Nghiêm Thần nuốt một lần hết bốn viên đan dược vào miệng rồi bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt mình.
Trường bào màu đen khoác tùy tiện trên người, rõ ràng là một màu ám trầm nhưng mặc trên người hắn lại diêm dúa phong tao đến không ngờ. Thân hình cao
cỡ một mét tám, mạnh mẽ và hữu lực. Vạt áo trước ngực mở rộng thấy cả
xương quai xanh xinh đẹp và vùng cơ bụng săn chắc. Tóc đen dài quá eo
buông xõa tự nhiên cùng với gương mặt mị diễm như hồ ly, nam nhân này
tay cầm chiết phiến phe phẩy mà cười tà câu hồn với Nghiêm Thần.
”Mạc Tà của Thương Ngạn, ta nói không sai chứ?” Nghiêm Thần mở lời, song
song đó lấy ra thêm một lọ đan dược khác trút ra rồi nuốt thêm ba viên
đan được nữa vào miệng. Được rồi, lần này thì cô tán gia bại sản thật.
”Đúng a. Không ngờ còn có người đến trước ta. Chậc, chậc, nhìn ngươi thật
thảm, có muốn ta tới an ủi một chút không?” Mạc Tà cười khẽ nói bằng
chất giọng ngọt nhất có thể, trầm trầm quyến rũ tựa một đóa anh túc nguy độc đến chết người.
”Thôi khỏi, ta không có phúc tới vậy.”
Nghiêm Thần bĩu môi từ chối. Tên Hoàng Phủ Luân Tang quăng cho cô một
đống công việc xong thì tiêu sái bỏ đi mất, nói là cần thư giãn đầu óc.
Cô còn chưa kịp mắng cho hắn một trận thì cái tên Mạc Tà này đột ngột
xuất hiện.
Nói thật, Nghiêm Thần cô ớn nhất là ứng viên của
Thương Ngạn. Người dân ở đó đa phần đều là thành phần biến thái có vũ
lực cực cao. Tựa như tên Mạc Tà này, nếu lúc nãy cô đồng ý để hắn 'an
ủi' thì không biết thanh danh của cô sẽ rơi xuống cái tầng địa ngục thứ
mấy nữa.
”Ngươi cũng thật phũ phàng a. Có một nam nhân xinh đẹp
quyến rũ lại biết cách chăm sóc nữ nhân như ta yêu thương nhung nhớ mà
ngươi chẳng động lòng chút nào sao?” Mạc Tà 'thương cảm' thốt lên, ánh
mắt còn long lanh ngập nước 'thâm tình' nhìn Nghiêm Thần.
“...”
Mụ nội nó, đúng là biến thái mà! Nam nhân Thương Ngạn mà thẳng thắng
thừa nhận mình xinh đẹp quyến rũ chắc chỉ có mình ngươi quá.
Nghiêm Thần xoa xoa cánh tay, cảm thấy da gà da vịt gì đó đều không đủ để nổi
lên nữa rồi. Xoay nhẹ tay trái, cảm thấy nó đã được đan dược chữa khỏi
thì cô bắt đầu tìm cách... bỏ chạy. Nói giỡn, biết đánh không lại mà còn ham chiến thì đúng là liều mạng không có não. Cô cũng không phải mấy nữ chính bàn tay vàng chói lóa trong tiểu thuyết mà càng đánh càng mạnh,
càng đánh càng thăng cấp, càng đánh càng có người trợ giúp.... Thực tế
rất phũ phàng, cho nên ba ngàn sáu trăm kế thì 'tẩu vi thượng sách'.
Nhận ra ý đồ của Nghiêm Thần, Mạc Tà cong khóe môi, ánh mắt chuyên chú đánh
giá cô. Nữ nhân này rất biết phân tích tình huống, không kiêu ngạo không nóng nảy, cương nhu nắm rõ, tiến thoái đều tốt. Nếu đổi lại là Chiến
Hỏa Ca thì sư tử cái đó chắc đã lao đến đánh với hắn rồi, không ngoại
trừ lý do bởi nàng ta có thực lực đối kháng với hắn. Nhưng chung quy
thì, Vũ Đình Nghiêm Thần người này đúng là rất trưởng thành và chính
chắn so với tuổi hiện tại của nàng ta.
”Thần Thần nhi, ngươi làm người ta thương tâm a!”
Nghiêm Thần ác hàn, chân vô thức lùi về sau một bước. Quá khiêu chiến dây thần kinh của cô a! Ngươi nói một nam nhân cao lớn uy phong mà lại làm ra
điệu bộ 'chàng rể nhỏ' thế này thì ai mà chịu được, mặc dù vẻ ngoài của
hắn đúng là yêu diễm quyến rũ thật.
[Thiên Túng, chủ nhân của ngươi sắp bị biến thái bò lên a!]
[Ngài nói với ta cũng vô dụng. Ta hiện tại chẳng thể xuất hiện ở bên ngoài
quá lâu mà giúp ngài đánh hắn được.] Thiên Túng than thở. Vì sao chủ
nhân còn chưa vào luyện tâm? Vì sao? Chỉ cần vào luyện tâm thì mười Mạc
Tà nàng cũng có thể đánh bầm dập được hết.
”Thần Thần nhi, ngươi
đang trao đổi với Ấn của bản thân sao? Yên tâm đi, dù Ấn của ngươi có
xuất hiện thì ta vẫn một lòng bên cạnh ngươi mà.” Mạc Tà dùng chiếc
phiến che miệng thấp giọng cười, mắt vẫn chớp chớp đưa tình với Nghiêm
Thần.
Hơi nheo mắt lại, Nghiêm Thần lần nữa đánh giá nam nhân
này. Uy hiếp cô? Đúng là Thiên Túng dù có xuất hiện ngăn cản thì hắn vẫn có đủ sức mà duy trì đến khi nàng ấy bị buộc trở về không gian Ấn, dù
sao khi cô chưa bước vào luyện tâm thì sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy
sức mạnh của Thiên Túng. Người này từ nãy tới giờ chỉ trêu chọc cô thôi, đồng thời đánh giá năng lực của cô. Đã vậy thì sao không lợi dụng một
phen?
Có hơi ngạc nhiên nhìn Nghiêm Thần điều động năng lượng, ấn kí nửa mặt trăng đen trên trán cùng đôi mắt đỏ như huyết trì càng khiến nàng ta thêm phần nguy hiểm tà ác, Mạc Tà thu lại thái độ bỡn cợt. Nữ
nhân này sẽ không vô duyên vô cớ chủ động đối kháng với hắn khi biết
trình độ bản thân kém hắn quá xa. Như vậy lý do là gì đâu?
Vươn tay, một thanh đoản kiếm được ngưng tụ bằng năng lượng hiện ra, Nghiêm Thần nắm chặt lấy nó.
”Chúng ta thử luận bàn đi.”
”Hm...” Mạc Tà cười đến cong khóe mắt, tay chậm rãi khép lại chiết phiến. “Ngươi có khả năng đó sao?”
Nghiêm Thần không đáp, chỉ chuyên tâm nhìn thẳng vào đôi mắt của Mạc Tà. Cô
phát hiện là tên này có một đôi mắt... được rồi, xinh đẹp, âm lãnh nhưng không tà ác, toát lên vẻ cao ngạo và sắc bén tựa như loài cáo, nhưng
với tên này thì hẳn đã là hồ ly tinh rồi.
Xoay nhẹ đoản kiếm một
vòng, vô tận năng lượng hắc ám tràn về vây chặt lấy Mạc Tà, Nghiêm Thần
bình tĩnh quan sát diễn biến. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng phất tay thì toàn
bộ năng lượng đều bị đánh tan. Đây chính là thực lực khi đã phá vỡ được
đại đạo sao? Nghiêm Thần siết chặt đoản kiếm, khát vọng thực lực càng
thêm mãnh liệt.
”Thật ấu trĩ.” Mạc Tà lắc đầu tiếc nuối.
Chỉ trong chớp mắt, Mạc Tà đã đứng sát trước mặt Nghiêm Thần. Không để cô
có thời gian phản ứng, một chưởng phong rất nhẹ nhàng hướng thẳng vào
bụng của cô.
Phốc!
Nghiêm Thần che vết thương ở bụng, tay
còn lại bóp nát đoản kiếm để chúng tan thành bụi năng lượng. Cô có thể
nhìn thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đã bị tàn phá rất nghiêm trọng,
nếu không phải có hạt giống thần cách bảo vệ thì chắc cô chết rớt từ lâu rồi.
Đột nhiên, một ngón tay tiêm dài xinh đẹp lướt qua vành môi của Nghiêm Thần, cô ngước mắt nhìn lên. Mạc Tà thú vị nhìn biểu cảm của nữ nhân ở cạnh mình, tay nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng của cô.