Trời Biết Đất Biết, Chỉ Mình Em Biết

Chương 23: Chương 23: Hoang đường nực cười biết bao




TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT

Tác giả: Tần Phương Hảo

Người dịch: Tặng cậu câu chuyện

_________________________________________________

Sau đó, lễ kỳ niệm thành lập trường trở nên vô cùng sôi nổi náo nhiệt.

Không biết là ai đã phát hiện ra cửa sân thượng không đóng, học sinh của mấy lớp khối mười hai đều xông lên đó, mọi người cùng nhau nhoài người trên lan can để xem buổi biểu diễn bên dưới, cũng không có chủ nhiệm giáo vụ lên đó quát tháo giận dữ.

Sân thượng đã không còn là căn cứ bí mật của họ nữa. Lộ Hủ quay đầu nhìn, trong đám đông mặc đồng phục cứ tầng tầng lớp lớp ùa lên, đã không còn bóng dáng của Khúc Tu Ninh.

Cô chụp mấy tấm ảnh của trường học và đám đông học sinh, muốn giữ lấy khoảnh khắc trăm năm có một, khoảnh khắc tươi đẹp của thanh xuân này.

Bài hát thứ hai của Allen là gì, Lộ Hủ đã không còn nhớ nữa rồi.

Cô chỉ nhớ khi về tới lớp học, Hàn Thạc giơ chữ ký của Allen ra đập xuống trước mặt cô, vẻ mặt kiêu ngạo, khắp mặt viết đầy chữ “mau khen mình“. Đó là một tờ giấy được xé đại từ một quyển vở bài tập, xé nham nham nhở nhở.

Lộ Hủ cầm tờ giấy đó quan sát kỹ lưỡng một lát, nghi ngờ hỏi: “Cái này chắc không phải là cậu tự ký đấy chứ?”

Ngô Thanh Duệ nghe thấy, nhoài nửa người tới kinh hô: “Ở trong cánh gà canh gác nghiêm ngặt thế, làm sao mà cậu xin được chữ ký hay vậy?”

“Làm sao mà tôi có thể trà trộn vào cánh gà được, cả một thân đồng phục lớp mười hai như thế này, sợ còn chưa đi đến cửa sân thể dục đã bị lộ rồi.”

Thì ra lúc lễ kỷ niệm thành lập trường, fanclub của Allen có được tin tức, hơn một trăm người đứng đợi ở cổng trường, cầm bảng LED và light stick hét lớn tên của Allen.

“Tình hình như vậy, Allen mà xuất hiện chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn, có lẽ anh ấy không ngu ngốc đến nỗi rời đi từ cửa chính của trường đâu.”

Hàn Thạc nói cậu ta tinh ý, bèn chạy đến chỗ một chiếc cửa sắt ở góc khuất rồi đợi ở đó. Chỗ đấy là lối giao hàng khi mua đồ ăn ở căng tin, bình thường đều khoá không có người đi, rất ít người biết.

Cậu ta ngồi xổm ở đó một lúc, quả nhiên nhìn thấy hai người đang kèm một người đeo kính râm và khẩu trang đi tới.

“Nhìn điệu bộ đó chẳng khác gì cảnh sát bắt phạm nhân cả.” Ngữ khí của Hàn Thạc khoa trương y hệt như đang thuyết thư* vậy, “Mình đi lên xin ký tên, vệ sĩ và người đại diện của anh ấy đáng lẽ ra định đuổi mình đi, kết quả Allen gọi mình lại, nói là quanh đây không có người, rồi ký tên cho mình.”

*Thuyết thư: biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ...

Ngô Thanh Duệ chậc chậc nói: “Vẫn là cậu lợi hại, nhiều người đến cả nhìn Allen thôi còn chẳng được nhìn.”

“Các cậu biết không, cô Chu vậy mà lại là chủ nhiệm trước đây của Allen đấy! Anh ấy nói việc anh ấy đi châu Âu du học là do cô Chu đề xuất đó, không ngờ chúng ta lại là sư đệ sư muội của minh tinh.” Hàn Thạc bắt đầu thấy sang bắt quàng làm họ, cậu ta nói khoác mà không biết ngượng, “Mình tuyên bố, từ giờ về sau không gọi anh ấy là khỉ nữa, con người anh ấy rất tốt đó nha.”

Nghe thấy hai từ “du học”, sự chú ý của Lộ Hủ tập trung hết lại. Nhưng đáng tiếc Hàn Thạc không nhắc thêm gì nữa.

“Cậu chỉ xin có một chữ ký thôi à, còn không?” Ngô Thanh Duệ tỏ ra ngưỡng mộ, “Có thể cho tôi một tờ không?”

Hàn Thạc kéo khoá áo đồng phục xuống, để lộ ra chiếc áo hoodies bên trong, trước ngực là một chữ “Allen” được viết bằng bút ký tên.

“Chữ ký này có mùi của tôi, cậu lấy không?” Hàn Thạc dang hai cánh tay ra hỏi.

Ngô Thanh Duệ lớn tiếng chê buồn nôn, bảo cậu ta lập tức quay về chỗ.

Ngày hôm đó kết thúc trong sự náo nhiệt.

Chiều tối, đám đông tan dần, nhân viên tháo dỡ sân khấu ở dưới sân thể dục.

Hội diễn văn nghệ kết thúc, đồng nghĩa với việc tuần lễ kỷ niệm thành lập trường cũng trôi qua rồi.

Những tấm banner và hoa tươi kia còn nguyên ở đó, nhưng trong trường học yên tĩnh hơn rất nhiều. Rất nhiều người vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ, nhưng lại bị “tiết tự học buổi tối diễn ra như thường lệ” kéo trở về thực tại.

Điều càng khiến cho người ta tuyệt vọng hơn đó là, tiết tự học buổi tối phải dùng để học bù cho những môn ban ngày.

“Tiết tự học này sẽ là tiết vật lí.”

Chu Tình cầm theo sách giáo khoa xuất hiện ở cửa phòng học, cả lớp đau khổ than khóc.

Chắc là do tâm trạng tốt, Chu Tình không hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ: “Than cái gì mà than, buổi chiều quậy còn chưa đủ à? Lấy sách ra đi.”

Trên lớp học, Lộ Hủ lén mở máy ảnh lên, cúi đầu xem lại những bức ảnh chụp buổi chiều.

Rất nhiều tấm là của Allen, mười mấy tấm chụp trường học, còn có một tấm của Khúc Tu Ninh.

Xem đến tấm ảnh chụp Khúc Tu Ninh, Lộ Hủ không ấn xem “ảnh tiếp theo“.

Giọng nói của Khúc Tu Ninh dường như ngừng lại bên tai cô.

“Ra nước ngoài thôi, tôi rất muốn đi châu Âu.”

Chàng thiếu niên vân đạm phong khinh nói, nhưng không hề biết trong lòng một người khác đã nổi sóng cuồn cuộn rồi.

***

Sau khi hết tiết, Chu Tình ôm sách rời khỏi lớp, Lộ Hủ nhanh chóng đuổi theo sau.

“Cô Chu!”

Chu Tình quay người lại, nhìn thấy Lộ Hủ, hơi mỉm cười: “Có chuyện gì sao?”

“Em muốn nhờ cô tư vấn một chút về chuyện liên quan đến Đại học ạ...”

Chu Tình nghĩ ngợi một chút, rồi bảo Lộ Hủ đến văn phòng của mình nói chuyện.

Trên đường đi Chu Tình nhắc đến chuyện Lộ Hủ mất tập trung trong lớp học: “Sau này mấy thứ như máy ảnh điện thoại, trong tiết đừng lấy ra nghịch. Các em ngồi ở dưới làm gì, tôi đứng trên bục giảng đều nhìn rõ cả.”

Lộ Hủ lập tức đảm bảo không bao giờ dám như vậy nữa.

Chu Tình vừa đấm vừa xoa, tiếp đó khen Lộ Hủ bây giờ đã tới nhờ tư vấn về vấn đề Đại học rồi, rất có chí tiến thủ.

Lộ Hủ ngượng ngập cười.

Trong văn phòng không có người, Chu Tình bưng một cốc nước, dựa người vào ghế: “Lát nữa còn có người đến văn phòng của tôi, chắc tôi không có nhiều thời gian. Em nói trước đi, muốn hỏi gì?”

“Cô Chu, nếu Đại học mà muốn ra ngước ngoài, vậy phải cần điều kiện như thế nào, cần phải chuẩn bị những gì ạ?”

Chu Tình hiển nhiên không ngờ tới vấn đề như thế này, động tác uống nước của cô hơi khựng lại, hỏi: “Em muốn ra nước ngoài?”

“Em muốn tìm hiểu một chút ạ.”

“Em muốn đi nước nào, có định hướng chưa?”

“Âu, nước nào của châu Âu cũng được ạ.”

Cô Chu chăm chú nhìn Lộ Hủ: “Sao đột nhiên lại muốn ra nước ngoài? Đi du học nước ngoài cũng không phải chuyện dễ.”

Có lẽ do chưa từng mắt đối mắt với cô Chu như thế này, nên Lộ Hủ hơi sợ sệt, trả lời cũng không được đường hoàng: “Chỉ là... em muốn trải nghiệm nền giáo dục và cuộc sống ở nước ngoài.”

“Nếu như chỉ là muốn trải nghiệm môi trường giáo dục và cuộc sống ở nước ngoài, em có thể cân nhắc tới việc học Đại học chính quy trong nước, sau đó thi nghiên cứu sinh rồi ra nước ngoài học chuyên sâu.” Cô Chu nghiêm túc đề nghị.

Lộ Hủ vẫn không chết tâm, hỏi: “Vậy có chương trình Đại học chính quy nào mà ra nước ngoài được không ạ?”

Chu Tình gật đầu: “Đương nhiên là có, tôi nói hơi thẳng nhưng em đừng tạo áp lực quá lớn trong lòng, thành tích của em tốt, nhưng so với cả trường thì không được tính là quá xuất sắc, hơn nữa trước đó không chuẩn bị thi chứng chỉ ngoại ngữ, trực tiếp nộp đơn xin vào học ở trường của nước ngoài thì vẫn có cái khó nhất định. Em ra ngoài chắc chắn vẫn muốn vào được một trường tốt, có những học sinh điều kiện gia đình khá giả nhưng thành tích bình thường, chỉ có thể đi học ở một trường chẳng chút tiếng tăm, lúc trở về có khả năng tới cả khẩu ngữ còn không luyện được, chắc chắn em không hy vọng như vậy.”

Lời nói của Chu Tình rất có sức thuyết phục, Lộ Hủ chỉ có thể gật đầu.

Chuyến đi này của cô rất đường đột, chẳng qua cũng là do nhất thời nóng máu, ý nghĩ nông nổi, cố gắng nhón chân, muốn tìm chút tính khả thi của việc thu gần khoảng cách với Khúc Tu Ninh.

Lộ Hủ không lên tiếng.

Chu Tình tiếp tục hỏi: “Ý định này của em, bố mẹ có biết không?”

Lộ Hủ vội vàng giải thích: “Hai người họ vẫn chưa biết ạ. Cô Chu, em chỉ là muốn tìm hiểu một chút, không phải nhất định muốn đi.”

Chu Tình “ừ” một tiếng, sau đó cổ vũ cô: “Dựa vào kinh nghiệm của tôi, em có thể lưu ý tới việc tự chủ tuyển sinh của một số trường, nộp đơn đăng ký giảm điểm, như vậy cũng sẽ đảm bảo hơn.”

Lộ Hủ gật đầu.

“Thực ra muốn ra nước ngoài học chương trình Đại học chính quy có rất nhiều cách.” Chu Tình chuyển đầu đề cuộc trò chuyện, tiếp tục nói: “Trước đây tôi có chủ nhiệm một học sinh, thi đỗ vào Đại học J của thành phố mình, chuyên ngành kỹ thuật vật liệu, trường đó và trường đại học bên Đức hợp tác với nhau, tới năm ba thì học sinh đó được nhà nước tài trợ đi Đức học trao đổi một năm, như vậy cũng không tồi.”

Chu Tình nói rất nhiều một hồi dài, vậy mà Lộ Hủ lại lần đầu tiên cảm thấy cô ấy rất dịu dàng.

“Chuyện du học này liên quan đến rất nhiều nhân tố, có còn một vấn đề hết sức thực tế, chi phí du học châu Âu rất lớn, trong nhà phải có một nền tảng kinh tế ổn định.”

“Mặc dù các em sắp trưởng thành rồi, nhưng trong mắt tôi các em đều vẫn còn là trẻ con, ra ngước ngoài đồng nghĩa với việc các em phải sống độc lập, sẽ tương đối là vất vả.”

......

Có người gõ cửa văn phòng, cô Chu nhìn ra phía cửa, sắc mặt thay đổi.

Lộ Hủ quay người lại, nhìn theo ánh mắt của cô Chu. Khúc Tu Ninh đang đứng ở ngoài cửa, vẫn là dáng vẻ biếng nhác đó. Cô bất chợt có chút căng thẳng, chỉ sợ cuộc trò chuyện của mình và cô Chu bị anh nghe được.

May mà những gì Chu Tình cần dặn dò đã dặn xong cả rồi.

“Những lời tôi vừa nói chỉ là lời gợi ý, em trở về nghĩ cho thật kỹ, đương nhiên tôi mong các em đều có thể có được kết quả tốt.” Cô Chu gọi cô lại, “À đúng rồi, hôm nay học sinh cũ của tôi trở về trường, mang tới cho tôi chút đồ, nghe nói mấy cô gái các em rất thích cậu ấy.”

Cô Chu mở ngăn kéo ra, lấy từ trong đó ra ảnh có chữ ký của Allen. Cô rút ra khoảng năm sáu tấm đưa cho Lộ Hủ.

Có được mà chẳng tốn chút công sức nào. Nếu Hàn Thạc mà nhìn thấy những thứ này, có lẽ sẽ sụp đổ mất.

Lộ Hủ nói một câu “Cảm ơn cô Chu” rồi bèn quay người, chuẩn bị rời đi.

Lúc này Chu Tình mới có thời gian để ý tới Khúc Tu Ninh. Ngữ khí của cô đột nhiên từ dịu dàng trở nên lạnh lùng, nói với Khúc Tu Ninh: “Được rồi, em qua đây giải thích một chút.”

Lúc Khúc Tu Ninh lướt ngang qua Lộ Hủ, Khúc Tu Ninh nhướn mày với cô, coi như là chào hỏi.

Lộ Hủ giả vờ như đi ra khỏi văn phòng, sau đó lại lùi trở về, dán tai lên cửa nghe lén một lát.

Cách một cánh cửa, nhưng giọng nói của cô Chu vẫn có thể nghe rõ như vậy.

“Em giỏi lắm rồi đúng không? Hoàn toàn không muốn tham gia cuộc thi nữa?”

Khúc Tu Ninh giải thích mấy câu, ý đại khái là anh có mục tiêu của riêng mình, không muốn đặt toàn bộ tâm huyết vào cuộc thi. Giọng của anh không lớn, sau đó anh nói những gì, Lộ Hủ nghe không rõ.

Một lát sau, chỉ nghe thấy cô Chu thở dài một hơi: “Các em còn quá trẻ, trên thế giới này làm gì có chuyện không chút sơ hở nào. Em không thể chỉ chọn cho mình duy nhất một con đường, tôi mong em đừng từ bỏ cơ hội mà bản thân có thể nắm chắc được.”

Anh chỉ cho bản thân một con đường, có phải là con đường đi du học này không.

Lộ Hủ bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

Cô có một người chị họ đi du học ở Anh, mỗi kỳ nghỉ, chị họ đều sẽ đi du lịch khắp các nước châu Âu cùng với những bạn học Trung Quốc, bởi vì việc thông hành di chuyển giữa các quốc gia trong khối Liên minh châu Âu đều rất thuận tiện.

Lộ Hủ ngây thơ nghĩ, nếu như cô và Khúc Tu Ninh đều ở châu Âu, có phải sẽ có xác suất nhất định gặp được nhau không. Dẫu sao thì đều ở nước ngoài như nhau, mọi người có lẽ sẽ tương thân tương ái hơn.

Nếu như may mắn, hai người có thể ở cùng một nước, vậy càng dễ tiếp cận hơn.

Bộ phim trong đầu Lộ Hủ thậm chí còn chiếu đến cảnh hai người họ ngồi uống trà trên một con đường toàn là người nước ngoài rồi.

Cô hiểu, xác suất như vậy thật sự rất thấp.

Nhưng cho dù xác suất chỉ nhỏ bé như vậy, Lộ Hủ cũng muốn vật lộn giành lấy.

Khúc Tu Ninh không ở trong văn phòng quá lâu, chẳng mấy chốc cuộc trò chuyện giữa anh và cô Chu đã kết thúc rồi.

Lộ Hủ lo bị phát hiện, lập tức chạy cách xa một đoạn. Về đến lớp học, cô như mất hồn vậy.

Hàn Thạc thấy cô trở lại, lấy tờ giấy có chữ ký như bị chó gặm kia ra: “Ảnh của cậu khi nào thì rửa ra được, đến lúc đó đưa ảnh và chữ ký của mình cho Vãn Ức một thể.”

Lộ Hủ không có tâm trạng nói chuyện với cậu ta, trực tiếp mặt không cảm xúc lấy ra mấy tấm ảnh có chữ ký của Allen.

Hàn Thạc suýt chút nữa thì thổ huyết tại chỗ.

***

Buổi tối về đến nhà, Lộ Hủ lấy chiếc thẻ ngân hàng mà mẹ đưa cho cô từ trong ngăn kéo ra, chú mèo Hello Kitty trên mặt thẻ mỉm cười với cô. Lộ Hủ nằm trên giường, cầm chiếc thẻ ngân hàng ngây người.

Năm mươi vạn trong thẻ đối với cô mà nói, đã là một con số cao ngất trời rồi.

Lộ Hủ lại mở máy tính lên, nhập vào thanh tìm kiếm “chi phí du học Anh“.

Kết quả tìm kiếm hiện ra, cô mới phát giác ý nghĩ của bản thân mình hoang đường nực cười biết bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.