“Bỏ qua phí tổn vận chuyển, gia công và quảng bá thì vị chi chỉ còn một thẻ vàng mười lăm lá bạc lẻ tám xu đồng thôi.”
”Ngươi ăn cướp a! Mười món đặc sản này giữ nguyên giá thị trường, hơn nữa là
lấy trực tiếp từ Hải Vực đưa tận tay ngươi, độ quý hiếm và tươi mới hơn
hẳn ở đại lục thì phải tính lên là hai thẻ vàng năm lá đồng lẻ chín xu
vàng!”
”Ngươi mới ăn cướp!” Nghiêm Thần trừng mắt mà chỉ tay vào
hàng loạt con số được ghi chép trên giấy, tay còn lại liên tục gảy bàn
tính. “Nhìn đi, sứa biển này là con non nên chỉ lấy giá mười lá vàng lẻ
hai mươi tám xu bạc, lục tảo đường này đã già rồi nên giảm xuống còn bảy lá vàng ba mươi xu vàng, hắc trân châu này có vết rạn...”
”Vũ
Đình Nghiêm Thần! Ngươi mở to con mắt ra mà nhìn, sứa biển này là xích
nguyệt sứa, phí tổn cho con non vốn chỉ trừ đi bảy mươi tám xu vàng còn
lại là hai mươi sáu lá vàng, lục tảo đường này là liên đới song sinh tảo vị chi phí tổn...” Đoan Mộc Ẩn gào lên giựt lấy bàn tính trên tay
Nghiêm Thần mà tính toán lại con số rồi đẩy đến trước mặt cô.
”Ngươi này gian thương, mấy thứ nhảm nhí đó cũng tính vô được.”
”Ngươi mới gian thương, dám ép giá thị trường xuống đến mức không thể tha thứ.”
”$#&!%^#*(&!^-#!(...”
”>#&^$(*)!&$*^*$!(...”
...
”Bọn họ còn chưa định giá xong sao?” Sở Lan Tâm tiến đến cạnh Hách Liên Tân
Kỳ mà hỏi. Đề thi trạm thứ ba, bọn họ định đến khu giao thương trên Hải
Vực mua cho nhanh gọn không ngờ lại gặp được đội của Thiên Địa thương
hội trên đường trở về báo danh hoàn thành vòng thi. Diệu vương vô tình
thấy Đoan Mộc Ẩn đang ngồi tính toán một đống đặc sản của Hải Vực mà hắn đã càn quét được khi tham gia vượt trạm nên đề nghị mọi người hỏi mua
mười món đặc sản từ chỗ hắn cho nhanh.
Vốn dĩ việc mua bán này
không cần thiết mất thời gian như vậy nhưng Diệu vương nói muốn tiết
kiệm quốc khố trích ra cho bọn họ đi thi nên bắt đầu 'thương lượng' với
Đoan Mộc Ẩn. Mà Đoan Mộc Ẩn vốn nổi danh ham tiền, mức giá Diệu vương
đưa ra thật sự làm hắn nổi cơn điên nên hai người họ đã ngồi một chỗ đấu đá giá cả hơn nửa giờ rồi.
Đến tận bây giờ cô mới biết được Diệu vương còn có thêm tính tiết kiệm nữa đấy. À không, phải là keo kiệt mới đúng.
”Hai người họ đang bước vào giai đoạn trả giá căng thẳng nhất.” Hách Liên
Tân Kỳ buồn cười đáp lời. Thanh Nghiêm đời trước bị khủng hoảng kinh tế
làm ám ảnh, đã thế còn có một đoạn thời gian lèo lái Phạm gia vượt qua
biến động nên chắc đời này cô ấy đem theo bản tính gian thương đó lớn
lên tới giờ luôn quá.
”Nàng ấy hiện giờ có chỗ nào giống một
vương gia đâu chứ.” Sở Lan Tâm cảm thán. Nếu bỏ qua việc Diệu vương hẹp
hòi tính kế hôn sự của cô thì nàng ấy quả thật là vị vương gia bình dị
đáng ngưỡng mộ nhất ở Thương Khung này. Bình dị không phải ở việc ăn mặc đi lại... mà là ở thái độ đối nhân xử thế của nàng ấy, cứ như một người dân thông thường, chẳng thèm quan tâm địa vị cao quý của bản thân.
Giống hiện tại, cô còn chưa thấy một người nào trong hoàng tộc ngoài
nàng ta ngồi ở đây mà mặc cả mua bán như dân chợ búa thế này đâu.
”Bởi vì cô ấy sống thật với chính mình.”
Sở Lan Tâm đưa mắt đánh giá nam nhân bên cạnh. Đối với vị thiếu chủ Yên
Khê đảo này thì cái nhìn trước giờ của mọi người là trầm tĩnh ít nói,
đôi lúc cũng rất lạnh lùng, là một người có chính kiến và quyết đoán.
Tuy nhiên, trời sinh sức khỏe không tốt lắm, cơ thể mảnh mai tựa cành
liễu trước gió. Do đó, có nhiều thông tin nói rằng vị thiếu chủ Yên Khê
đảo này có hơi chút... tự ti về bản thân.
Thế nhưng khi lần đầu
gặp hắn ở di tích Iyik, Hách Liên Tân Kỳ người này ngoài trầm tĩnh,
quyết đoán thì làm gì có dáng vẻ yếu ớt bệnh tật tự ti chứ. Dáng người
đúng là thướt tha thật, dung mạo cũng rất thanh tú thậm chí phải nói là
đoan trang hiền dịu nhưng cô thấy rõ người này thật chất rất lợi hại,
trình độ tu luyện khẳng định không kém Diệu vương bao nhiêu, làm người
hào sảng năng động chẳng giống vẻ bề ngoài của hắn ta. Với lại, hắn cho
cô cảm giác cứ như là một người đã từng trải sự đời, đây là trực giác
của cô nhận thấy như vậy. Người này, nói không chừng chính là cáo già
thành tinh đấy.
Thân là sư huynh của Diệu vương, ác ma nham hiểm thù dai đó, thì hắn ta khẳng định cũng chẳng kém đi nơi nào.
Cho nên người xưa mới có câu: tri nhân tri diện bất tri tâm a!
[Chủ nhân, ngài có hảo cảm với Hách Liên Tân Kỳ?] Khinh Ưu đột ngột lên tiếng hỏi.[Ta? Chỉ là cảm thấy người này đáng tin cậy thôi, tựa như... một người anh trai vậy.]
[Thế ngài thấy Đoan Mộc Ẩn thế nào?]
[Hm... thú vị, ừm, khả ái... Mà ngươi hỏi làm gì thế?]
[À, tò mò thôi. Chủ nhân đừng bận tâm.] Khinh Ưu vội chấm dứt đề tài nói
chuyện. Nàng cũng không muốn chủ nhân biết bản thân cho rằng ngài ấy,
khụ, để ý nam nhân khác ngoài Ngọc Nhật Bách.
[Khinh Ưu, ngươi
suy nghĩ vớ vẩn gì thế?] Sở Lan Tâm hơi chau mày lại. [Hai nam nhân này
đều có liên quan đến Diệu vương, ta dù điên khùng cũng không muốn có
liên lụy gì với họ đâu.]
[Ân, ân, ta biết.]
Rầm!
Sở Lan Tâm và mọi người xung quanh đang du hồn tứ phương bỗng chốc giật
thót. Đồng loạt hướng mắt nhìn về phía Nghiêm Thần, bọn họ cảm thấy trời càng thêm lạnh lẽo.
”Giá chót, một thẻ vàng bốn mươi hai lá vàng lẻ tám xu bạc!” Nghiêm Thần đập bàn đứng lên nghiến răng nói với Đoan Mộc Ẩn.
Nghe vậy, Đoan Mộc Ẩn đứng bật dậy la lên: “Ngươi không làm tròn số lẻ được sao? Hai thẻ vàng!”
”Làm tròn như ngươi thì ta táng gia bại sản lâu rồi.”
”Không được. Hai thẻ vàng ta mới bán.”
”Lên bốn mươi ba lá vàng thế nào?”
”Ít nhất cũng phải bảy mươi.”
”Không...” Nghiêm Thần còn định trả xuống chút nữa nhưng bất chợt nhận được tin
tức từ Ma giới chính nguyên truyền đến, cô cau mày nhìn lên trời cao rồi vội vã ra hiệu cho các đội viên đến lấy mười loại đặc sản đem đi rồi
nói: “Được rồi, bảy mươi. Tiền ngươi tự đến Thất Sát điện lấy đi.”