế, mà là ca ca A Mân. Mộc Tiểu Hoa quăng cho hắn ánh mắt xem thường nhưng vẫn giải thích cho bọn hắn kéo búa bao là cái gì.
Thanh niên sau khi nghe xong lấy tay vỗ đầu Mộc Tiểu Hoa: “Trong đầu ngươi sao lại có nhiều ý tưởng cổ quái kỳ lạ như vậy? Ngươi như thế nào lại thông minh như vậy nhỉ?”
Mộc Tiểu Hoa che đầu căm tức nhìn thanh niên: “Không được vỗ đầu ta!”
“Vì cái gì?” Thanh niên cong môi cười, vẻ mặt tràn ý cười.
Mộc Tiểu Hoa cắn chặt răng: “Ta ghét nhất người khác vỗ đầu ta.”
“Ta thích ngươi mới vỗ đầu ngươi.” Thanh niên vẻ mặt chính trực.
“Ta không cần ngươi thích.” Mộc Tiểu Hoa rống.
“Phốc!” Thanh niên phun cười, duỗi tay nhéo nhéo mặt Mộc Tiểu Hoa:“Tại sao ngươi lại đáng yêu như vậy a?”
“Ba!” Mộc Tiểu Hoa nổi giận, dùng sức đánh về phía tay của thanh niên, trừng mắt hắn, móng heo này chính là dạy mãi không sửa, quả thực đáng giận mà.
“Thừa ca, ngươi đừng khi dễ tỷ tỷ.” Thế đi đến trước mặt Mộc Tiểu Hoa, đem nàng thủ hộ ra phía sau lưng mình, giọng nói mềm mại.
Thừa duỗi tay nhéo nhéo mặt Thế, cười tủm tỉm nói: “Ta không khi dễ tỷ tỷ ngươi, ta là đang chơi cùng nàng.”
“Tỷ tỷ là của chúng ta, ngươi không thể chạm loạn vào.” Thế biểu thị công khai chủ quyền.
“Ngươi là của ta.” Không đợi Mộc Tiểu Hoa cùng Thừa nói chuyện, A Mân liền vội vã kêu lớn: “Thế! Ngươi là của ta, nương tử của ngươi cũng chỉ có thể là ta.”
Thế ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Ta chỉ lấy tỷ tỷ làm nương tử.”
“Không được!” A Mân gấp đến độ xoay vòng vòng, lôi kéo tay Thừa: “Nhị ca, Nhị ca, ngươi mau giúp ta nói một câu a! Nương tử của Thế vì sao lại là nàng ta? Ngươi nói ngươi nói……”
Cái đề tài nương tử này, vì sao luôn chờ chực xuất hiện nhỉ? Mộc Tiểu Hoa nhịn xuống xúc động vỗ trán, nàng không nghĩ tới Thế còn chưa có từ bỏ ý niệm muốn nàng làm nương tử, thật đúng là…
“Ai!” Mộc Tiểu Hoa lắc đầu thở dài một tiếng, xoay người đi vào sơn động, những người này thật là một người, hai người đều làm cho đầu người ta đặc biệt đau mà!
“Ngươi đi đâu? Không được đi.” Phía sau truyền đến tiếng gọi vội vã của A Mân.
Thừa an ủi: “A Mân đừng nóng vội, ngươi cùng Thế ở đây chơi, ta đi giúp ngươi nói chuyện.”
Nghe được lời này của Thừa, đầu Mộc Tiểu Hoa như muốn to ra, bước chân nhanh hơn đi vào trong sơn động, chỉ hy vọng ở trong sơn động nhìn thấy còn có người khác hắn sẽ không làm quá mức.
Mộc Tiểu Hoa đi vào sơn động, nhìn thấy A Hà thẩm cùng A Mỹ thẩm đang vội vàng lui sang cạnh cửa sơn động, khóe miệng co rút, quả nhiên bát quái là thứ thiên kinh nghĩa địa, chẳng bao giờ phân biệt ở bất cứ thời đại nào.
⭐Diendan~le.quy.don~⭐Thiên Sa ⭐
Trở lại trong sơn động, Mộc Tiểu Hoa cầm lấy cỏ lên bện giày rơm, vừa bện được hai đường thì Thừa cũng vào tới.
Nhìn thấy hắn tiến vào, A Hà thẩm cùng A Mỹ thẩm đều đứng dậy, vô cùng nhiệt tình chào hỏi hắn, A Hà thẩm nói: “Thừa đã về rồi à! Lần này đi ra bên ngoài có gặp chuyện gì mới mẻ không?”
A Mỹ thẩm cũng nói: “Thừa cũng đã trở lại, A Nhiễm chúng ta mỗi ngày đều mãi nhắc đến ngươi đó! Trở về đã gặp mặt chưa?”
“A Hà thẩm, A Mỹ thẩm.” Thừa cười tủm tỉm, nhìn vào chính là bộ dáng thanh niên lớn lên phải phép, tốt tính: “Lần này đi ra bên ngoài đương nhiên có gặp vài chuyện mới mẻ, sau này sẽ cùng thẩm nói vậy!”
“Được, được, được!” A Hà thẩm cười ha hả gật đầu.
Thừa lại cười tủm tỉm đối với A Mỹ thẩm nói: “Thật sự rất cám ơn A Nhiễm nhớ mong ta, ta vừa về đến nhà thì đã gặp qua A Nhiễm rồi!”
“Vậy sao? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” A Mỹ thẩm cười tủm tỉm vừa lòng gật đầu, nói xong, lại có thâm ý khác liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Hoamột cái.
Mộc Tiểu Hoa bị người nhìn đến cũng không thể hiểu được, ánh mắt kia là ý tứ gì vậy? A Nhiễm là ai? Cùng nàng có liên quan gì?
Cùng hai vị đại thẩm hàn huyên xong, Thừa ngồi xuống bên cạnh Mộc Tiểu Hoa, lực chú ý của hai vị đại thẩm vèo một cái liền xoay lại đây, đặc biệt là A Mỹ thẩm, ánh mắt kia thế nhưng lại mang theo nồng đậm ý vị giám thị.
Mộc Tiểu Hoa cảm giác chân mày nàng từ lúc xuyên đến nơi này co rút còn nhiều hơn số tuổi của nàng a! Nhìn hai vị đại thẩm đang thất thần bện giày rơm, lại nhìn Thừa ngồi bên cạnh nàng, khoảng cách quá gần khiến Mộc Tiểu Hoa phải nhăn mày xê dịch sang bên cạnh.
Nghĩ muốn kéo ra khoảng cách, nhưng lại không có khả năng, Thừa chính là kiểu ngươi kéo ra khoảng cách, hắn sẽ lập tức xích gần lại ngươi, Mộc Tiểu Hoa âm thầm cắn chặt răng, nghĩ thầm, vì sao sơn động lại không có cửa? Nếu là có cửa, nàng tuyệt đối sẽ đem Thừa nhốt ở ngoài cửa không cho hắn đi vào.
Mộc Tiểu Hoa buông giày rơm trong tay xuống, quay đầu, lạnh mặt nhìn thẳng Thừa, nói: “Muốn nói gì thì ngươi nói nhanh đi, nói xong cũng đi nhanh luôn đi!”