Thời khắc chết người như thế đã không kịp để Doãn Bích Giới tiếp tục rơi vào hố sâu trong mắt của Kha Khinh Đằng.
Theo sát sau xe của bọn họ là hai chiếc xe không thể bắn phá của SWAT do Robinson lái dẫn đầu, cô vốn bị cánh tay anh ép cô nhìn thẳng, nhưng thấy mắt anh đột nhiên nhíu lại, rồi chợt ôm cô cúi đầu tránh ở chỗ ngồi.
“Pằng pằng pằng ——”
Ba phát súng liên tục, trực tiếp xuyên qua bắn vỡ kính xe sau, sau đó kính nằm phía trước xe cũng vỡ nát.
“Súng!” Doãn Bích Giới phục hồi lại tinh thần thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô nhíu mày vươn tay với Kha Khinh Đằng.
Anh buông cô ra, nhanh chóng đưa tay xuống dưới ghế trước lấy ra một khẩu súng rồi đặt trong lòng bàn tay cô.
Cô nhận lấy, đột nhiên ngẩn ra.
Khẩu súng ngắn màu bạc này là quà anh tặng cô hai năm trước.
Desert Eagle*, tuyệt đối không phải bất cứ ai có thể dễ dàng kiểm soát sức lực để bắn ra, cũng là khẩu súng lục nhỏ nhắn linh hoạt có lực sát thương vô cùng lớn.
(*) Desert Eagle là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI (Israel Military Industries, nay là Israel Weapon Industries) cho công ty Magnum Research. Nhờ đặc điểm là vẻ ngoài mạ kền bóng bảy và cỡ đạn lớn, khẩu Desert Eagle trở nên nổi tiếng trong các game và phim ảnh.
Bởi vì cửa kính phía sau đã bị vỡ nát, giờ phút này bọn họ gần như nằm trong trạng thái không có sự phòng thủ, cô không suy nghĩ nhiều nữa, sau khi lên đạn cô liền giơ súng lên nhắm vào đặc công đang ló đầu ra bắn vào xe họ, cô nheo mắt lại bình tĩnh bắn trả.
Lúc còn bé cô có thể cầm súng ống nặng nề, cũng ở sân huấn luyện dần dần rèn luyện kỹ năng bắn súng của mình, cô biết kỹ thuật vật lộn, cũng biết sử dụng dao găm, Nghiêm Thấm Huyên đã nói từ lâu, cô không có nửa điểm chung với những cô gái bình thường.
Máu lạnh, cương quyết, gần như ngang bằng với năng lực của đàn ông, điều này thật ra cũng là một trong những yếu tố vì sao năm đó liên bang tìm cô hợp tác.
Mà cô hiểu rõ, vào thời điểm này đây, không phải sống thì là chết, không có hối hận, không dễ dàng tha thứ, không có nhân từ.
Đây là quy tắc cô học được tại cái thế giới màu đen này vào hai năm trước.
“Kha Khinh Đằng,” sau khi bắn chết hai người đặc công, cô nghiêng đầu đột nhiên phát hiện anh vẫn không lấy súng ra, mà chỉ ở một bên nhìn cô, Doãn Bích Giới gần như phẫn nộ quát lên, “Anh đang làm gì đó?!”
Trong thời điểm mạng sống nguy ngập như vậy anh lại còn có thời gian rảnh rỗi mà bình tĩnh quan sát cô? Huống hồ, anh vốn là người gây nên!
“Tôi cho rằng một mình em có thể xử lý bọn họ.” Anh chỉ thản nhiên tựa lưng vào ghế, thần sắc lạnh nhạt.
Trong lúc cô quay đầu lại nói với anh, cửa kính ở phía trước xe cùng với lưng ghế trước lại dày đặc vết súng, cô vừa ôm đầu ngồm xổm xuống né tránh, vừa giận đến mức khuôn mặt đỏ lên, “Kha Khinh Đằng, lấy súng ra, bằng không tôi liền nhảy xuống xe!”
Tối om như vậy, hoàn cảnh khẩn trương, cô dường như có thể cảm giác được đáy mắt anh lại hiện lên ý cười.
“Em sẽ không nhảy.”
Anh nhìn chăm chăm xuống cô, rồi mới chậm rãi lấy ra khẩu súng thường dùng dưới chỗ ngồi, “Con người không thể hai lần bước vào cùng một nhánh sông.”
Mà em, sau khi được tôi cảnh báo nhưng vẫn bước vào.
Lúc cô còn chưa phản ứng thì Kha Khinh Đằng đã hơi cong khoé miệng, ngồi thẳng nổ súng vào lốp xe của chiếc xe ở phía sau.
Tiếng bánh xe nổ tung chói tai, gương mặt anh không chút thay đổi, rồi bắn bốn phát vào lốp xe khác.
Chiếc xe thứ nhất bởi vì lực xì hơi của lốp xe mà không khống chế được tốc độ, xoay vòng thẳng đến trên cỏ của đường bay, nhanh chóng đâm vào hàng rào bảo vệ, rồi phát ra tiếng nổ thật lớn.
Ánh lửa ngút trời, chiếc xe thứ hai do Robinson cầm tay lái lại tránh khỏi tầm bắn của anh, ngược lại dùng tốc độ nhanh hơn thẳng hướng đến xe của bọn họ.
“Doãn Bích Giới.”
Thần kinh của cô đã căng thẳng đến cực hạn, vừa mới bắn một phát trúng cửa xe trước của Robinson, lại bỗng nhiên nghe thấy anh ở bên cạnh gọi tên cô.
Quay đầu lại, cô phát hiện anh đã ném súng qua một bên, ánh mắt sâu thẳm đang nhìn cô.
“Anh!...” Truy binh ở phía sau gần trong gang tấc, anh lại bỗng nhiên đưa tay mở hai cửa sổ ở ghế sau, rồi xoay người đặt cô ở dưới thân mình.
Tốc độ xe của Trịnh Ẩm đã đột phá 150, cả chiếc xe gần như đang bay, anh lại như ngọn núi đặt trên người cô, làm cho cô ngay cả một tí động đậy cũng cảm thấy khó khăn.
“Trịnh Ẩm.” Anh vừa khống chế cơ thể của cô vừa lạnh giọng hô lên.
“Kha tiên sinh!” Trịnh Ẩm trả lời nhanh chóng, trong thanh âm lại có một chút thoải mái.
“Đừng quay đầu lại nhìn ghế sau.” Anh vừa nói xong, đôi môi mỏng đã đến gần môi của Doãn Bích Giới, “Không thích hợp với trẻ em.”
“Vâng.” Trong thanh âm của Trịnh Ẩm đều là tiếng cười sang sảng.
Tiếng súng, tiếng ma sát bánh xe, tiếng rống giận dữ… Trong tiếng nền hỗn độn chấn động, anh nhìn ánh mắt giận dữ của cô nhìn anh, rồi cúi đầu hôn cô.
Một nụ hôn sâu sắc khiến người ta ngạt thở, làm cho cả người cô phát run, làm cho cô không nói được gì chỉ có thể làm theo.
Người đàn ông này như mang theo tất cả của cô…vào một lỗ đen vĩnh viễn không thấy ánh sáng mặt trời.
Hai năm trước, anh cho phép cô đến gần anh, cho phép cô trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lời nói của mọi người, nhưng lúc anh biết được chân tướng, anh không lưu tình chút nào cho cô, cũng tuỳ ý cướp đi thứ trân quý trên người cô.
Hai năm sau, anh lại cuốn cô vào thế giới của anh lần nữa, chẳng qua lần này anh hỏi ý nguyện của cô, dẫn cô trải qua mọi việc cô vốn không nên trải qua.
Anh nhất định biết, một khi cô bước vào, cô vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi.
Anh nhất định cũng biết, cho dù anh thả cô đi, cô vẫn sẽ quay trở về.
Trong lòng Doãn Bích Giới có sợ hãi, có hận, cũng có sự nồng nhiệt không thể khống chế, mà anh ở trước người, tựa như cọng rơm cứu mạng duy nhất, cô chỉ có thể bắt lấy.
Đạn liên tiếp bay qua đỉnh đầu bọn họ, mọi thứ bên trong xe đều phát ra tiếng nổ, xe của bọn họ dường như để mặc cho người ta xâm lược làm bia bắn, nhưng dựa vào kỹ thuật lái xe xuất sắc của Trịnh Ẩm mà họ giành được cơ hội sống cuối cùng.
Cô nhìn anh, lúc này lại vươn hai tay vòng qua cổ anh, bắt đầu ngẩng đầu hùa theo anh.
Cô cảm thấy mình và anh đều điên rồi.
Trong ánh mắt sâu không đáy của Kha Khinh Đằng rõ ràng là ảnh phản chiếu của khuôn mặt cô, bàn tay vốn khống chế tay cô nay từ ngoài quần áo của cô dò xét vào bên trong.
Tiếng thở dốc, cảm thấy thân thể run rẩy, lại quá rõ ràng quanh quẩn bên tai nhau.
“Còn nhớ không?”
Anh cuộn quần áo của cô đến dưới cổ cô, cúi đầu hôn lên ngực cô, bụng cô… Một đường thẳng xuống, hai tay không ngừng xoa nhẹ làn da mịn màng trơn bóng của cô.
Loại tình dục quen thuộc mà xa lạ này gần như khiến cô không thể chịu nổi.
Nút quần của cô nhanh chóng bị cởi ra, ngón tay anh lặng lẽ chui vào.
“Két ——”
Trịnh Ẩm đột nhiên quẹo gấp, bởi vì bọn họ không có điểm tựa nên lăn thẳng xuống dưới ghế ngồi.
“Kha tiên sinh, chị Bích Giới, em xin lỗi!” Trịnh Ẩm cố gắng chịu đựng ý cười mà lớn tiếng nói, “Em không nhìn lén!”
Dưới cảnh tượng như vậy bị người ta vạch trần, sắc mặt của Doãn Bích Giới ở trong đêm tối có chút ửng đỏ, nhưng lại khiến vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một của cô sống động hơn một tí, anh nhìn mắt cô, ngón tay đã chuẩn xác tìm đến nơi tư mật nhất của cô.
“Kha tiên sinh.” Cô vừa hít một hơi muốn giữ tay anh, lúc này Trịnh Ẩm ngồi ở ghế lái lại đột nhiên cao giọng nói, “Hiện tại cách đích đến theo kế hoạch còn có ba phút, khi tôi và anh tôi lập ra kế hoạch đã nghĩ đến thắc mắc mà anh đưa ra, ba phút hoàn thành một lần lắc xe thật sự hợp lý sao?”
Kha Khinh Đằng không trả lời câu rắp tâm trêu chọc của Trịnh Ẩm, chỉ là hôn Doãn Bích Giới sâu hơn một chút, sau đó ngón tay tiến thẳng vào cơ thể của cô.
Chỗ tư mật nhất lúc này thật sự bị ngón tay của anh đâm vào.
Cảm giác như vậy cũng không phải là giao hợp chân chính, nhưng càng sâu giác quan càng khoái cảm.
Cô mở miệng, muốn hô hấp, anh lại hôn cô càng sâu, ngón tay còn dần dần bắt chước tần suất khi hoan ái chân thật.
Vào, ra, tốc độ của động tác vừa mau chóng lại có sức lực, tất cả các góc cạnh của ngón tay anh dường như có thể đạt đến, làn da trên người cô cũng dần ửng đỏ.
Càng lúc càng nhanh.
Anh vốn sắp đưa cô lên đỉnh, lại phát hiện cô đột nhiên híp mắt, bàn tay vốn ôm cổ anh nay đã rơi xuống dây nịt của anh, rồi dùng sức tháo ra.
“Còn nhớ không?”
Cô lặp lại những lời mà anh vừa nói, khoé miệng dần cong lên một nụ cười trêu tức lại quyến rũ, cô không chút do dự mà dùng tay mà nhẹ nhàng cầm lấy vật nóng cứng của anh đã bừng bừng phấn chấn.
“Như thế nào,” Anh bị cô cầm chỗ kia, cũng không có chút kinh hoảng, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn ngược lại có chút ý vị sâu xa, “Em muốn tôi…nhớ tới cái gì?”
Đôi mắt giống như có ánh lửa lập loè, cùng với sự cám dỗ trí mạng.
“Kha tiên sinh…”
Lúc này thanh âm của Trịnh Ẩm truyền đến có chút uể oải, “Tôi chạy nhanh quá, đã tới trước thời hạn…”
Vừa dứt lời, Doãn Bích Giới đột nhiên cảm thấy cả chiếc xe đã treo lơ lửng giữa trời, như là từ trên cao rơi thẳng xuống.
Rơi xuống vách núi.
Trong đầu cô chỉ hiện lên một ý nghĩ này, cả người đã hướng xuống dưới, cùng với tiếng sóng biển càng ngày càng gần, cô biết rõ chỗ mình sắp sửa rơi vào.
“Nhớ kỹ.”
Lúc này Kha Khinh Đằng vươn tay ôm chặt cô trước người, trong quá trình quay cuồng, trong gió thét gào, anh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Sau khi xuống nước, ngừng thở, theo tôi bơi ra ngoài cửa xe.”
Cô mở to hai mắt nhìn.
“Nhớ chưa?” Anh dán bên tai cô, lạnh giọng lặp lại.
Cô không kịp đáp lại, nước biển lạnh lẽo đã tràn ngập vào tất cả khe hở của chiếc xe.
Tầm mắt hoàn toàn trong hoàn cảnh tối tăm, cô theo bản năng ngừng hô hấp.
Khoảng chừng hai đến ba giây, tư duy đọng lại, nước biển từ bốn phương tám hướng dồn nén về phía cô, trong nháy mắt làm cho cô có chút trở tay không kịp.
Trong lúc cô giãy dụa nín thở, cô đột nhiên cảm giác được một đôi tay có lực nâng cô lên, không ngừng đẩy cô chui ra ngoài cửa xe.
Từ nhỏ kỹ năng bơi lội của cô rất tốt, nhưng nước biển quả là lạnh thấu xương, trong khi tầm mắt không nhìn rõ, cô dùng hết toàn lực bơi lên mặt biển, khó khăn lắm mới tiếp xúc với không khí trong lành.
“Bên này.” Cô vừa mở miệng hít thở không khí trong lành, thanh âm của Kha Khinh Đằng truyền đến từ bên trái.
Cô nghiêng đầu, phát hiện đồng hồ trên tay của Trịnh Ẩm đã phát sáng ở phía trước đang giúp họ làm đèn dẫn đường, bơi đến ven biển bên kia.
“Bơi theo hướng của Trịnh Ẩm, em có thể kiên trì không?”
Anh nhìn cô, trầm giọng hỏi.
Cô trầm mặc hai giây, làm ra tư thế bơi tự do tiêu chuẩn, rồi bơi qua người anh, “Đùa à.”
Anh cũng không nói nữa mà bơi theo cô, tư thế như là bảo vệ cô, cùng nhau bơi đến phía trước.
Cùng lúc đó, xe đuổi theo bọn họ đã đến vách núi, Robinson nhìn bóng dáng của bọn họ rời xa, mắng chửi một câu.
“Đội trưởng, nên làm sao bây giờ?” Hai tên đặc công may mắn còn sống sót ở bên cạnh lo lắng lên tiếng hỏi, “Lần này tổn thất nhiều người như vậy, cấp trên nhất định sẽ tức điên mất!”
Chỉ thấy Robinson trầm mặc một lát, cong khoé miệng rồi nói, “Bước tiếp theo ôm cây đợi thỏ, tôi tin có một ngày nào đó con thỏ sẽ không còn đôi mắt.”
***
Kỳ thật vào loại thời điểm này, thử thách cũng không phải là kỹ năng bơi, mà là có thể chịu đựng nước biển lạnh thấu xương hay không.
Doãn Bích Giới vừa điều chỉnh hô hấp cùng cách bơi lội của mình, vừa quan sát mặt biển, khoảng chừng mười phút sau tại đường ven biển xuất hiện một chiếc du thuyền.
“Lên du thuyền kia.” Lúc này Kha Khinh Đằng nói ở phía sau cô.
Trước mắt là đích đến cuối cùng, cô cắn chặt răng, dùng tốc độ nhanh hơn bơi đến phía trước.
Rốt cục, cách chiếc thuyền ngày càng gần, Trịnh Ẩm đã xoay người lên thuyền, lúc này Trịnh Ẩm và Trịnh Đình thả xuống một sợi dây thừng hướng đến phía cô, “Chị Bích Giới, giữ chặt dây thừng!”
Cô đưa tay nắm chặt dây thừng, nhanh chóng được kéo lên du thuyền, Kha Khinh Đằng ở phía sau cũng đồng thời rời khỏi mặt biển.
“Kha tiên sinh, Doãn tiểu thư, khăn mặt.” Trịnh Đình lập tức đưa đến hai chiếc khăn mặt.
Doãn Bích Giới gần như lạnh cóng đến sắc mặt trắng bệch, cô vừa dùng khăn lau người ướt sũng, vừa nhìn Kha Khinh Đằng ở bên cạnh cho dù rơi xuống nước vẫn trầm tĩnh.
“Bọn họ đến rồi?”
Lúc này, trong khoang thuyền truyền đến một giọng nam biếng nhác.
Cùng với giọng nói trong veo này là một dáng người cao gầy, diện mạo của người đàn ông trông tinh xảo hơn phụ nữ, anh ta cầm ly rượu từ khoang thuyền đi ra.
“Vị này chính là người phụ nữ của Kha lão đại à? Xin chào,” cô thấy người đàn ông kia coi nhẹ ánh mắt sắc bén của cô, anh ta đã vươn tay bắt tay cô, “Tôi là Phong Trác Luân, bạn tốt nhiều năm của người đàn ông của cô.”
Không đợi cô bỏ tay ra, người đàn ông tên là Phong Trác Luân còn nói tiếp, “Nghe nói hai người vừa mới lắc xe?”
Cô hơi sặc cổ họng, cùng Kha Khinh Đằng gần như đồng thời mở miệng, lạnh lùng nói, “Lắc không thành.”