Trời Đất Tác Thành

Chương 9: Chương 9: Tốc độ chết người (2)




Mười một giờ đêm.

Cả thành phố Monte Carlo đã gần như rơi vào trong sự yên lặng hoàn toàn.

Mà dọc theo ngã tư đường là ven biển xanh thẳm, nhưng có bốn chiếc xe jeep đen tuyền đang chạy nhanh như bay trên đường.

Trong chiếc xe thứ ba ở giữa bốn chiếc xe, Trịnh Ẩm đang hết sức chăm chú lái xe, lúc này di động ở bên cạnh đột nhiên vang lên, cô nhìn thấy tên người gọi tới biểu thị trên màn hình, vẻ mặt trở nên có chút căng thẳng, “Kha tiên sinh, điện thoại anh tôi gọi đến.”

Kha Khinh Đằng ngồi ở ghế sau, ra hiệu cho cô ấn nút mở loa.

“Kha tiên sinh.” Điện thoại nối máy, tiếng nói của Trịnh Đình ở bên kia vẫn nho nhã ôn hoà, “Doãn tiểu thư không có làm thủ tục đăng ký, quả thực bị bọn họ mang đi.”

“Tôi đoán chừng người tới lần này ít nhất có hai tổ, mỗi tổ hẳn là có tám người, hiện tại vẫn chưa rõ ràng rốt cuộc là người của bộ phận nào.”

“Rất có thể là người của SWAT.” Sau khi Kha Khinh Đằng nghe xong, mặt mày hơi trầm xuống, “Có xác định rõ ràng phương hướng bọn họ mang cô ấy đi không?”

“Đại khái đã nắm rõ.” Trịnh Đình trả lời vững vàng, “Tôi đang ở trong quán cà phê gần lối vào của thông đạo kia.”

Kha Khinh Đằng ngước mắt, “Bốn mươi phút sau hội hợp, dựa theo kế hoạch định từ trước mà tiến hành.”

Cúp điện thoại, ngón tay Trịnh Ẩm lập tức nhanh chóng ấn mấy nút trên xe, “Kha tiên sinh, ngoại trừ kết nối với anh tôi, còn có Dell tiên sinh, hiện tại tôi muốn bắt đầu làm nhiễu sóng tín hiệu kiểm soát của sân bay bên kia…”

Anh lại hơi giơ tay lên.

Trịnh Ẩm nghi ngờ nhìn anh.

“Không cần làm nhiễu sóng, đợi lát nữa tôi cần nói chuyện thẳng với bọn họ.” Ánh mắt anh u ám như bóng đêm.

Vẻ mặt Trịnh Ẩm không thể hiểu nổi, nhưng bởi vì cô luôn nghe lời anh nên không đưa ra bất cứ nghi hoặc nào, chỉ càng cẩn thận nhìn chăm chú vào tình hình giao thông ở phía trước.

Xe nhanh chóng rẽ vào một chỗ ngoặt.

Đôi mắt của Kha Khinh Đằng hơi híp lại.

Chỉ thấy lúc này, chiếc xe thứ hai chạy đằng trước bọn họ đột ngột chuyển hướng, như là mau chóng chạy vào một con đường nhỏ.

Người lái chiếc xe này là Dell.

Mà chiếc xe thứ nhất ở trước xe của hắn ta đã biến mất đột nhiên quay đầu về, lập tức theo sát tiến tới không ngừng.

Trịnh Ẩm thấy thế, cong khoé miệng, “Trò chơi bắt đầu.”

Vừa dứt lời, cô liền đạp mạnh chân ga, hướng đến ngõ hẻm trái ngược với ngõ mà xe của Dell biến mất, không ngoài dự đoán, chiếc xe thứ tư chạy sau bọn họ cũng lập tức theo sát mà đuổi tới đây.

“Kha tiên sinh, xin anh mang dây an toàn.” Trịnh Ẩm nháy mắt, “Đợi lát nữa, tôi sẽ tăng tốc, hơn nữa liên tục tăng tốc.”

Kha Khinh Đằng hơi gật đầu, đưa tay chậm rãi cài dây an toàn, vẻ mặt lại thanh thản.

Trịnh Ẩm bẻ lái quẹo ra ngõ nhỏ kia, lại hoàn toàn không giảm tốc độ, tốc độ xe từ 100 dần dần nhảy tới 140.

Chiếc xe chạy theo sau bọn họ cũng bám riết không tha, còn từ giữa kẽ hở mà vượt qua mặt.

“Quẹo lần ba.” Vẻ mặt Trịnh Ẩm phấn khởi, lại mạnh mẽ bẻ tay lái.

Bởi vì ban đêm nên đèn đường không sáng lắm, chạy trên đường với tốc độ xe như vậy nhất định là hành vi hoàn toàn có nguy cơ bùng nổ.

Phía cuối con đường dần dần hiện ra trước mắt, tốc độ xe như gió bão đã tới 160, cả chiếc xe gần như muốn nhẹ nhàng bay lên.

“Lần quẹo cuối cùng.” Trịnh Ẩm huýt sáo, khoé miệng gần như cong tới quai hàm.

Lúc này đằng trước xe có một ánh đèn chói mắt đột nhiên chạy hướng đến bọn họ.

Thấy Dell đang lái xe, đối diện bọn họ chạy như bay sang đây.

Đáy mắt của Kha Khinh Đằng lúc này nổi lên một tia sáng rất nhợt nhạt.

Càng ngày càng gần, ngay cả gương mặt của Dell cũng thấy rõ, trong khoảnh khắc hai chiếc xe sắp đụng vào nhau, Trịnh Ẩm và Dell đối mặt nhìn nhau cười, hai bên đều tự bẻ lái.

“Bang ——”

Sau đó là một tiếng nổ ngập trời, hai chiếc xe phân chia nhau bám sát theo sau bọn họ trong nháy mắt biến mất trong ánh lửa của vụ nổ mạnh.

Trận pháo hoa hoàn mỹ.

“Game over.”

Trịnh Ẩm nhẹ nhàng giẫm thắng xe, khi nhảy xuống xe còn tự vỗ tay hoan hô mình.

Kha Khinh Đằng cũng tháo dây an toàn, xuống xe đi từng bước đến chỗ xảy ra vụ nổ.

Dell ở bên kia cũng đã hướng đến đây, hắn ta đi tới bên cạnh Kha Khinh Đằng, sờ cằm, sảng khoái nói, “Đã lâu không chạy xe thoải mái như vậy!”

“So với tôi, ông vẫn còn kém hơn một chút.” Trịnh Ẩm nhảy đến, lắc lắc ngón tay về phía Dell, “Quán quân của vùng địa cực xuyên quốc gia ở đây, tôi chỉ là dạo chơi trên núi tuyết thôi, dừng đề tài này ở đây được không?”

“Được được được, cô lợi hại nhất.” Dell bất đắc dĩ nhìn vẻ ra oai hiện ra rõ ràng trên sắc mặt của cô bé.

Kha Khinh Đằng ở bên cạnh vẫn không nói gì, anh bỗng nhiên xoay người, nhặt lên một vật trên mặt đất.

Đây là máy truyền tin, bên trong vẫn phát ra tiếng cấp bách của Carlos, “Xe số 1, hiện tại tình huống bình thường không? Còn bao lâu mới tới đích đến?”

“Carlos.”

Kha Khinh Đằng cầm máy truyền tin, hồi lâu sau lạnh lùng mở miệng, “Cảm ơn hộ tống của ông, nhưng mà nên dừng ở đây.”

Carlos vốn không nghĩ đến anh nói chuyện trong máy truyền tin, trong nháy mắt ông ta như bị bắn chết mà không có âm thanh, một lát sau, thanh âm run rẩy mở miệng, “Cậu…”

“Tôi vẫn giữ tín điều thứ nhất.”

Ánh mắt anh dừng ở chiếc xe đang thiêu cháy, “Một khi làm ra chuyện phản bội, sự lựa chọn lệch lạc của con người sẽ không nhận được sự tín nhiệm của tôi lần nữa.”

Hai chiếc xe đụng vào nhau gây ra vụ nổ này, là bởi vì Carlos thua ván bài, phái đi theo hộ tống bọn họ tới địa điểm, theo danh nghĩa đẹp đẽ bên ngoài là che chở, kỳ thật là muốn đưa bọn họ vào miệng hùm.

Âm mưu bị vạch trần, ông ta thở dồn dập lại không nói ra được một câu.

“Thật có lỗi, xem ra người của ông phải lẻ loi ở ven biển canh giữ du thuyền một đêm.” Lúc này anh buông máy truyền tin, giơ tay ném vào trong đống lửa.

“Kha, tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?” Dell hỏi.

Kha Khinh Đằng đứng tại chỗ hồi lâu, một lát sau, chìa tay về phía Trịnh Ẩm.

Trịnh Ẩm phản ứng nhanh nhẹn, gần như lập tức xoay người, trở về đem di động sang đây.

“Nói trước với Trịnh Đình, còn hai mươi phút nữa, sau đó bấm dãy số này.”

Anh đứng lẳng lặng, đáy mắt ánh lên ánh lửa hừng hực.

Tựa như một con sư tử hùng dũng đang chờ ra sức.



Cuối thông đạo của sân bay Nice tại Pháp, Doãn Bích Giới đi theo hai người đàn ông quốc tịch Mỹ vào một căn phòng khép kín.

Trong phòng chỉ có một cái bàn và hai ghế dựa, mà trên một cái ghế có một người đang ngồi, đó là người đàn ông tóc vàng anh tuấn cường tráng, mặc đồng phục đặc chế màu đen.

Hắn ta vừa thấy Doãn Bích Giới liền từ từ đứng lên, đáy mắt nhanh chóng hiện ra một tia sáng, “Doãn.”

Doãn Bích Giới trông thấy hắn ta, hồi lâu sau, gương mặt không chút thay đổi mà nói, “Robinson.”

“Các anh ra ngoài trước đi.” Robinson nghiêng đầu, nói với hai người đàn ông giả mạo nhân viên bảo vệ, “Sau khi đến địa điểm chỉ định thì chờ tin của tôi.”

Cánh cửa nhanh chóng được đóng lại, Robinson nhìn cô đầy cảnh giác, vô cùng thân sĩ mà xoay người, cười với cô, “Mời ngồi.”

Trong lòng cô mau chóng có tính toán, sau khi ngồi xuống, cô nhìn Robinson, thản nhiên châm chọc, “Tôi đang suy nghĩ, tôi làm sao có bản lĩnh lớn như vậy, có thể dời chuyển đội trưởng của phân đội SWAT ngàn dặm xa xôi chạy tới, giúp tôi xét duyệt hội chiếu.”

SWAT, phụ thuộc đơn vị liên bang Mỹ, cũng được gọi là lực lượng vũ trang chiến thuật đặc biệt, được hưởng tất cả những ưu tiên cao nhất, cùng cấp bậc với lính đặc công cao cấp.

Robinson ngược lại không bị lời nói của cô chọc giận, thay vào đó là nụ cười thật sâu, “Tôi cho rằng cô nên hỏi người đàn ông của cô, tôi biết trong người Châu Á, chỉ có hắn mới có năng lực này, khiến cho cấp trên trực tiếp phái ba tổ khác nhau đến đây.”

Ba tổ người, ít nhất có gần hơn 30 đặc công có kỹ năng đặc biệt.

Trong đầu cô nhớ kỹ tin tức này, khiến cho tư duy của mình càng tỉnh táo hơn.

“Tôi muốn lặp lại lần cuối cùng, anh ta không phải là người đàn ông của tôi.” Lúc này cô giương mắt nhìn Robinson, “Hình như bây giờ các người nên ngừng quấn tôi vào anh ta, đừng quên, người lấy đi đồ vật của các người cũng không phải tôi, logic của các người lúc nào thì đã bẻ cong thế này rồi?”

“Trong một quá trình làm việc, luôn có một vị trí then chốt, muốn hoàn thành quá trình này, trước tiên phải tuỳ bệnh hốt thuốc.” Cơ thể Robinson dựa vào lưng ghế, “Theo hiểu biết nhiều năm của chúng tôi về Kha, người duy nhất có thể khiến hắn đối xử đặc biệt chỉ có cô, điểm này, cho dù là quá khứ hay là hiện tại vẫn không hề thay đổi.”

“Các người hiển nhiên đã suy nghĩ quá nhiều.” Cô dừng một chút, trả lời một cách mỉa mai, “Khi nào thì anh ta là ông già KFC hiền từ hả?”

Robinson nhún vai, “Doãn, quá vô tình cũng không phải là thói quen tốt, cô đừng quên, hai năm trước chúng ta từng có quan hệ hợp tác.”

Mặt mày cô nhăn nhó, “Đầu tiên là Lydia, sau đó là anh, dùng lý do cũ kỹ không biết buồn chán sao?”

“Tập đoàn Doãn thị ở Trung Quốc làm giao dịch dầu mỏ, hiện tại cô là giám đốc điều hành, cô nên rõ ràng, trong lợi nhuận hàng năm của công ty cô, có bao nhiêu công lao thuộc về chúng tôi.” Robinson nghe tin đồng đội liên bang đã chết, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, tới gần cô, “Người Trung Quốc căm ghét qua cầu rút ván, chúng tôi cũng vậy.”

“Hiệp ước tôi đã ký kết với các người có hiệu lực bốn năm, qua thời hạn sẽ mất đi hiệu lực, chính là ngày hôm qua.” Cô cười lạnh lùng, “Cho nên, bất luận là Doãn thị hay là tôi, hoàn toàn không có hứng thú hợp tác với các người lần nữa.”

Ánh mắt của Robinson nhấp nháy hai giây, “Thật không?”

“Cho dù các người đưa ra điều kiện hậu hĩnh bao nhiêu.” Cô bổ sung, “Thả tôi đi.”

“Được…”

Trên khuôn mặt Robinson dần dần mất đi ý cười, “Như vậy, cô không muốn lựa chọn con đường lớn quang minh này, tôi cũng chỉ có thể cho cô lựa chọn một con đường mòn khác…”

Trong lòng cô trầm xuống, đồng tử dần dân khuếch đại, độ mạnh yếu của tay chân đã cứng đờ.

“Ring…” Đột nhiên điện thoại của Robinson đặt trên bàn vang lên.

Cô nghe tiếng chuông của di động, bỗng nhiên có cảm giác.

Người kia, dường như đang từng bước đến gần cô.

Robinson cúi đầu nhìn thoáng qua biểu thị trên màn hình, hắn ta lộ ra một nụ cười sâu xa.

“Doãn, tôi và cô đánh cuộc.” Hắn ta vươn tay ấn nút mở loa, “Cuộc gọi này, tuyệt đối đến từ người mà cô luôn miệng muốn chối bỏ quan hệ.”

Trái tim cô đột nhiên đập loạn một nhịp.

“Robinson.” Điện thoại nối máy, một thanh âm lạnh lùng vang lên ở bên trong.

“Kha.” Hai tay Robinson chống trên mặt bàn, tuy là cười nhưng trong đáy mắt không có độ ấm, “Có thể trực tiếp trò chuyện với anh, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”

Doãn Bích Giới nghe tiếng hít thở đều đều ở đầu dây bên kia, trong đầu như bị gõ mạnh một cái.

“Dẫn cô ấy ra đây.” Anh nói ngắn gọn.

Robinson nhíu mày, “Muốn dẫn cô ta ra hay là đàm phán, hình như không phải do anh quyết định.”

“Thứ kia đang nằm trong tay tôi, hai mươi phút sau, gặp tại đường bay F của sân bay.” Anh trả lời hai câu như máy móc rồi ngắt máy.

Trên mặt Robinson dần dần giận dữ, nhưng cố gắng kiềm chế.

Cô nhìn nhất cử nhất động của Robinson.

“Hiển nhiên, hiện tại hắn đã giúp cô chọn một con đường.” Sau một lúc lâu, Robinson đến bên cạnh cô, nắm cánh tay cô kéo cô ra khỏi ghế, trong đáy mắt đầy tia máu, “Chúng ta phải đi gặp hắn, tiểu thư con tin.”

***

Hai mươi phút sau, Doãn Bích Giới đi theo Robinson tới đường bay F của sân bay.

Xa xa liền thấy hai chiếc xe đậu bên trái đường bay, trước xe có ba người đang đứng.

Mà phía bên phải đối lập cũng đậu năm chiếc xe, cùng với hơn hai mươi người mặc đồng phục SWAT, trong tay tất cả đều cầm súng, nhắm ngay ba người kia.

Xung quanh, ngoại trừ hai chiếc máy bay ra thì không có một bóng người.

Bầu không khí hết sức căng thẳng.

Khoảng cách càng ngày càng gần, trong đêm tối mờ mịt, tầm mắt của cô giao với Kha Khinh Đằng.

“Kha.” Lúc này Robinson dừng bước chân, đem hai tay của Doãn Bích Giới bắt chéo ra sau, nhìn anh, “Tin tôi, sau này anh tuyệt đối sẽ trở thành người Châu Á đầu tiên được nằm trong hồ sơ cơ mật nhất của liên bang.”

“Quá khen.” Thần sắc anh bình thản.

“Chẳng qua chỉ là tấm ảnh trắng đen mà thôi.” Người của SWAT chăm chú nhìn Kha Khinh Đằng ở bên kia, Robinson không kiên nhẫn nữa, âm thanh lạnh lùng nói, “Giao ra thứ trong tay anh.”

“Để cô ấy sang đây trước.” Tiếng nói của anh cũng lạnh như băng.

Robinson cười lạnh một tiếng, lúc này rút ra khẩu súng ở bên hông, chĩa vào huyệt thái dương của Doãn Bích Giới, “Người của liên bang đã chết rất nhiều trong tay anh, tôi tuyệt đối không thương lượng bất cứ điều kiện gì với anh, tôi nói lần nữa, giao ra thứ trong tay anh.”

Trịnh Ẩm đứng sau Kha Khinh Đằng lúc này lấy ra một cái thẻ nhỏ, cất bước hướng đến Robinson.

“Không cần thủ hạ của anh đưa tới.” Robinson híp mắt, “Tự anh đưa tới.”

Ngắn ngủi trong một giờ, hai lần bị họng súng tối om chĩa vào ót, lúc này Doãn Bích Giới lại không biết sợ hãi bao nhiêu.

Từ hai năm trước bước vào thế giới này, cô đã không còn sợ sống chết.

Hiện tại điều cô sợ hãi chỉ có vận mệnh và anh.

Kha Khinh Đằng nghe Robinson nói xong, một lát sau, anh vươn tay về phía Trịnh Ẩm.

Tiếp nhận tấm thẻ, anh không nhìn bất cứ kẻ nào, chỉ nhìn một mình Doãn Bích Giới rồi chậm rãi đến gần.

Cô cũng nhìn anh chăm chú.

Cho đến khi khoảng cách chỉ bằng một cánh tay, Kha Khinh Đằng đưa tấm thẻ cho Robinson, hắn ta lập tức giao tấm thẻ cho nhân viên kỹ thuật ở phía sau, “Lập tức xét duyệt có phải tư liệu thật hay không.”

Khoảng cách gần trong gang tấc, cô chỉ có thể nghe thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh, cùng với anh ở trước mặt, đôi mắt vẫn trầm tĩnh.

“Đội trưởng, xét duyệt chính xác.” Lúc này nhân viên kỹ thuật nói, “Không phải ngụy tạo.”

Cả người cô chấn động, chỉ thấy Robinson mặt không thay đổi mà chuyển họng súng từ cô ngắm sang Kha Khinh Đằng.

“Răng rắc.” Tiếng lên đạn vang lên.

“Cám ơn.” Robinson nhìn anh, ngón tay chậm rãi cong ở cò súng, “Nhưng không ngờ nhanh như vậy lại nói tạm biệt.”

Thần sắc của anh vẫn bình thản như lúc đầu.

Cò súng sắp bị kéo, trong nháy mắt, cô gần như phản ứng theo bản năng, nhìn ra thời cơ mà đột nhiên cúi người xuống, cố sức đá chân ra sau.

Đây là một kỹ thuật vật lộn, hai tay bắt chéo phía sau giãy dụa, khi vừa nhìn thấy ánh mắt của anh, cô chợt ý thức được anh muốn cô tìm cơ hội.

Robinson bị cô đạp một cước mà lui ra sau vài bước, vừa định muốn bắt cô thì cô đã được Kha Khinh Đằng ôm trong ngực.

“Nhắm mắt lại.” Trong thanh âm của anh lại có ý cười.

Ba chữ quen thuộc, ở trên chuyến tàu bốn mùa anh cũng từng nói, cô còn chưa phản ứng thì đã cảm giác được anh dùng lưng che chắn người cô, đem cả người cô hoàn toàn đè xuống trên mặt đất.

Sau đó một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang vọng trên bầu trời tại sân bay.

Quả bom mini lúc đầu giấu trong tấm thẻ nhỏ kia đưa cho Robinson.

Dùng người nhân viên kỹ thuật kia làm trung tâm phạm vi, năm chiếc xe SWAT trong nháy mắt bị nổ tung ba chiếc, Robinson vì phản ứng nhanh chóng mà nằm xuống nên không bị thương.

Qua vụ nổ vài giây, người bên SWAT vẫn còn chưa phản ứng, thì anh đã dẫn cô đứng lên từ trên mặt đất, chạy tới chiếc xe bên kia.

Phía sau nhất thời vang lên tiếng súng không ngừng, viên đạn ma sát rít gào trong gió, cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng anh tuấn của anh trong ánh lửa.

Trịnh Đình và Trịnh Ẩm xem tình thế mà chia nhau lên hai chiếc xe, Dell lái một chiếc đã nhanh chóng chạy ra ngoài sân bay như gió, anh vừa muốn đẩy cô vào chiếc xe do Trịnh Ẩm lái thì bỗng nhiên nghe thấy có người kêu tên cô.

Xe của Robinson đang đuổi theo bọn họ, hơn nữa không ngừng có tay súng bắn đến phía họ, cô vừa né đạn vừa nghiêng đầu nhìn lại, cách đó không xa trông thấy Cảnh Trạm đang ló đầu ra từ trong xe nhìn cô.

Khuôn mặt tươi cười từ trước đến giờ chưa từng căng thẳng, “Em mau tới đây! Đến bên anh, bọn họ sẽ không tổn thương em!”

Kha Khinh Đằng đứng ở sau cô, ánh mắt u ám nhìn Cảnh Trạm.

Đôi mắt của hai người đàn ông lần đầu tiên giao nhau ở không trung.

Lúc này thực ra Doãn Bích Giới không muốn suy nghĩ quá nhiều, nghiên cứu kỹ lời nói của Cảnh Trạm, nhưng lại nghĩ đến những lời Robinson nói với cô khi áp giải cô đến đường bay.

“Chỉ cần hắn giao ra tư liệu thật kia, cô có thể rời khỏi, mục tiêu của chúng tôi là hắn, đương nhiên, nếu cô muốn chết cùng hắn, chúng tôi cũng không để ý.”

Cô quay đầu lại nhìn anh, còn có họng súng và xe đang cách họ ngày càng gần.

Hiểm cảnh như vậy, hình như anh không hề sốt ruột, lại còn buông lỏng cánh tay nắm giữ cô, như là cho cô quyền tự lựa chọn.

Hờ hững thế này, nhìn từ trên cao xuống, lại nắm chắc thắng lợi.

“Doãn Bích Giới, nhớ kỹ, nếu tiếp theo em lựa chọn quay lại lần nữa, em sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi nữa.”

“Doãn tiểu thư, kỳ thật rất nhiều lúc, có một số việc đều đã định trước, có thể tốn nhiều sức lực, kết quả cuối cùng vẫn như cũ.”

“Doãn Bích Giới, trở về bên cạnh tôi.”

…..

“Bang bang bang ——” Cửa kính của chiếc xe ở phía sau cô đã bị vỡ nát.

“Doãn Bích Giới —— !” Cảnh Trạm nhíu mày, lớn tiếng gào thét.

“Chị Bích Giới, lên xe!” Trịnh Ẩm ở trong xe cũng lo lắng mà hô lên.

Vài giây cuối cùng, cô nhắm mắt lại, nhanh chóng chui vào trong xe.

Kha Khinh Đằng cũng theo sau ngồi vào trong, đóng cửa xe lại, “Chạy đi.”

Trịnh Ẩm lái xe, lập tức chạy như mũi tên ra ngoài.

Tiếng động cơ, tiếng súng truy đuổi không bỏ, cùng với tiếng của Cảnh Trạm ở phía sau dường như bị ngăn cách ở ngoài xe.

Trái tim cô còn chưa bình tĩnh lại thì đột nhiên bị anh nắm tay.

Lúc này Kha Khinh Đằng đã túm cô đến trước người mình, ép cô nhìn hai mắt của anh.

Cô cắn chặt môi, chỉ có thể nhìn thẳng anh.

Tiếng hít thở và nhịp tim của hai bên đều mạnh mẽ, cô nhìn cặp mắt sâu sắc kia, đôi mắt nhiều lần xuất hiện trong mộng của cô, bên trong chỉ có hai chữ.

Số mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.