TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Tối ngày hôm đó, Lộ Hủ về tới nhà liền đi mượn máy ảnh của bố.
Lộ Hiểu Minh cực kỳ tin tưởng Lộ Hủ, ông không hỏi nhiều.
Sau đó ông còn kiên nhẫn hướng dẫn cô cài đặt màn trập* và khẩu độ**, rồi lại đưa cho cô chiếc túi chuyên dụng để xách máy ảnh, tiện cho việc khoác theo.
*Màn trập: Trong nhiếp ảnh, màn trập là một bộ phận của máy ảnh có thể đóng mở cho phép ánh sáng đi qua trong một khoảng thời gian xác định, ánh sáng sau khi đi qua ống kính và màn trập được phơi trên phim hoặc cảm biến ảnh nhạy sáng để thu được ảnh tĩnh của cảnh.
**Khẩu độ: Khẩu độ là độ mở của ống kính giúp điều tiết lượng ánh sáng đi vào đến cảm biến của máy ảnh.
“Cái này nặng quá đi mất.” Lộ Hủ vừa mới mở máy, đưa lên trước mắt chưa được đến năm phút, liền cảm thấy vai mình đau mỏi.
“Cái này lúc chụp ảnh cần phải có giá ba chân để đỡ, bố để ở sau cốp xe rồi, để bây giờ bố xuống lầu lấy cho con.” Lộ Hiểu Minh đứng lên tìm áo khoác ngoài.
Lộ Hủ kéo ông lại, bảo là không cần.
Cô muốn trốn tiết ra ngoài chụp trộm, cái máy ảnh to thế này cô còn chưa nghĩ xong là mang ra khỏi lớp kiểu gì đây, cầm thêm cả cái giá ba chân nữa chẳng phải lộ liễu quá sao?
“Con mà vác như thế thì chụp sẽ bị rung đấy.”
“Con chỉ chụp chơi chơi thôi, có phải chuyên nghiệp đâu mà.”
Bố cô quay người tìm ra một chiếc ống kính ngắn trong tủ: “Vậy con dùng cái này là được rồi.”
Lộ Hủ so sánh độ dài của hai chiếc ống kính một chút, cách xa như vậy, cái ngắn chắc chắn không chụp được sân khấu.
Cô chững chạc đàng hoàng nói: “Không được, cái đó không thể hiện được sự chuyên nghiệp của con.”
Bố cô dở khóc dở cười, mở máy lên đến cả điều chỉnh thông số còn không biết, bày đặt tỏ ra chuyên nghiệp thì có tác dụng gì chứ.
“Bố, tới lúc đó con khẳng định sẽ trả lại cho bố chiếc máy ảnh nguyên dạng, những cái khác bố không cần lo đâu.” Lộ Hủ không giải thích nhiều, cô cầm máy ảnh chui về phòng.
Cô gửi cho Trương Vãn Ức một tin nhắn: [Kế hoạch hoàn thành.]
***
Tuần lễ kỷ niệm thành lập trường, bầu không khí trong trường thoải mái khoan khoái.
Chỗ đất trống ở cổng trường được dùng toàn hoa tươi để trang trí, những bông hoa rực rỡ sắc màu ghép lại thành một dòng chữ “Nhiệt liệt chúc mừng ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Trung học số một An Thành“.
Đi vào bên trong vài bước, toàn là băng rôn chúc phúc của cựu học sinh những khoá trước gửi tặng, nhà trường đều làm thành những banner treo trong khuôn viên trường.
Vài hôm trước lễ kỷ niệm, nhiều cuộc triển lãm lịch sử trường và hội chợ của các câu lạc bộ được diễn ra, tiếp đó là hội diễn văn nghệ được tổ chức tập trung trong một ngày.
Những thứ này đều không liên quan gì tới học sinh khối mười hai. Việc mừng vui thanh thản duy nhất đó là, trong thời gian diễn ra lễ kỷ niệm thành lập trường các thầy cô giáo vừa phải lên lớp, vừa phải ứng phó với đủ các hoạt động của trường học, vậy nên điểm thi tháng lần này của khối mười hai phải đợi một tuần sau mới có.
Toà dạy học của khối mười và khối mười một không khác gì đang đón năm mới, vô cùng náo nhiệt. Nào là vẽ tranh, cosplay, bói tarot, sôi nổi hệt như là đang ở giữa trung tâm thành phố vậy.
Học sinh lớp mười hai chỉ có thể nhân lúc giải lao và giờ ăn trưa để chạy ra đó nhìn ngắm một chút.
Buổi trưa đi ra từ nhà ăn, Trương Vãn Ức kéo Lộ Hủ tới toà nhà dạy học của khối mười và mười một, trải nghiệm bầu không khí của lễ kỷ niệm.
Trương Vãn Ức ghé người vào trước một sạp truyện tranh, bảo em gái lớp dưới vẽ cho cô ấy một phiên bản ảnh đại diện của QQ. Cô ấy chỉ có một yêu cầu, mắt phải to, thân hình phải gợi cảm.
Lộ Hủ nhìn bốn xung quanh, trong mắt tràn ngập ngưỡng mộ: “Sao lúc đó chúng ta không gặp phải chuyện tốt như thế này nhỉ.”
Trương Vãn Ức đáp: “Một trăm năm mới có một lần, đương nhiên phải tổ chức cho thật rực rỡ long trọng rồi.”
Cụm từ một trăm năm này, bản thân nó đã làm cho người ta có cảm giác như cách cả một thế hệ rồi.
Đằng sau họ chính là triển lãm lịch sử phát triển của trường học.
Những bức ảnh đen trắng của trường Nhất Trung An Thành từ thời mới được xây dựng được in lên đó, được chụp từ một trăm năm trước, chính tại nơi này ngay dưới chân cô. Bởi vì chiến tranh, cơ sở trường đã được di dời nhiều lần, lang bạt kỳ hồ* vận mệnh đa suyễn**. Bây giờ cuối cùng trở về vị trí cũ, nằm ở một góc của thành phố, mưa gió không đổ.
*Lang bạt kỳ hồ: Phiêu bạt khắp nơi, chỉ tình trạng không ổn định, nay đây mai đó.
**Vận mệnh đa suyễn: số phận đầy rắc rối và bất hạnh.
Xoay xoay chuyển chuyển, một trăm năm.
Hội diễn văn nghệ là phần đặc sắc nhất trong hàng loạt các hoạt động mừng kỷ niệm ngày thành lập trường, hôm biểu diễn có rất nhiều cựu học sinh của trường đến, người trong giới kinh doanh, giới chính trị, giới văn học hay giới nghệ thuật đều có.
Sân khấu được đặt ở sân thể dục của trường, nhìn cái quy cách sân khấu kia, không kém gì một buổi concert quy mô lớn.
Lớp mười và mười một làm theo yêu cầu, mang ghế xuống tập trung dưới sân thể dục từ sớm, đến cả vị trí ngồi của từng người cũng đều được sắp xếp hết từ trước.
Buổi sáng là thời gian phát biểu và chia sẻ của những cựu học sinh vinh dự, buổi chiều mới chính thức bắt đầu tiết mục diễn văn nghệ.
Bọn họ không gặp được bất cứ một cựu học sinh nổi tiếng nào, nhưng ngồi trên lớp vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng loa phát thanh từ sân thể dục truyền tới.
Một vị đạo diễn nổi tiếng nào đó hoài niệm rạp chiếu phim ở giao lộ phố cổ, rạp chiếu phim ấy đã có ở đó từ những năm bảy mấy khi mà ông ấy vẫn còn đi học, một vị chủ tịch của mạng Internet nào đó thèm ăn bún ở ngoài cổng trường, vẫn là mùi vị xưa cũ đó, một diễn viên nổi tiếng nào đó kể lại rằng năm xưa anh và cô gái mà anh ấy thích cứ đi hết vòng này tới vòng khác trên phần sân lát đá cuội của sân thể dục.
Họ đều nói, rất nhiều thứ đã thay đổi rồi, nhưng cũng có rất nhiều thứ không hề thay đổi.
“Nghiêm túc nghe giảng!” Giáo viên đứng trên bục giảng gõ mạnh lên bàn giáo viên, “Bây giờ cố gắng nỗ lực thật tốt, tương lai những cựu học sinh được mời về phát biểu nói không chừng có cả các em đấy.”
Hàn Thạc cười cợt: “Cô ơi, vậy chắc phải đợi đến ngày kỷ niệm hai trăm năm thành lập trường nhỉ, chúng em cũng sống không nổi tới lúc đó đâu.”
Tất cả mọi người trong lớp đều cười ầm lên.
Đối với tất cả bọn họ mà nói, thời gian ở Nhất Trung An Thành chỉ có ba năm. Nhưng những ngày như thế này rất khó có được, mà cùng với rất nhiều cái ba năm đó, trường học cứ như vậy bước qua một trăm năm.
Mà duyên phận giữa Lộ Hủ và Khúc Tu Ninh, còn chưa tới ba năm, chỉ có một phần trăm của một trăm năm đó.
“Trường chúng mình nhiều nhân vật lớn thật đấy.” Hàn Thạc nhỏ giọng nói.
Lộ Hủ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cậu nói xem, một trăm năm rất dài sao?”
“Không biết sau khi chúng ta tốt nghiệp liệu có nhớ về trường giống như họ không.”
Cô chắc chắn sẽ nhớ.
***
Hai giờ chiều, hội diễn chính thức bắt đầu. T